Nữ
sinh toàn trường như ấm nước đang sôi, cứ trào lên phía trước, chen lấn dữ dội,
không cần biết ai giẫm lên chân ai, ai kéo áo ai….
Buổi chiều không có giờ học.
Hoa Lạc Lê còn chưa kịp thở phào vì được nghỉ ngơi thì đã bị cô bạn Trương Lộ
Lộ kéo tới khoa Âm nhạc nghe giảng.
“Lộ Lộ, cậu lôi tớ đến đây làm gì?”
Hội trường khoa Âm nhạc lúc này đang rất đông người, tiếng cười nói ồn ã tạo
thành bầu không khí náo nhiệt như muốn nổ tung. Khoan đã, hội trường này chẳng
phải là nơi đến để thưởng thức âm nhạc hay sao?
“Im miệng! Mau tìm chỗ ngồi đi. Tớ làm thế này là vì cậu đấy, đồ ngốc!”
Lộ Lộ thở hổn hển, lách thân mình mũm mĩm qua đám đông, từng bước từng bước…
chậm rãi nhích về phía trước, không ít mệt nhọc nhưng vẫn hăng say như con gấu
Bắc Cực mải mê lặn ngụp dưới đáy nước lạnh giá để tìm bắt cá.
“Mau qua đây, kiếm một vị trí tốt để còn quan sát hotboy.”
Dường như cảm thấy nói còn chưa đủ, Lộ Lộ ra sức nháy nháy mắt ra hiệu với Hoa
Lạc Lê, điệu bộ cứ như một đôi gấu nhấm nháy nhau đi ăn trộm mật vậy.
“Lộ Lộ, tớ có việc bận bây giờ.”
Hoa Lạc Lê không muốn chạm mặt ác quỷ Hàn Tử Ngang ở đây. Cho dù cậu ta có
giống hệt Hàn Tử Hiên thì cũng không thể thay đổi được chuyện cậu ta là hung
thần của cô, hôm qua cô vừa bị đuổi ra khỏi trường, thật sự hôm nay không muốn
gây họa một lần nữa. Thật đen đủi, còn chưa kịp lánh đi đã chạm mặt, cứ như là
oan gia ngõ hẹp vậy, chỉ còn biết trách số cô sao quá đen đủi, hu hu…
Còn nữa, bà ngoại từng nói với cô, tặng chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng
cho người mình thích, đợi khi hoa nở hết, mơ ước sẽ trở thành hiện thực.
Cho nên, mấy hôm nay Hoa Lạc Lê đều cắt về rất nhiều hoa hồng. Khu vườn dưới
chân núi phía sau học viện trồng vô số loại hoa hồng, đủ loại màu sắc, chiều
nào cô cũng đến cắt hoa.
“Nhớ mời tớ ăn piza vì tớ đã giúp cậu một việc lớn, không ở lại, cậu nhất định
sẽ hối tiếc, vì hotboy không ai khác chính là Hàn Tử Hiên đấy!”
Bỏ qua đoạn đầu, chỉ ba chữ Hàn – Tử – Hiên đã đủ khiến đồng tử Hoa Lạc Lê chầm
chậm mở to hết cỡ rồi lại nhanh chóng thu nhỏ lại, những gì bị đào sâu chôn
chặt tận đáy tim nay bỗng chốc lại bị đào bật lên, đau nhức, nhưng cuối cùng
cũng không nghe thấy tiếng khóc.
“Đừng nghệt ra như thế, mau tìm chỗ đi, định đứng đấy mà ngủ mơ luôn hả?”
Lộ Lộ lắc lắc đầu, thật đúng là điệu bộ ngây dại của Hoa Lạc Lê lúc này không
thể chấp nhận được, cứ như là trúng phải kịch độc vậy.
“Được rồi, tìm chỗ ngay đây.”
Nhờ công len lỏi của Hoa Lạc Lê, rốt cuộc hai người cũng chiếm được hai chiếc
ghế trống cuối cùng ở hàng ghế cuối.
“Này, hàng ghế cuối chúng ta ngồi và hàng ghế đầu khác biệt quá lớn, cậu nói
hôm nay hắc mã hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta cũng đến à?”
“Cậu nói đi, cậu có biết Hàn Tử Hiên khi nào mới xuất hiện không?”
Hoa Lạc Lê trợn mắt như muốn lườm chết Trương Lộ Lộ, bảo là đưa cô đi gặp
hotboy, thế mà trước mặt cô lại dám nhắc tới tên xấu xa Hàn Tử Ngang, tên tiểu
tử thối này, nghe đến tên thôi cô đã nổi điên rồi.
“Cậu nói xem, một người là bạch mã hoàng tử, một người là hắc mã hoàng tử, nếu
lựa chọn, nữ sinh trường ta sẽ thích ai hơn?”
Hoa Lạc Lê giơ tay, chiếu đôi mắt tóe lửa vào Lộ Lộ: “Cậu có chịu thôi đi
không? Còn nhắc tới Hàn Tử Ngang nữa đảm bảo tớ sẽ siết cổ cậu.”
“Hàn Tử Hiên sao còn chưa xuất hiện?”
“Tớ cược là sau này cậu sẽ thích Hàn Tử Ngang. Ở đây tớ có nhiều thông tin về
cậu ta lắm, cậu có muốn xem thử không? He he…”
Hoa Lạc Lê quay sang Lộ Lộ, mắt long lên giận dữ: “Còn nói thêm câu nữa, tin
không, cậu sẽ chết với tớ!”
Lộ Lộ làm bộ rụt cổ lại sợ hãi. Tuy nhiên, do cô quá béo nên thật khó phát hiện
sự thay đổi của cổ, căng ra rồi rụt lại, cứ như ô đang bật, thật khôi hài.
Đám nữ sinh ngồi phía trước rất cuồng nhiệt, không ngừng giơ cao, vẫy vẫy những
phong thư đầy màu sắc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Và câu chuyện đám nữ sinh
đó đang bàn, không thể khác được, chỉ toàn những câu như: “Các cậu đoán xem,
hôm nay Hàn Tử Hiên có đến không? Tớ đã đợi ba tuần rồi, lần này nhất định phải
đến chứ.”
“Đúng thế, đúng thế, tớ đã viết sẵn một lá thư, lát nữa nhất định phải đưa tận
tay anh ấy mới được.”
“Hàn Tử Hiên, hoàng tử của em, anh mau đến đây đi…”
…
“Ấy, Hoa Lạc Lê! Cậu sao có thể bỏ đi vào lúc này được, như thế thật là lãng
phí cơ hội tớ dành cho cậu.”
Lộ Lộ ngao ngán nhìn lên Hoa Lạc Lê, buồn bã lắc đầu như muốn thừa nhận thất
bại.
“Hoa Lạc Lê, thế này nhé, đợi lát nữa Hàn Tử Hiên xuất hiện, cậu nhanh chân rẽ
đám đông chen lên, ôm anh ấy một cái rồi hãy đi.”
Lộ Lộ càng nói càng đắc ý, đã thế còn vừa cười vừa nói rất hồ hởi, đoạn cuối
kích động quá, gần như là hét lên khiến mấy cô nàng ngồi phía trước đều quay
lại nhìn, ánh mắt họ rõ ràng biểu thị sự khinh miệt – người đâu mà không biết
xấu hổ, những lời như thế cũng có thể nói ra được.
Hoa Lạc Lê cũng cảm thấy thật mất mặt, cúi gằm xuống, không dám nhìn lên, hu
hu… Lộ Lộ, khi về, nhất định sẽ tính sổ với cậu.
Đột nhiên dường như phía trước nổ ra một cơn chấn động mạnh, tất cả nữ sinh đều
đổ xô đến lối đi, chen lấn, xô đẩy không ngừng.
Lộ Lộ kéo tay Hoa Lạc Lê, lôi về phía đó, phấn khích đã thành kích động, suýt
chút nữa hét điếc tai Hoa Lạc Lê – “Hoa Lạc Lê, mau nhìn đi, anh Hàn Tử Hiên
của cậu đến đấy.”
Thật không biết phải làm sao với cô bạn Lộ Lộ này, từ khi Hoa Lạc Lê nói cho
bạn biết mình đã quen Hàn Tử Hiên từ trước, Lộ Lộ luôn mồm “anh Hàn Tử Hiên của
cậu”, quả thật đáng sợ, nhất là trong những trường hợp như thế này.
Căn phòng bỗng nhiên tràn ngập khói nâu xám mờ ảo, rồi Hàn Tử Hiên cao lớn mặc
áo đuôi tôm đen ôm theo hộp đàn vĩ cầm xuất hiện ngoài cửa, từ từ đi qua mặt
Hoa Lạc Lê, tiến thẳng vào hội trường.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi lên gương mặt tuấn tú của anh, gương mặt
luôn nở nụ cười thân thiện, nụ cười ấy tựa như loài hoa tuyết tràn nhựa sống,
dù dưới thời tiết khắc nghiệt vẫn kiên cường bung cánh.
Anh vẫn đeo đôi kính cũ, giấu đi đôi đồng tử đen láy, sâu thẳm như cố ý tránh
bị người khác đọc được bí mật ẩn sau đôi mắt ấy – đôi mắt rất thành thật dù có
chút tinh quái.
Phía trước có hai cô gái chen lên, vẫy tay với Hàn Tử Hiên. Hàn Tử Hiên khẽ
cười đáp lại, nhưng nhìn kỹ, nụ cười có dấu vết của sự mệt mỏi.
Đây đã là tiết học cuối cùng trong chiều nay của khoa Âm nhạc, giáo sư Kim sẽ
thuyết giảng đề tài: “Chopin – độc thoại trong im lặng.”
Càng lúc hội trường càng đông người, không khí càng huyên náo. Đây là môn học
tự chọn, không cần là học viên của khoa Âm nhạc, chỉ cần thích âm nhạc là có
thể ghi danh, cho nên rất nhiều học viên khoa khác đã đăng ký học.
Hàn Tử Hiên trở thành tâm điểm thu hút đám nữ sinh, cho dù bị lôi quần kéo áo,
thật không dễ chịu gì nhưng anh cũng chỉ đành cười gượng và bước tiếp.
Hàn Tử Hiên thực sự muốn thoát khỏi đây, chỉ là anh không thể.
“Hàn Tử Hiên, bên này, mau lại đây.”
Hàn Tử Hiên đưa mắt nhìn theo tiếng nói, thấy Kim Xảo Tuệ đang giơ tay vẫy
mình.
Gia thế nhà Kim Xảo Tuệ khá giống nhà anh, đều là gia tộc âm nhạc, cho nên các
bậc tiền bối hai nhà đều quen biết nhau.
Anh mỉm cười, gật đầu, nhân tiện tránh ánh mắt của Hàn Ân Châu, ánh mắt sắc lẹm
như dao đang lao về phía anh.
Hàn Tử Hiên than thầm trong bụng, trời ạ, sao lại có thể như thế được, tại sao
anh lại trở thành món hàng tranh chấp của họ thế này.
Anh còn đang phân vân có nên qua bên đó ngồi không thì giáo sư Kim đã ra hiệu
anh đi về phía đó, thật là, đã không thoát được lại còn bị phát hiện nữa. Chẳng
có cách nào khác, anh đành cắn răng tiến lên.
“Anh Tử Hiên, anh có biết… chúng… chúng em đã đợi anh rất lâu rồi không? Anh có
biết để giữ được chỗ cho anh thật là không đơn giản chút nào… anh thử nhìn đi…
quanh đây nhiều người thế kia…”
Hàn Ân Châu dừng lại một lát lấy hơi rồi lại tiếp tục nói liến thoắng bên tai
anh.
Hàn Tử Hiên quay sang Hàn Ân Châu khẽ cười tỏ ý xin lỗi, sau đó anh thẳng thắn
nói: “Cứ gọi tôi là Hàn Tử Hiên được rồi.”
Kim Xảo Tuệ lại một lần nữa đưa mắt nhìn Hàn Tử Hiên dò xét. Nguyên vì anh
không thích người khác gọi là anh Tử Hiên. May mắn thay, cô không giống Hàn Ân
Châu, phạm sai lầm tương tự. Hàn Tử Hiên dường như đang có chút tức giận.
Hàn Ân Châu vội vã cải chính: “Biết rồi, Tử Hiên” rồi lại liến thoắng cái miệng
bên tai anh.
Từ phía sau, có ai đó kéo cổ áo anh. Hàn Tử Hiên quay lại, thấy một tốp nữ sinh
ào lên, tranh nhau nhét vào tay anh những lá thư đủ hình dáng, màu sắc, dường
như chúng đều được chủ nhân đầu tư thực hiện rất công phu. Đúng lúc mặt trời đi
ngang qua cửa sổ, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu thẳng vào anh, vẽ lên vầng hào
quang xung quanh anh, hào quang vàng rực ấy khiến đám người hâm mộ này càng cảm
thấy lóa mắt. Để giữ phép lịch sự, Hàn Tử Hiên chẳng có cách nào khác phải miễn
cưỡng mỉm cười đáp lại, nụ cười cứ lơ lửng như đóa hoa dập dềnh trên sóng.
Hàn Tử Hiên khẽ nheo mắt, lúc này, có thể không mỉm cười miễn cưỡng như anh
đang làm không? Giống như có lúc nào đó, anh sẽ không phải chơi vĩ cầm không? Nhưng
đáng tiếc, kể từ khi anh sinh ra là đứa con của gia tộc này, mọi thứ đều đã
được an bài.
Kim Xảo Tuệ bí mật liếc nhìn những lá thư trong tay anh. Hàn Ân Châu không
khách khí, giành lấy những lá thư trong tay Hàn Tử Hiên, miệng không ngừng lẩm
bẩm: “Trời đất, cách tỏ tình này thật cũ rích, không cần bận tâm.” Nói rồi Hàn
Ân Châu thẳng tay nhét đám thư từ vào túi áo khoác của mình. Hành động đó làm
dấy lên cơn phẫn nộ từ đám nữ sinh kia.
Hàn Tử Hiên cúi xuống, khẽ lắc đầu, không nói gì. Xem ra hôm nay thật sự không
phải đến đây để học.
May mắn thay, tiếng chuông bắt đầu giờ học đã vang lên, giáo sư Kim giơ tay ra
hiệu yêu cầu giữ trật tự, cuối cùng đôi tai của Hàn Tử Hiên cũng được giải
thoát khỏi những âm thanh hỗn loạn.
“Xem chừng sức quyến rũ của hoàng tử Hàn Tử Hiên trường chúng ta quả thật quá
lớn – đệ nhất mĩ nam trường ta, nhờ có cậu mà nữ sinh đến nghe tôi giảng tính
qua đã chiếm tới nửa dân số cả nước. Nhưng hoàng tử thì chỉ có một, công chúa
lại nhiều như cá dưới nước, không biết ai sẽ vinh dự được hoàng tử của chúng ta
lựa chọn đây?” Mấy lời khoa trương của giáo sư Kim lập tức khuấy động bầu không
khí, hội trường vừa yên lặng bỗng chốc lại dậy sóng.
Hàn Tử Hiên lúc trước vừa bị một phen bối rối, còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì
đã bị ngay vị giáo sư vui tính trêu chọc, anh cảm thấy rất khó chịu, cái gì mà
hoàng tử, cái gì mà đệ nhất mĩ nam – những danh hiệu kiểu này mà giáo sư cũng
nghĩ ra được. Thật là…
Hàn Tử Hiên đặt tay lên trán, mỉm cười bất lực, tự nói với bản thân – mình
không phải hoàng tử, không bao giờ là hoàng tử. Anh không bao giờ tin vào
truyện cổ tích. Nhưng, có một cô bé từ nhỏ đã nói em thích làm công chúa. Cô bé
đó còn nói, khi em lớn lên sẽ có một hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón em. Đúng
thế, nhưng đó là câu chuyện của rất nhiều năm trước đây…
Hoa Lạc Lê lặng lẽ cúi đầu, buồn bã thở dài.
Bởi vì Hàn Tử Hiên ngồi hàng ghế đầu, cô ngồi hàng ghế cuối, khoảng cách giữa
hai người là mười vạn tám nghìn dặm từ thiên hà xuống đáy biển.
“Haiz, Lạc Lê, bọn mình ngồi ở cuối thế này, khoảng cách xa thế này chẳng nhìn
được gì.” Lộ Lộ chớp chớp mắt nhìn sang Lạc Lê, bàn tay mũm mĩm xoa xoa cái cằm
đầy đặn, thở dài.
“Liệu đứng lên xem có rõ hơn không nhỉ?” Lạc Lê kỳ thực cũng đang buồn bực
trong lòng nhưng rồi cô lại nghĩ, không nhìn thấy anh cũng là một điều hay bởi
vì bộ não cô tha hồ dùng đến trí tưởng tượng. Anh ngồi ở trước cô không xa, có
thể ngồi đằng sau bí mật ngắm nhìn anh như thế này, cô thật sự cảm thấy vui
sướng và hạnh phúc.
Giáo sư Kim thuyết giảng những gì Hoa Lạc Lê đều không nghe được và cũng không
muốn tìm hiểu. Trong mắt cô chỉ hiện lên màu nâu vàng ấm áp. Không ngờ Hàn Tử
Hiên nhuộm tóc màu nâu vàng lại gây ngạc nhiên đến thế. Mái tóc anh rõ ràng là
được nhuộm nhưng nhìn lại rất tự nhiên, không hề gây cảm giác nhức mắt khó
chịu, ngược lại nó toát lên khí chất cao quý và thuần khiết, giống như hoàng tử
sinh ra là để cưỡi bạch mã.
Trước mặt đưa đến một tờ giấy nhỏ, yêu cầu bọn họ viết cái gì đó. Tuy nhiên khi
giáo sư Kim đọc đến tên Hoa Lạc Lê, cô mới bị Lộ Lộ làm cho thức tỉnh. Lộ Lộ
đáng chết ra tay cũng thật mạnh, cấu tay cô đến chảy máu mất. Hoa Lạc Lê trừng
mắt lườm Lộ Lộ:
“Á!!! Cậu làm gì thế, định ám sát tớ đấy à?”
“Cậu đang mải nghĩ gì à, giáo sư hỏi bài, gọi tên Hoa Lạc Lê đến mười mấy lần
rồi… Còn nữa, đừng có nhận là bạn tớ, mất mặt quá đi…” Lộ Lộ không ngừng thì
thầm bên cạnh.
“Hả, thế à? Trời ơi, không biết mình bị sao nữa…” Hoa Lạc Lê đứng ngẩn ra,
không biết xảy ra chuyện gì nữa.
“Cô bạn nhỏ này là Hoa Lạc Lê phải không?” Giáo sư Kim cất giọng hỏi.
“Vâng… vâng ạ.” Hoa Lạc Lê vội vã gật gật đầu, không hiểu tại sao giáo sư lại
gọi cô đứng lên.
Hoa – Lạc – Lê, ba chữ này làm trái tim Hàn Tử Hiên đập lỡ một nhịp. Anh không
kìm được, quay đầu nhìn về phía sau: đang đứng ở hàng ghế cuối là một thiếu nữ
mặc váy xanh, áo trắng. Kí ức tuổi thơ như nước trong nguồn nhẹ nhàng chảy ra.
“Bạn Hoa Lạc Lê, câu hỏi mà bạn viết ra có vẻ không liên quan đến nội dung tiết
học ngày hôm nay. Bây giờ tôi sẽ đọc to cho cả lớp ta cùng nghe… Bạn viết rằng: Hàn
Tử Hiên, anh là hoàng tử trong truyện cổ tích, cưỡi bạch mã, băng ngàn lội suối,
tiến thẳng đến trước mặt em…” Giáo sư Kim
không khách khí đọc to những dòng chữ trên tờ giấy mà ông đang cầm trên tay.
Cuối cùng cô cũng đã biết chuyện động trời này là gì, bây giờ phải giải thích
sao với cả lớp đây? “Haizz! Đây là… tại sao lại như vậy… xấu hổ chết mất! Trời
ơi, đất ơi, mau nứt ra một lỗ cho con chui xuống!” Hoa Lạc Lê thầm khấn.
Cả hội trường bật cười, còn Hoa Lạc Lê đã mất hết phản ứng, đầu óc trống rỗng,
đứng đần thối ra, mặt đỏ bừng đến mang tai.
“Lạc Lê! Đến thư tình viết cho Hàn Tử Hiên cũng mang nộp cho giáo sư Kim. Việc
như thế, thật chỉ có cậu mới làm được… Nhưng mà theo tớ, chuyện này thực sự rất
ngộ nghĩnh đấy…” Lộ Lộ thò tay xuống gầm bàn, kéo kéo váy cô, thì thầm bình
luận.
Hoa Lạc Lê lườm lườm Lộ Lộ, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa được.
“Được. Bây giờ lấy đó làm đề tài, bạn hãy làm một bài thơ. Nếu làm được, chuyện
lần này tôi sẽ không truy cứu nữa…”
Giáo sư Kim giơ tay phải ra rồi khẽ nghiêng người hài hước phác một cử chỉ “xin
mời”. Hàn Tử Hiên ngồi hàng ghế đầu khẽ đứng dậy, với lấy hộp đàn vĩ cầm, đi
lên bục giảng, anh nhẹ nhàng mở hộp đàn được điêu khắc cầu kỳ, lấy ra cây vĩ
cầm quý. Chỉ là một động tác bình thường mà sao anh thực hiện nó duyên dáng đến
vậy. Mới là đoạn dạo đầu, âm thanh vang lên như điên như say, Hoa Lạc Lê cảm
thấy như có một làn hương hoa đưa tới, là hương của hoa hồng, của một vườn hoa
hồng, tiếng đàn sao có thể làm được những chuyện thần kì như thế?
Hoa Lạc Lê từ xa nhìn về phía anh, nước mắt tự nhiên tuôn chảy, cuối cùng cũng
hiểu ra vì có anh nên mới thấy ong bướm, vì có anh nên mới thấy hương hoa, càng
bởi vì có anh cho nên mới có hoàng tử cưỡi bạch mã.
Tiếng đàn ngân nga, thấm đẫm cảm xúc tinh tế, như sương buổi sớm, long lanh,
long lanh. Hàn Tử Hiên chơi đàn mà không biết vì sao anh làm thế, chỉ là nhìn
thấy cô gái đó, anh liền nảy ra ý muốn chơi đàn. Anh chỉ biết, khi anh kéo vĩ
cầm, đã có một con bướm thật đẹp bay tới gần.
Dưới ánh sáng mặt trời, đôi cánh bướm trong suốt như thủy tinh bay tới vườn
hồng rồi nhẹ nhàng đậu xuống cánh hoa đỏ thắm.
Lúc này anh chỉ nghĩ, mình phải chơi đàn, để thoát ra khỏi tình huống khó xử
này, anh không muốn cô phải nhận bất cứ sự thương hại nào từ phía những người
xung quanh.
Hoa Lạc Lê nương theo tiếng nhạc của anh chìm đắm trong thế giới mông lung giữa
thực tại và những ký ức tuổi thơ xa xăm, tâm trí quyện hòa cùng tiếng nhạc, khẽ
ngâm nga:
Nàng công chúa xinh đẹp giữa sắc xuân mê hoặc
Chỉ
thấy trong những giấc mơ
Say
đắm chìm trong tiếng đàn réo rắt
Cả
thế giới chỉ thấy bóng hình chàng trong đôi mắt
Tại
sao
Công
chúa và hoàng tử tình cờ gặp gỡ
Theo
truyền thuyết
Cuộc
gặp gỡ tình cờ đã nảy sinh tình cảm
Kéo
dài đến 500 năm
Khi
chúng ta theo đuổi một mối tình lãng mạn
Thì
500 năm chính là hiện tại và quá khứ xa xưa
…
Tiếng đàn nhỏ dần lắng vào thinh không như thác nước
ngừng chảy bỗng ào ạt cuộn trào một dòng thác mới… Một sự trầm lắng để bừng lên
một nguồn sống mới dữ dội.
Cơn
gió vô tình
Mở
ra trang sách
Chạm
vào con tim nhức nhối
Bao
muộn phiền theo làn gió khẽ trôi
Xuân
qua, hạ đến, thu vãn, đông về
Thời
gian tưởng chậm chạp
Vậy
mà thoáng chốc đã qua nghìn năm
Trăng
soi đáy nước hiền hòa
Anh
tắm mình trong hương thơm
Của
cây nguyệt quế
Nếu
như:
Nàng
tiên nữ Daphne trong huyền thoại
Cùng
thần mặt trời Apollo
Thương
tiếc thay cho cuộc sống trần gian
Giữa
trời đất tăm tối
Không
có duyên gặp gỡ
Thì:
Cho
dù không ai tán thưởng
Hương
thơm của em
Cho
dù thời gian như bóng câu qua cửa
Thậm
chí đến khi hương phai ngọc nát
Em
vẫn giữ cho anh
Một
phiến lá thơm
…
Âm thanh tiếng đàn bao bọc quanh cô, từ từ chạm tới
đáy tim, Hoa Lạc Lê rõ ràng đã thấy nụ cười hiền hòa nở trên môi Hàn Tử Hiên.
Giây phút ấy, cô cảm thấy tim mình như mặt hồ mênh mông, những cơn sóng tình
không ngừng tiếp nối. Hàn Tử Hiên, anh còn nhớ câu chuyện thuở nhỏ không? Anh
đã nói, lớn lên anh sẽ mang tặng em giàv thuỷ tinh. Hàn Tử Hiên, anh còn nhớ
chuyện xảy ra hôm ấy không? Anh và em, chúng ta đứng sau tấm rèm cửa màu be,
gió thổi qua, hương hoa bay tới, đuôi nắng thu rựa rỡ, một con bướm bay giữa
chúng ta.
Tiếng đàn dừng hẳn, tiếng vỗ tay nổi lên.