Cây mận gai chờ đợi chim
mận gai lao vào mình, chim mận gai tìm cây mận gai để đâm vào. Chim mận gai
dùng chút sức lực cuối cùng hót lên bài ca hay nhất, chấp nhận nỗi đau khi bị
gai đâm vào ngực cho đến chết mà không hề hối hận. Câu chuyện ấy được truyền
đời để ngợi ca tình yêu vĩnh cửu.
Trái tim lỡ một nhịp, Hàn Tử Hiên ngửa bàn tay, hứng
những giọt mưa, nhìn dòng nước tuôn qua kẽ tay, anh nhận thấy chúng giống những
giọt nước mắt pha lê của Hoa Lạc Lê - nếu có thể thoát khỏi số mệnh, thì anh
trai ơi, anh không có cơ hội. Em sẽ che chở cho Hoa Lạc Lê như em đang cưng
chiều những giọt nước trong tay.
Nhưng, không thể! Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh thức tỉnh, anh đã
không có đường lui nữa rồi, giờ đây anh chỉ có thể kìm nén con tim đau đớn,
từng chút từng chút lấn át lý trí.
Hoa Lạc Lê chỉ biết khóc, không thể ngừng khóc.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, lại một lần nữa đẩy Hàn Tử Ngang ra xa, hét to:
“Chuyện này tự tôi hiểu rõ nhất. Nhưng không có cách nào. Tôi thích Hàn Tử
Hiên, từ lần gặp đầu tiên đã điên cuồng thích anh ấy. Tôi cũng rất muốn quên
anh ấy nhưng không làm được, không có cách nào. Từ nhỏ tôi đã thích anh Tử
Hiên, vì anh ấy nên mới cố công thi vào Học viện Uy Liêm Cổ Bảo này. Tôi đã tự
hỏi tại sao tôi lại khờ như vậy, tại sao lại ngốc như vậy, tại sao lại cố chấp
như vậy. Nhưng không có cách nào khác, vì đây là tình yêu. Trong tình yêu, bất
cứ ai cũng đều mất hết lí trí, đều trở nên ngu ngốc, đều trở nên nhỏ bé, hèn
mọn, hèn mọn đến mức nguyện vì anh ấy mà làm tất cả. Tôi trở thành như vậy, đơn
giản vì tôi yêu Hàn Từ Hiên, tôi yêu anh ấy! Tôi rất yêu anh ấy, tình yêu này
sâu đậm đến mức cho dù nó làm tôi bị tổn thương tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Cho dù anh ấy có cự tuyệt tôi, không quan tâm đến tôi, trốn tránh tôi, tôi cũng
không thể khiến trái tim mình ngừng điên cuồng nhớ anh ấy. Tôi không thể quên
anh ấy, thần thái của anh ấy, nhất cử nhất động của anh ấy từ nét mặt khi cau
mày cho đến khi cười, mỗi ngày tôi đều mấy lần ôn lại như ôn bài. Tình yêu của
tôi dành cho anh ấy chỉ một mình tôi biết rõ.”
Hoa Lạc Lê đứng dậy, hai tay ôm đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, nức nở nói
tiếp: “Tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy, vô phương cứu chữa. Muốn xóa bỏ hình
bóng anh ấy trong tôi, trừ phi tôi xương tan thịt nát.”
Hàn Tử Ngang đứng sững lại, không biết nói gì, nhìn cô ấy đứng giữa cơn mưa
trút hết nỗi lòng mình.
Hàn Tử Hiên từ từ đưa tay lên cao, rất muốn chạm vào cô, nhưng rõ ràng là cô ở
quá xa, quá xa. Thứ anh có thể nắm trong tay ngoài những giọt nước mưa này ra
còn là nỗi cô đơn cùng cực. Trái tim dường như cũng đang bị bóp nghẹt khiến anh
không thể thở được.
Làm thế nào chữa trị con tim đang nhỏ máu?
Làm thế nào tìm lại sự bình yên cho con tim?
Trái tim anh vỡ nát như chiếc bình thủy tinh rơi trên đất, làm thế nào thu
nhận.
…
Cứu được mình chỉ có thể là bản thân mình. Đạo lý này từ nhỏ tới lớn Hàn Tử
Hiên đều hiểu rõ. Ôm chặt chiếc đàn vĩ cầm trong tay, đột nhiên anh nhớ tới nữ
văn sĩ người Australia Colleen McCullough, người đã viết Tiếng chim hót
trong bụi mận gai - Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời,
nhưng nó hót hay nhất thế gian, có lẫn nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm
cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình
và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả,
nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy khiến cho cả sơn ca và họa
mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính
mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi khi lắng nghe, và chính thượng đế
trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể
có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất... ít ra là truyền
thuyết nói như vậy.
Cây mận gai chờ đợi chim mận gai lao vào mình, chim mận gai tìm cây mận gai để
đâm vào. Chim mận gai dùng chút sức lực cuối cùng hót lên bài ca hay nhất, chấp
nhận nỗi đau cho đến chết mà không hề hối hận. Câu chuyện ấy được truyền đời
đòi để ngợi ca tình yêu vĩnh cửu.
Những
gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại
nhất...
Cho nên anh giống một con chim mận gai mệt mỏi còn Hoa
Lạc Lê là bụi mận gai mà anh tìm kiếm. Khúc ca hay nhất chính là cây vĩ cầm anh
đang ôm trong tay.
Kì thực mỗi người chúng ta đều là một con chim mận gai. Từ lúc sinh ra đã được
định sẵn cho một bụi mận gai của riêng mình. Bất luận là hành trình tìm kiếm có
khó khăn đến thế nào, có đau khổ biết bao nhiêu, chúng ta vẫn sẽ không ngừng
tìm kiếm, tìm kiếm cho đến chết.
Hàn Tử Hiên viết trong nhật kí - Khi anh lao mình vào bụi mận gai, anh biết,
anh luôn biết. Tuy nhiên anh vẫn làm điểu này, anh vẫn để gai đâm vào ngực anh.
Cho nên, Hoa Lạc Lê, em hãy tha thứ cho anh.
…
Mưa tiếp tục rơi, mưa xối xả không biên giới.
Hoa Lạc Lê vẫn chạy, chạy bạt mạng. Toàn thân lấm lem bùn đất, nhếch nhác và
lạnh cóng.
Hàn Tử Ngang vội vã đuổi theo phía sau, anh gọi tên cô từ phía sau, giọng khàn
đặc.
Họ đã chạy qua cầu Thiên nga của học viện. Nước hồ cuộn sóng, lau sậy xung
quanh bờ hồ đổ chồng lên nhau. Đột nhiên trong không gian truyền đến tiếng kêu
đau thương của một con thiên nga, từng tiếng, từng tiếng vang lên thảm thiết.
Cách đó không xa, vì màn mưa dày đặc chắn mất tầm mắt, không thể quan sát rõ
thảm kịch trong hồ, chỉ mơ hồ cảm nhận điều đó rất kinh khủng.
Cô đưa tay bịt miệng, mở to mắt, hét lên thất thanh. Hàn Tử Ngang vội vàng chạy
lại, ôm lấy cô, lo lắng hỏi: “Làm sao thê? Đã xảy ra chuyện gì? Lạc Lê, đừng
sợ.”
“Tiểu Hắc... Tiểu Hắc... còn có cả Tiểu Bạch... bọn chúng... bọn chúng…” Hoa
Lạc Lê chỉ tay về phía trước, miệng lắp bắp không thành tiếng.
“Sao thế? Bọn chúng làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Hàn Tử Ngang nhìn theo hướng
tay cô chỉ, đầu óc trống rỗng.
Trong khoảng từ cầu Thiên nga đến bờ hồ, đục ngầu máu đỏ... một vòng lớn, một
vòng lớn, máu đỏ không ngừng loang rộng ra...
Vươn lên giữa mặt hồ xanh thẳm, giống như một đóa sen đỏ đang nở, màu đỏ tuyệt
đẹp, mê đắm khác thường...
Một con trăn to nằm trong vũng máu, con trăn khồng lồ cuốn chặt quanh người con
thiên nga trắng, đuôi nó từ từ dịch chuyển, lạnh lùng cuộn chặt, ngày càng siết
chặt...
Con thiên nga đen bên cạnh, thân hình tím ngắt, máu chảy ra từ đôi cánh mạnh mẽ
của nó bắn cả lên đám lau sậy ven bờ, nhưng nó vẫn cố dùng chút sức lực cuối
cùng lết đên bên con trăn, dùng mỏ mổ thẳng vào mắt con trăn...
Con thiên nga vàng Tiểu Hoàng đã bị con trăn cuốn cho ngạt thở, nhưng nó vẫn
dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng cứu con thiên nga trắng khỏi con trăn hung
dữ... Nó lao vào rồi bị đẩy lùi ra một chút, sau đó lại tiếp tục lao vào, càng
lúc lại càng tiến gần con trăn, càng lúc càng gần...
Con Tiểu Hoàng trút hơi thở cuối cùng, chân nó cắm sâu vào bụng con trăn, máu
chảy xối xả, nhuộm đỏ cả đôi cánh con thiên nga trắng.
Con thiên nga đen tiếp tục mổ vào mắt con trăn, chúng đang cố gắng tung ra
những đòn cuối cùng.
Thực tế con thiên nga trắng đã bị con trăn cuộn chết. Nhưng nó vẫn toát lên vẻ
đẹp cao quý, chiếc cổ cao quý cong xuống, đôi cánh duỗi ra tuyệt diệu.
Lúc Hàn Tử Ngang và Hoa Lạc Lê chạy đến, tất cả chúng đều đã chết.
Con trăn to lớn bị mổ mù mắt miệng vẫn cắn chặt vào cổ con thiên nga đen, nằm
chết bên cạnh.
Mưa tiếp tục rơi, vết máu của chúng quyện vào nhau, như muốn nói điều gì đó.
Hoa Lạc Lê mặt đầy nước mắt, và nước mắt vẫn lặng lẽ chảy, cô không biết vì sao
như vậy, chỉ biết rất rõ ràng, trái tìm cô đã bị đâm nát.
Một hố đen, đen thăm thẳm.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, chúng chết cả rồi đúng không?” Một lúc lâu,
cuối cùng Hoa Lạc Lê cũng mở miệng nói.
“À...”
Hàn Tử Ngang không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, rất đau.
Đôi tay lạnh giá của cô ôm lấy cánh tay, sự thật đau thương không như trong
mộng.
“Vừa xong, có thật là chúng đã khóc không?”
“À, tiếng kêu đau thương, đó chính là khúc hát cuối cùng của chúng. Bọn chúng
hát bài ca ca ngợi tình yêu. Chúng mang theo tình yêu đi vào cõi chết.”
Hàn Tử Ngang ngồi phịch xuống đám cỏ trên mặt đất, ánh mắt khô héo không còn
sức sống. Ánh mắt Hoa Lạc Lê thê lương giống như những ngôi sao trong đêm, lạnh
lùng nhấp nháy.
“Anh Tử Hiên nói, con thiên nga đen là hoàng tử bị mụ phù thủy độc ác phù phép,
nếu như nó không đợi được công chúa đến cứu, nó cũng sẽ chết dần chết mòn. Kì
thực, Tiểu Hắc phải cảm thấy hạnh phúc nhất. Nó vì cứu Tiểu Bạch nên mới chết,
nó đã đợi được công chúa của mình…”
“Lạc Lê, em biết không? Kì thực Tiểu Hoàng cũng thế nếu nó không đợi được công
chúa của mình nó cũng sẽ chết dần chết mòn... Nếu nói đến chờ đợi, nói đến ý
nghĩa của cái chết, thì anh nghĩ, trong khoảnh khắc cái chết hóa giải tất cả.”
Hoa Lạc Lê bước về phía Tiểu Bạch, mắt đầy lệ nhưng môi khẽ mỉm cười: “Chúng ta
chôn cất cho bọn chúng nhé.”
“Được.”
Mùa mưa qua đi.
Hoa Lạc Lê cũng không tìm thấy mụ phù thủy đã phù phép con thiên nga đen. Bởi
vì cổ tích chỉ là cổ tích còn sự thực cuối cùng vẫn là sự thực.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát trời đã bước vào thu.
Hôm đó sinh nhật Kim Xảo Tuệ, Hàn Tử Hiên tổ chức cho cô một bữa tiệc mừng sinh
nhật trong học viện. Toàn trường xôn xao, ai cũng đến tham gia bữa tiệc sinh
nhật lớn chưa từng có này.
Tại đó, Hàn Tử Hiên cũng độc tấu vĩ cầm tặng cô. Có một đôi bướm bay qua tầm
mắt của anh, một bóng hình nhỏ bé rời xa anh.
Đèn sáng rực, ánh nến sinh nhật lung linh, mọi người đều vui vẻ cười nói. Hàn
Tử Hiên hôn lên trán Kim Xảo Tuệ trước mặt mọi người, chính thức thừa nhận cô
là bạn gái của mình.
Buổi trưa anh đến dàn nhạc giao hưởng, hợp tấu bản Lương Chúc.
Phía dưới sân khấu, Hoa Lạc Lê ngồi yên, lắng nghe không sót giai điệu nào, đây
là lần cuối cùng cô đến xem anh biểu diễn.
Gió thu chỉ khiến cô cảm thấy lạnh, cánh hoa tử vi bay đầy trời, giống như nước
mắt ai đó lăn dài.
Hoa Lạc Lê giờ nhanh nhẹn và cá tính trong mái tóc ngang tai. Cô nhớ đến bài
hát Tóc
ngắn của Lương Vịnh Kỳ: Em
đã cắt ngắn đi mái tóc của em, cắt giảm việc chăm sóc, cắt đi ngã rẽ tình yêu...
dài dài ngắn ngắn, ngắn ngắn dài dài, một inch, một inch, đều phải đấu tranh...
em đã cắt ngắn mái tóc của em, cắt hết dằn vặt, cắt hết bối rối...
Trước đây từng nghe Trương Lộ Lộ nói Hàn Tử Hiên thích nữ sinh tóc ngắn, mắt
một mí. Bằng cách này, chẳng phải là tiên gần hơn với mẫu hình con gái anh ấy
thích hay sao?
Nước mắt lại roi xuống... từng giọt từng giọt lăn dài... trong veo...
Hàn Tử Hiên từng nói: “Anh xin lỗi, Hoa Lạc Lê, anh cảm thấy Kim Xảo Tuệ mới là
người thích hợp nhất làm bạn gái của anh. Em không phải mẫu bạn gái mà anh
thích.” Bây giờ em đã cắt tóc ngắn, đã rút ngắn khoảng cách với mẫu bạn gái anh
thích một bước.
Diễn tấu bắt đầu rồi.
Âm nhạc nổi lên, toàn bộ thanh âm của tiết mục độc tấu này đều thuộc chủ đề
tình yêu. Những âm thanh trầm bổng chứa đựng đầy cảm xúc chân thành, say đắm
nhanh chóng lan tỏa khắp phòng hòa nhạc. Thanh âm thuần khiết, êm đềm như nước,
cây đàn dừng lại rất lâu ở dây la và dây sol, dừng lại rồi chuyển đi, lặp lại
lặp lại diễn tả câu chuyện tình cảm động của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Trong chương ba của bản nhạc có kể lại quãng thời gian Lương Sơn Bá và Chúc Anh
Đài là bạn học cùng lớp. Hàn Tử Hiên chơi có nhiều biến hóa và thay đổi, vì vậy
mà hình tượng hai nhân vật chính thiếu đi một chút kín đáo nhưng lại tăng thêm
một chút nghịch ngợm và hài hước. Do đó đoạn hai người cùng đọc sách trở nên
sống động, giống như dây đàn cũng đang vẽ lại cảnh đó. So với những nhạc công
từng kéo bản nhạc này, bản nhạc của Hàn Tử Hiên có màu sắc hiện đại hơn, càng
dễ gây được sự đồng cảm của những người có mặt.
Cảm động lòng người nhất là đoạn Chúc Anh Đài quyết chống lại cuộc hôn nhân với
Mã Văn Tài. Từ trước tới nay, chưa có ai như Hàn Tử Hiên có thể kéo ra được tâm
tình tức giận, tuyệt vọng, cùng quẫn của một cô gái trẻ, sống ở thời phong
kiến, hôn nhân sắp đặt mà lại kiên quyết chống lại lễ giáo phong kiến để giữ
lấy tình yêu của mình, cô dám đấu tranh, thà chết không từ bỏ tình yêu mãnh
liệt như vậy, tàn khốc như vậy... khiến người nghe phải rơi lệ, thở dài xót
xa... giống như đang được chứng kiến một cái gì tan vỡ, sụp đổ ngay trước mắt.
Lúc bản nhạc kết thúc, Hoa Lạc Lê đứng dậy, chầm chậm rời khỏi phòng hòa nhạc.
Hàn Tử Hiên chỉ đành bất lực đưa mắt dõi theo bóng dáng cô rời xa. Anh nắm chặt
vĩ đàn, kéo thẳng, tư thế đó sao mà thanh lịch và quyến rũ đến thế
Tuy nhiên giai điệu vang lên lại có gì đó buồn bã khác thường, khiến người nghe
cũng tan nát lòng.
“Phựt!” Dây sol bị đứt.
Nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục...
Anh chỉ muốn biến thành một loài chim, chim mận gai.
Trái tim bị gai đâm thủng.
Đau cũng không cảm nhận được.
“Phựt” một tiếng nữa, dây rê bị đứt.
Tiếng đàn vẫn vang lên...
Chim mận gai vẫn tiếp tục hót giai điệu tuyệt vời khiến cho thượng đế trên
thiên đình cũng phải mỉm cười.
Có máu đỏ từ vĩ đàn chảy xuống.
Máu, đỏ tươi.
Chảy dọc theo dây đàn nhỏ xuống đất.
“Phựt” lần thứ ba. Dây la đứt.
Nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục... giai điệu buồn thương du dương.
Chỉ còn lại một dây cuối cùng.
Nhưng ngay cả trong khi trút hơi thở cuối cùng, chim mận gai vẫn tiếp tục hót
vang.
Kim Xảo Tuệ mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Hiên nhắm mắt kéo đàn.
Cô không biết, trên thế giới trước đây cũng có người chơi cây vĩ cầm chỉ còn có
một dây.
Máu quyện vào âm thanh càng tự nhiên.
Âm thanh tự nhiên như vậy chỉ có thể bay ra từ tay anh, chảy ra từ tim anh, là
vô cùng cảm động, vô cùng đẹp đẽ. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự
tuyệt mỹ của những âm thanh này cũng như cảm giác tuyệt vời khi được thưởng
thức nó.
Lương
Chúc của Hàn Tử Hiên được ca ngợi trên báo: Âm nhạc tuyệt
mỹ, vượt lên trên cái chết, nhập vào cõi vĩnh hằng, vượt qua mọi giới hạn, chạm
tới bờ bên kia.
Nghệ thuật một khi tiến đến gần giới hạn cao nhất, nó không chỉ là điểm xuyết
cho cuộc sống mà còn trở thành vĩnh hằng. Âm nhạc vượt qua giới hạn của sống
chết sẽ trở thành ngôi sao sáng.
Xung quanh Hàn Tử Hiên rộ lên tiếng vỗ tay tán thưởng, mọi người đồng loạt nâng
li, bóng đèn đung đưa.
Hoa Lạc Lê rời khỏi phòng hòa nhạc náo nhiệt. Tất cả đều giống như Noel năm
trước. Và mình chỉ là người tuyết, mặt trời lên sẽ tan chảy...
Học sinh trong trường chuyền tai nhau: “Các cậu biết không, nữ sinh bí mật tặng
hoa cho hoàng tử Hàn Tử Hiên là hoa khôi trường chúng ta Kim Xảo Tuệ đấy.”
“Là thật đấy, chính Hàn Tử Hiên cũng thừa nhận chuyện này.”
“Trời ạ, chị Kim Xảo Tuệ thật xứng đáng là thần tượng của chúng ta, bởi vì đã
tặng hoa hồng cho hoàng tử của chúng ta.”
“Và hàng ngày đều không ngừng tặng... Thật vĩ đại quá, lòng kiên trì này chính
là tình yêu. Cho nên hoàng tử Hàn Tử Hiên yêu Kim Xảo Tuệ là đương nhiên rồi.”
…
Mọi người cùng nâng li, hò reo chúc mừng như là dịp lễ tết.
Hàn Ân Châu bước đến bên Hoa Lạc Lê, nhìn thẳng vào cô và nói: “Hoa Lạc Lê, cậu
là nàng tiên cá xinh đẹp trong truyện cổ Andersen, cho dù không có được hoàng
tử và nói rõ thật giả của sự việc ngày hôm nay. Nhưng tôi cũng như cậu, không
bao giờ hối hận vì đã yêu Hàn Tử Hiên. Cho dù người anh ấy lựa chọn không phải
là tôi, chỉ cần anh ấy vui vẻ, tôi cũng sẽ vui lòng. Cho nên tôi chúc phúc cho
cậu, hi vọng cậu có thể tìm được một người bạn trai hiểu cậu”.
“Thật sao? Cám ơn cậu đã chúc phúc. Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?”
Hoa Lạc Lê với mái tóc cắt ngắn, trông giống như một cây nấm nhỏ.
“Chuyện gì?”
“Tôi cùng bố đi Australia ngày mai, mời cậu cùng tôi đi tặng hoa hồng.”
“Ồ, được thôi.”
…