Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 39: Heaven




Darren và tôi ngồi tại một chiếc bàn phía sau quán Aqua Grill. Ít phút sau khi chúng tôi vào chỗ, một bữa tiệc lớn diễn ra ngay tại chiếc bàn lớn bên cạnh. Không nghi ngờ gì là chiếc bàn này đã được dành sẵn cho bữa tiệc đó.

Sean Puffy Combs, còn gọi là P.Diddy, hay Ditty linh tinh gì đấy – người lẽ ra chúng tôi sẽ liên lạc trong tuần này – cũng có trong bữa tiệc. Cả Russell Simmons, nghệ danh là Russell Simmons. Tôi không nhận ra những người khác, nhưng khi bước vào, họ tạo nên cả một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng. Russell ngồi gần tôi nhất.

“Cô cậu khỏe chứ?”, Russell nói với chúng tôi.

“Vâng, cảm ơn”, cả hai chúng tôi đáp lại.

“Anh biết những người này à?” Tôi hỏi Darren, nghĩ là anh ta biết họ, vì anh ta cũng làm trong giới giải trí.

“Không”, anh ta nói. “Anh từng gặp anh ta ngoài các dịp làm việc, nhưng anh không thực sự biết anh ta.”

“Vậy hẳn là anh ta rất thân thiện”, tôi nói.

Chúng tôi gọi mấy món khai vị từ quầy thức ăn sống. Họ mang tới món cá hồi sống tartare cùng bánh waffle khoai chiên tặng kèm – món mà tôi luôn mơ ước kể từ sau lần được tới đây. Vâng, chúng ngon tới cỡ đó.

“Có một bà nọ chết”, Darren nói. “Chuyện thật đấy nha…”

“Anh quen bà ấy à?”

“Không”, anh ta nói. “Bạn của một người bạn thôi. Gia đình bà ấy đến nhà tang lễ, để thu xếp hậu sự. Người quản lý tang lễ hỏi về bà ấy, kiểu như bà ấy thích quan tài loại nào, thích hoa gì, thích kiểu nhạc ra sao?”

“À ha”, tôi đáp lễ. Tôi không chắc mình có nên ăn món tartare không, hay nên hoãn lại chờ vì đây là câu chuyện nghiêm trọng nên không được ăn bánh vào lúc này.

“Thế là cô con gái chọn một cỗ quan tài bằng gỗ gụ, nói với ông ta rằng mẹ cô thích hoa hồng trắng, bà rất thích Elvis. Thế là hôm sau, cô ta thấy mẹ mình nằm trong một cỗ quan tài với bộ quần áo trắng đính hạt kiểu Elvis, tóc mai dài thượt dán chặt vào hai bên mặt, môi được nắn thành hình dạng như khi Elvis đang gằn giọng.”

“Không! Đây chắc là truyện cười.”

“Không, anh đang kể chuyện mà”, anh ta nói. “Thế là cô con gái lôi một vị quản lý tang lễ sang bên, hỏi ông ta người mà cô đã nói chuyện đâu rồi. Cô ta muốn biết đã có chuyện quái quỷ gì xảy ra với mẹ mình. Người mà cô đã trao đổi ban đầu không có mặt ở đó, thế là vị quản lý tang lễ mang cô tới văn phòng. Họ cùng nhìn vào tờ yêu cầu và thấy gã nọ đã viết vào đó là ‘giống Elvis’ thay vì ‘thích Elvis’.”[1]

[1] Nguyên bản là ‘Like Elvis’ và ‘Liked Elvis’. ‘Like’ trong tiếng Anh có hai nghĩa là ‘yêu thích’ và ‘tương tự’. Người quản lý kia trò chuyện với cô gái về người quá cố ở thì hiện tại, như thể bà ấy còn sống, nên đã điền yêu cầu ở thì hiện tại, thay vì đúng ra phải là thì quá khứ.

“Điên khùng thật”, tôi phá lên cười.

“Thật đấy chứ.”

“Ôi Chúa ơi.”

Darren xé một mẩu bánh mỳ, chấm vào dầu ô liu. “Vậy, ừ… em và Brandon là sao vậy?”

“Brady?” Tôi hỏi, trong lòng biết rõ rằng Darren hẳn phải biết tên cậu ta, nhưng đàn ông sẽ cố tình làm trò như vậy khi họ ghen.

“Ừ, Brady.”

“Chẳng có gì”, tôi giả vờ ngớ ngẩn. “Tại sao?”

“Hai người vượt mức tình bạn chưa?”

“Không hề”, tôi đáp.

“Hai người đi du lịch chung thế thôi à?”

“Đúng.”

“Thế hơi kỳ lạ nhỉ, em có nghĩ vậy không?”

“Bọn em chỉ là bạn thôi”, tôi nói. Một vài người bước ngang qua chiếc bàn rất thu hút kia và chào Russell. Dường như họ tự giới thiệu lại về mình, còn Russell thì tỏ ra chân thành. Anh ta gật đầu nói, “Rất vui được gặp các bạn”, rồi ngay sau khi những người đó rời khỏi bàn, anh ta nói, “Trong đời chưa bao giờ từng gặp thằng khùng đó cả”. Cả bàn phá lên cười.

Bồi bàn đem món tráng miệng cho chúng tôi. Darren gọi một chai rượu. Anh ta biết tôi sẽ say khi uống rượu, nhưng tôi không phản đối. Lúc người bồi bàn quay lại để phục vụ rượu, tôi co rúm cả người. Đây là lần đầu tiên tôi được phục vụ thế này kể từ lúc bị đuổi việc. Nó gợi nhớ lại tất cả những ký ức xấu xa. Tôi thân thiện quá mức với người bồi bàn. Tôi vẫn luôn tử tế với bồi bàn, nhưng lúc này tôi cảm thấy mình cùng phe với họ, nên giữa chúng tôi có mối quan hệ khác hơn.

Darren nâng ly, tôi cũng nâng ly của mình.

“Mừng chúng ta lại tìm được nhau”, anh ta nói. Tôi nhìn anh ta và ngẫm nghĩ, Này, em vẫn ở ngay đây thôi mà. Chúng tôi cụng ly và uống.

“Nói em nghe anh đang làm gì ở đây đi”, tôi nói.

“Anh hay đến đây lắm. Anh đang xử lý văn phòng của bọn anh ở New York. Anh đang nghĩ tới việc kiếm nhà ở đây.”

“Wow”, tôi nói. Một tiếng wow không cảm xúc.

Lại thêm một nhóm người hâm mộ, hoặc bạn bè, tới chào bàn của Puffy hoặc Simmons. Đây đã là lần thứ ba hay tư gì đấy mọi người tới làm phiền họ chỉ trong vòng bảy phút. Tôi nghĩ họ hẳn phải bực mình lắm. Nhưng họ dường như chẳng bận tâm. Họ rất vui vẻ. Cười suốt, kể chuyện, và rất ồn ào. Thực sự ồn ào.

“Em có nghĩ tóc anh đang mỏng dần không?”, Darren hỏi.

“Không!”, tôi đáp. Thời còn quen tôi, Darren thường xuyên sử dụng thuốc mọc tóc Rogaine, dù anh ta không hề có dấu hiệu hói đầu. Tôi nghĩ anh ta dùng để phòng ngừa thôi. Tuy nhiên, anh ta khá hoang tưởng về tóc của mình, dường như tới giờ vẫn thế. “Tóc trên đầu anh vẫn nhiều hệt như lần trước em gặp.”

“Lần trước là ở L.A.”, anh ta nói, “hay lần mấy năm trước?”.

“Cả hai. Thư giãn đi.” Tôi nhấp rượu.

“Vậy Sydney đã nói gì khi em nói với cô ấy rằng em sẽ ăn tối với anh?”

“Cô ấy nói điều vẫn luôn nói về anh.”

“Là gì?”, anh ta hỏi.

“Anh ta quá tệ.”

“Phải rồi”, anh ta nhai một mẩu bánh mỳ, “cô nàng chả bao giờ ưa anh cả. Cô nàng thì biết gì chứ?”

“Cô ấy biết anh đối xử với em ra sao.”

“Anh đâu có tệ đến cỡ đó”, anh ta nói. Rồi anh ta lại trưng ra cho tôi xem bộ mặt ngây thơ, chớp chớp lông mi.

Ngay lúc đó, một người từ bàn của Russell trỏ vào ai đó ở một bàn khác. “Thấy gã đằng kia không?” Bạn của Russell nói, nguyên cả bàn bèn nhìn theo, tôi cũng vậy.

Gã đó trông có vẻ là một tay bảnh chọe mặc vest Armani, hẳn là gã có đủ cả các màu. Mũi hếch lên đến tận trời, và bạn sẽ nói ngay được rằng gã rất tồi. “Hồi những năm tám mươi”, người kia nói tiếp, “có một đêm tôi ở trong club… khi tôi vào nhà vệ sinh… bạn gái của gã đó vào sau tôi. Tôi ‘xả’ thỏa thuê vào miệng ả xong… ả bước ngay ra ngoài và hôn luôn lên môi thằng khỉ ấy!”. Cả bàn ồ lên cười ha hả, và đập tay nhau.

“Với nữa, từ đó tới giờ thì anh cũng trưởng thành rồi”, Darren nói tiếp.

“Ồ, vậy à?” Tôi cố gắng giữ gương mặt nghiêm túc, không phải vì Darren, mà vì câu chuyện vừa nghe lỏm được. Vì nó khôi hài chết đi được. Hơi dơ bẩn, nhưng khôi hài.

“Ừ”, Darren nói. “Anh đã sẵn sàng để an cư lạc nghiệp.”

“Thật sao…”, tôi nhét vào giọng một chút ấn tượng khó tin.

“Thật đấy”, anh ta nói. “Với cô gái phù hợp. Chỉ là anh nghĩ rất lâu trước đây anh từng làm hỏng mối quan hệ với cô ấy, giờ thì anh không biết cô ấy có cho anh một cơ hội nữa hay không…”

Ôi Chúa ơi. Nếu ban nãy vẫn chưa rõ, thì giờ đã rành rành – anh ta đang nói về tôi. Anh ta đang cố gắng tỏ ra lãng mạn và chân thành, nhưng lại có một gã xen vào tai tôi, vẫn cứ nói về lần mà gã “sướng” vào miệng cô bạn gái của tay bảnh chọe nọ, khiến tôi hơi khó tập trung.

Từng có thời tôi phát điên vì Darren, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước. Khi chúng tôi gặp nhau tại L.A., tôi ngỡ đó sẽ chỉ là một đêm hoan lạc thuần túy. Tôi thậm chí không hề mơ mộng tới ý tưởng rằng chúng tôi sẽ quay lại với nhau, nên việc này có chút bất ngờ. Nghĩa là, cuộc vui thực sự thỏa mãn. Thật rối rắm! Mà rồi, tôi đâu còn ai khác trong đời, phải không nhỉ? Có không? Có gì mà phải rối rắm? Tại sao tôi lại cảm thấy rối rắm đến muốn chết thế này?

Khi chúng tôi yêu cầu tính tiền, người phục vụ nói rằng hóa đơn đã được thanh toán.

“Ai trả?”, Darren hỏi, rõ ràng anh ta cũng kinh ngạc.

“Ngài Simmons, quý ông bàn bên cạnh. Ông ấy biết khách khứa bàn mình sẽ ồn ào, nên khi vào đây, ông ấy yêu cầu thanh toán cho cả các bàn ở cạnh.”

Giờ thì đó mới là một anh chàng hay ho. Chúng tôi cảm ơn anh ta, bắt tay, rồi bước ra ngoài, vào taxi.

Mười lăm phút sau, tôi đã đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình, cùng Darren. Anh ta đang hôn tôi. Quần áo đang bắt đầu bị lột bỏ. Nhưng đầu óc tôi chỉ có thể nghĩ đến Brady. Brady! Thế này là sao? Lẽ ra không nên như vậy. Tôi cố gắng đẩy cậu ta ra khỏi tâm trí, nhưng không thành công. Cứ như thể cậu ta đang ở trong phòng cùng chúng tôi vậy. Tôi đẩy Darren ra, rồi đứng dậy.

“Có chuyện gì vây?”, anh ta hỏi.

“Em khát nước”, tôi đáp. Tôi vào bếp lấy ít nước. Ngồi trên quầy ngay phía ngoài bếp, tôi chậm rãi uống hết cả ly nước.

Tôi không muốn quay trở lại ghế cùng Darren, nên ngay khi uống xong, tôi lại rót đầy ly và ngồi xuống. Không chỉ không muốn quay trở lại cùng Darren. Trở lại thời mười tám. Trở lại thời chẳng có gì quan trọng ngoại trừ gã trai sẽ trở thành nhà sản xuất băng đĩa nhạc cỡ bự nhờ vào người quen của cha. Trở lại với việc phụ thuộc vào người khác, thứ khác để khiến bản thân cảm thấy mình có ý nghĩa, rằng mình đang tiến đến một điều gì đó, rằng mình chỉ cần trí tuệ cùng lao động chăm chỉ và thái độ tốt để thành công.

Darren chính là con người của tôi trong quá khứ. Còn anh chàng Brady điên loạn, dở hơi, đôi khi xuất sắc, nhưng không bao giờ đầu hàng mới nhắc tôi nhớ về con người mình muốn trở thành.

Cuối cùng, sau vài phút, Darren bước đến.

“Em ổn chứ?”

“Vâng, chỉ là… khát nước thôi”, tôi đáp. Tôi nao núng đứng dậy, lại rót đầy ly nước.

“Anh biết rồi”, anh ta nói.

“Uống nước không?”

“Còn nước không?”, anh ta hỏi, khiến tôi bật cười. “Có chuyện gì vậy em?”

“Em không biết.”

“Anh nghĩ là anh biết. Là thằng Brady Chết dẫm kia phải không?” Lần này thì anh ta đã nhớ tên cậu ấy.

“Đại khái vậy.”

“Anh tưởng em đã nói là chẳng có gì cả”, anh ta nói.

“Không có gì… vẫn chưa. Nhưng ở cạnh anh… khiến em cảm thấy như đang dối gạt cậu ta.”

“Hmmm…”, anh ta nói.

“Em xin lỗi”, tôi nói.

“Không sao. Anh thật là ngốc mới để em vuột khỏi tay ngay từ đầu. Anh đã sai rồi. Nên anh không thể kết tội bất cứ ai ngoài chính bản thân mình nếu hiện giờ trái tim em đã thuộc về người khác.”

“Em cũng không biết là lại như thế.”

Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế cao nơi quầy bếp, ôm lấy Darren. Anh ta cài lại nút áo, mang giày. Tôi tiễn anh ra cửa.

“Chẳng còn cơ hội cho cuộc quan hệ trước lúc chia tay nhỉ?”, Darren bĩu môi đùa cợt. Tôi bật cười, lắc đầu với anh ta. Anh ta hôn lên trán tôi. “Anh đã thay đổi”, anh ta nói. “Và dù sao cũng sẽ là không công bằng… nếu anh có được cả em lẫn ban nhạc.” Anh ta quay đi.

“Cái gì?”, tôi kêu lên.

“Superhero. Họ sẽ ký hợp đồng với anh.”

“Từ lúc nào?” Người tôi đông cứng.

“Từ sáng nay. Anh nhận được tin nhắn khi xuống máy bay.” Anh ta cài nút khuỷu tay áo. “Lẽ ra hôm nay là một ngày tuyệt vời.”

“Xin lỗi vì đã phá hỏng trò chơi hoàn hảo của anh”, tôi nói. Anh ta ra khỏi cửa. Còn tôi đứng đó, cảm thấy… tôi thậm chí không thể diễn tả cảm giác này. Tôi chỉ biết là, tôi muốn khóc. Tôi khóc vì Brady và khóc vì chính tôi.

Tôi đi tới đi lui trong nhà một lúc. Tôi cảm thấy cần phải nói với Brady rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng liệu có cần thiết không, cậu ta có thực sự quan tâm không? Hẳn là hiện tại tâm trạng của cậu ta đã rớt xuống đáy vực. Không, dưới cả tầng đáy. Dưới tầng đáy là gì? Bùn. Những đường hầm xe điện bị bỏ hoang. Và chuột cống.

Nhưng tôi vẫn gõ cửa nhà cậu ta. Cậu ta không ở nhà. Tôi thử lại vài lần nữa, khoảng mười ba lần, nhưng có vẻ như cậu ta sẽ ra ngoài cả đêm. Giờ thì tôi tự hỏi cậu ta sẽ tới cái xó xỉnh nào. Dù tôi chẳng có quyền tự hỏi. Liệu tôi có quyền tự hỏi không?