Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 4: Hai lần điện báo




Từ Bình vừa mới mở cửa cửa hàng, liền thấy một nam nhân ngồi ở trước cửa hút thuốc lá.

Từ Khôn cằm lởm chởm râu, gần giống với tóc trên đầu. Nam nhân ánh mắt lãnh khốc, trên mặt mang theo hung hãn, người bình thường nhìn thấy Từ Khôn cũng không dám nói hơn hai câu.

Nhìn thấy Từ Bình đi ra, Từ Khôn đem thuốc lá trong tay dập tắt ném vào thùng rác, đứng dậy nhìn Từ Bình khẽ cười cười.

"Anh? Anh đã về a, sao lại ngồi ở cửa mà không gọi điện thoại cho em?" Từ Bình vừa kinh hỉ vừa trách cứ đem người mang vào trong nhà, tầng dưới cửa hàng đặt hàng hóa chật ních không có chỗ trống, Từ Khôn thân hình cao lớn, đứng ở chỗ này xoay người cũng không tiện.

"Anh, anh lên phòng em ngồi một chút, anh ăn gì chưa? Em xem anh tinh thần không quá tốt, gần đây rất bận sao?"

"Không có việc lớn gì, mấy ngày nay không có nghỉ ngơi, ngủ một giấc là tốt rồi."

Từ Bình dẫn Từ Khôn tới bàn ăn ngồi, rót cho hắn ly nước mới đi vào trong phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn.

Từ Khôn xem Từ Bình bận bịu không nghỉ, lắc đầu, nhìn hắn ngoắc ngoắc tay nói: "Qua đây ngồi nói chuyện với anh một chút, anh hiện tại không đói bụng, không có khẩu vị."

Từ Bình đem một bát cháo trứng muối phóng tới trước mặt Từ Khôn, tinh tế nhìn hắn một hồi, nói: "Vành mắt đen cả rồi, nếu không anh ở chỗ này ngủ một giấc đi rồi hẵng về."

Từ Khôn uể oải cười cười, sờ sờ đầu Từ Bình nói: "Cũng là chú săn sóc anh, anh và chị dâu chú chia tay rồi."

"A?" Từ Bình trừng mắt, không thể tin nói: "Sao lại chia tay? Không phải đã định kết hôn rồi sao..."

"À, cô ấy ghét công việc này, cảm thấy không an toàn."

Từ Bình thấy khó chịu, lại không biết an ủi Từ Khôn như thế nào.

-------------

Từ Khôn không phải là anh ruột Từ Bình, hắn làm nghề đi thu nợ vay nặng lãi.

Hồi đó Từ Bình bị trong nhà đuổi ra, trong túi tiền chỉ đủ chi trả vé tàu đến G thị. Mới tới G thị, người không có đồng nào, lúc đó hắn rất mê man, ngủ ngoài trời mấy ngày, thậm chí nghĩ tới đi bán máu.

Khi hắn ở chợ đêm nhìn thấy người bán máu duỗi cánh tay hút máu bị sưng lên, ống tiêm lạnh như băng ghim vào mạch máu bầm tím như cái hấp huyết trùng, cả người hắn bị buồn nôn đến nhịn không được chạy đi ra bên ngoài phun.

Ý nghĩ bán máu như vậy liền bị hắn bỏ đi, hắn nghĩ tới vay tiền. Nhưng hắn không có công việc, không có thu nhập, không làm được thẻ tín dụng. Hắn lại nghĩ đến vay lãi suất cao, hắn nghe nói mượn lãi suất cao nguy hiểm rất lớn, nói không chừng sẽ đem mạng nhỏ bồi đi. Lúc đó hắn không có cách nào, không mượn, chết đói là chuyện sớm hay muộn, mượn, còn có một tia cơ hội.

Từ Bình chính là bên trong ngân hàng tư nhân nhận thức Từ Khôn, hắn còn nhớ Từ Khôn mới đầu nhìn thấy hắn, biểu tình không thể tin.

Sau đó chuyện vay lãi suất cao cứ như vậy sống chết mặc bay, Từ Khôn không chỉ chủ động cho hắn mượn tiền, giúp hắn thuê phòng, giới thiệu với hắn chỗ mở khóa kỹ thuật tốt bái sư học nghệ.

Từ Khôn trong lúc Từ Bình gặp khó khăn nhất đưa tay ra, dù cho lúc bắt đầu là xuất phát từ Từ Bình cùng em trai Từ Khôn có bốn, năm phần tương tự, nhưng có thể hắn là thật tâm.

Đừng nói là nhận Từ Khôn làm anh, cho dù báo đáp Từ Khôn cả đời, hắn cũng không hề oán hận.

------------

Chờ Từ Khôn ăn xong cháo, Từ Bình đứng dậy muốn thu thập bát đũa thì bị ngăn cản.

Từ Bình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy anh ngủ trước một chút, em xuống cửa hàng."

Từ Khôn xoa tóc Từ Bình, liền vỗ vỗ vai hắn, nói: "Đi đi."

Từ Bình gật gật đầu, trước khi đóng cửa không quên hướng Từ Khôn lần thứ hai dặn, "Anh, anh nhất định phải ngủ a, chuyện chia tay đừng có thương tâm, anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được người thích hợp hơn!"

Từ Khôn bật cười, đem người đuổi xuống, trong lòng ấm áp, đứa bé này thực sự là tri kỷ hiểu chuyện, không uổng nhận nó làm em.

---------------

Từ Bình đi tới tiệm báo mua báo sớm, hắn ngồi ở trong cửa hàng đem báo từ đầu tới đuôi xem xong một lần, điện thoại đều không nhận được một cái.

Ngày hôm nay là cuối tuần, buổi sáng ra cửa người so với thời gian làm việc không nhiều, Từ Bình thậm chí nghĩ hết ngày hôm nay có lẽ sẽ không có đơn việc nào.

Bọn họ làm nghề này, giống nhau ở chỗ thời gian làm việc tập trung ở lúc tan tầm, hoặc là thời kỳ du lịch.

Có lúc mỗi ngày nhận được đơn việc bận đến không thở được, như con quay cả ngày ở bên ngoài bôn ba. Có lúc liên tục mấy ngày không có mấy cái đơn việc, rảnh rỗi sinh khó chịu. Bởi vậy chỉ cần là đụng tới khách hàng cần đổi khóa, các sư phụ đều sẽ đem giá cả tăng lên tới gấp hai ba lần thậm chí cao hơn, Từ Bình biết như vậy tiền sẽ đến nhanh, nhưng trong lòng hắn chính là không qua được cái nấc này, cũng làm cho một ít sư phụ cười hắn không biết linh động.

--------------

Tới hơn hai giờ chiều, Từ Bình nhận được hai đơn việc, một là hẹn trước năm giờ rưỡi đổi khóa cửa, một là đi quán rượu mở khóa quỹ bảo hiểm.

Trước khi ra cửa hắn ngẩng đầu nhìn trới, bầu trời xanh biếc bay mấy đám mây đen. Mặc dù bây giờ mặt trời phơi đĩnh mãnh liệt, sáu tháng trời nói thay đổi liền thay đổi ngay, hắn lo lắng trên đường trời mưa liền đem theo áo mưa.

Lúc Từ Bình làm xong khóa quỹ bảo hiểm đã gần năm giờ, hắn vội vàng thu thập xong công cụ vội vàng đi đến chỗ khách hàng kế tiếp, trên đường Từ Khôn gọi điện thoại hỏi hắn lúc về muốn mang hắn đi ăn bữa tiệc lớn, Từ Bình nghĩ đến bữa tiệc lớn, liếm liếm khóe miệng nhịn đói cự tuyệt nói: "Anh, em còn có một đơn chưa làm, hiện tại đang đi, phỏng chừng làm xong sẽ trễ, lần sau anh mang em đi ăn bữa tiệc lớn đi, đêm nay sẽ không làm lỡ thời gian của anh."

Từ Khôn nghe Từ Bình bên kia âm thanh ầm ĩ, biết hắn khổ cực, hơi đau lòng.

"Nếu cảm thấy mệt thì trở về nghỉ ngơi, không có tiền anh nuôi chú."

Bị mặt trời phơi có chút say xe Từ Bình nhất thời cảm động, cùng Từ Khôn nói đơn giản hai câu, liền cúp điện thoại thêm tốc độ xe điện chạy đến địa chỉ của khách hàng.

----------------

Từ Bình giúp khách hàng đổi xong khóa cửa, ra tiểu khu mới phát hiện sắc trời hoàn toàn tối xuống. Hắn sờ sờ bụng đói lả, cưỡi xe điện nghĩ một hồi đến cửa hàng lớn ăn tốt hơn thức ăn nhanh, ngày hôm nay hai đơn việc thu nhập không tồi, đủ cho hắn ăn bữa ngon thưởng chính mình.

Từ Bình mang theo đồ ăn về đến nhà đã gần chín giờ, không để ý tới chuyện lưu hồ sơ, không kịp chờ đợi ngồi ở trên bàn ăn từng ngụm từng ngụm, ăn cơm từ cửa hàng lớn xách về.

Hắn đói bụng đến nỗi trước ngực với sau lưng như dán dính, liên tục ăn hai bát cơm mới dần dần hết khó chịu.

Từ Bình sờ sờ bụng toàn tâm toàn ý, đi rót cho mình ly nước, chưa uống được hai hớp điện thoại liền vang lên.

Hắn cầm điện thoại lên vừa nhìn, màn hình hiện lên dĩ nhiên là cái người nhà giàu không chịu lấy lại tiền lì xì, Lục Quân Thừa.

Giật mình trong lòng, nhận điện thoại.

"Xin chào?"

"À, là tiểu Từ sư phụ phải không."

"Vâng, là tôi. Lục tiên sinh đã trễ thế này có chuyện gì không?"

Lục Quân Thừa nở nụ cười, nói: "Đúng là có chuyện tìm cậu hỗ trợ, bạn tôi bên này có cái khóa không mở được, muốn hỏi một chút cậu bây giờ có thời gian tới đây không."

Từ Bình nhìn đồng hồ báo thức trên bàn một cái, đã gần mười giờ, trong lòng hắn muốn từ chối, không muốn đi.

Không đợi Từ Bình mở miệng, Lục Quân Thừa còn nói: "Tiểu Từ sư phụ, cậu muốn trả lại tiền cho tôi, không bằng bây giờ cậu tới đây một chuyến, mở xong cái khóa coi như 1,200 tệ kia là tiền công có được không? "

Từ Bình: "..."

Lục Quân Thừa muốn trừ tiền mở khóa xe, nhưng khóa nào lại dùng được nhiều tiền như vậy.

Hắn hỏi: "Là khóa cửa xe sao?"

"Không phải, là khóa phổ thông, nhưng không cạy ra được, trong điện thoại không tiện nói, cậu tới xem một chút đi."

Từ Bình còn đang do dự.

Lục Quân Thừa còn nói: "Làm ơn."

Vì vậy Từ Bình đành phải bất đắc dĩ đáp ứng, hắn sợ nhất là người khác cầu xin mình, điển hình là thích mềm không thích cứng.