Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 38: Phòng thử quần áo




Dựa theo dự định ban đầu, Từ Bình chuẩn bị mua cho mình một chiếc oto. Hắn lên mạng tìm tin tức, Lục Quân Thừa đi vào, thoáng nhìn thấy trang web, liền hỏi: "Muốn mua xe à?"

"Ân, có xe lúc trời lạnh hay trời mưa, đi ra ngoài làm việc không có phiền phức."

Lục Quân Thừa suy tư, hắn nhìn Từ Bình nói: "Anh có một bạn học kinh doanh xe hơi."

Từ Bình từ màn hình vi tính ngẩng đầu lên, mắt đen như nước trong veo nhìn nam nhân, "Đem số điện thoại của hắn cho em được không?"

Lục Quân Thừa mỉm cười, sờ sờ tóc Từ Bình, nói: "Chờ anh đi tìm một chút, một hồi đưa cho em."

----------

Bạn học cũ tiếp điện thoại của Lục Quân Thừa, khá là bất ngờ, hắn cười nói: "Lục thiếu cư nhiên gọi điện thoại cho tôi, thụ sủng nhược kinh a."

Lục Quân Thừa bật cười, "Có chuyện muốn nhờ anh giúp, ngày khác rảnh rỗi hẹn anh đi uống rượu."

"Người yêu của tôi định mua xe, em ấy tương đối bướng bỉnh, không chịu dùng tiền của tôi. Tôi dự định mua xe mới, anh tìm người đem xe hơi trang trí cho "cũ" một ít, thoạt nhìn như xe dùng rồi là được, sau đó giảm giá rồi bán cho em ấy."

Bạn học cũ nghẹn lời, một hồi lâu sau nở nụ cười, nói: "Quả nhiên là người của Lục thiếu, rất có... cá tính."

Lục Quân Thừa trầm thấp cười ra tiếng, bất đắc dĩ nói: "Có lúc muốn làm em ấy vui lòng đều không thể quang minh chính đại, phải hao tâm tốn sức."

Bạn học cũ cảm khái, không hiểu lắm tình yêu của bọn họ.

"Lục thiếu yên tâm, tôi tuyệt đối đem sự tình làm thỏa đáng. Hai ngày nữa là có thể lại đây lấy xe."

----------

Đem sự tình an bài xong, Lục Quân Thừa đi vào thư phòng từ phía sau ômTừ Bình vào trong ngực.

Hắn hôn một cái lên lỗ tai người yêu, nói: "Anh đem số điện thoại cho em, em cùng hắn bàn bạc, nếu gặp phải vấn đề, thì tới hỏi anh."

Từ Bình quay người ôm chặt nam nhân, đôi mắt đen bóng nhìn chăm chú vào đối phương, chân thành nói: "Cảm ơn anh."

Một tiếng cám ơn, không chỉ là cảm ơn Lục Quân Thừa giới thiệu người cho hắn, mà còn cảm tạ nam nhân không trực tiếp nhúng tay chuyện này, để cho mình đi giải quyết, giả như chuyện gì Lục Quân Thừa cũng đứng ra hỗ trợ, hắn thật sự vì thế mà xấu hổ bất an, thấy mình phi thường vô dụng.

Lục Quân Thừa hơi cúi đầu, mềm nhẹ ngậm môi Từ Bình, chậm rãi mút vào, Từ Bình thở hổn hển hơi há miệng, hắn liền thừa lúc vắng mà vào, trong miệng người yêu tùy ý phiên quấy, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương nô đùa.

Từ Bình bị Lục Quân Thừa hôn đến đại não thiếu dưỡng khí, hắn động động mũi dùng sức hô hấp, chỉ cảm thấy khí không hút vào trong lồng ngực mà lại bị đè ép không còn.

Hắn vỗ nhẹ lưng nam nhân, mềm mại mơ hồ nói: "Đủ, được rồi..."

Lục Quân Thừa lòng tốt buông tha đôi môi Từ Bình, bàn tay liền nhào nặn cái mông của đối phương, mãi đến khi hài lòng mới đem người buông ra.

Hắn thấp giọng kề sát bên tai Từ Bình uy hiếp, "Lần sau còn dám nói cảm ơn anh, trực tiếp XXX em làm đến không xuống giường được."

Từ Bình hai má ửng hồng, đối với Lục Quân Thừa bá đạo cảm thấy vô lực ức chế nhưng cũng vui vẻ.

--------

Sau khi Từ Bình đi đến công ty của bạn học cũ Lục Quân Thừa, dưới sự đề cử cật lực của bạn học cũ, đã bỏ tiền mua được một chiếc "oto cũ".

Hắn xế chiều hôm đó lái xe về nhà, tuy nói đây chỉ là một chiếc xe cũ, nhưng dù sao cũng là hắn bỏ tiền của mình mua chiếc xe đầu tiên, vui sướng trong lòng tự nhiên không cần nhiều lời, hận không thể nằm trong xe ngủ một đêm.

Bởi vì ở chung với Lục Quân Thừa, hàng tồn kho trong cửa hàng hắn không thể đều đưa đến, cho nên hắn lái xe về tiệm dời một số hàng thả ở trong xe.

Hắn để xe bên chỗ Lục Quân Thừa, cũng không cần mỗi ngày làm việc đều phải về tiệm một chuyến lấy hàng.

-------

Lục Quân Thừa tan tầm về nhà, phát hiện Từ Bình còn chưa trở lại. Hắn gọi điện thoại cho người yêu, mới biết hắn đang bận việc trong cửa hàng.

Nam nhân không được xía vào, nói: "Anh nấu vài món trước, một hồi chờ em về cùng ăn."

"Được!" Từ Bình cao hứng, ngữ khí hiện ra đặc biệt nhảy nhót.

Lục Quân Thừa thấy Từ Bình cao hứng, trong lòng cũng vui vẻ, giữa chân mày mở ra, hắn nói: "Trở về sớm một chút, anh đói, chờ em." Sợ Từ Bình không nhớ, còn nói: "Em không trở lại anh sẽ không ăn."

Từ Bình bất đắc dĩ nở nụ cười, thỏa hiệp nói: "... Được."

-------

Khí trời dần dần chuyển lạnh, Lục Quân Thừa tính toán muốn cùng Từ Bình ra ngoài mua quần áo mùa đông.

Từ Bình nghe thấy, lăng lăng nói câu: "Tùy tiện mua không được sao."

Nam nhân lắc đầu một cái, hai tay nâng hai má người yêu, mãi đến khi mặt hơi đỏ lên, mới nói: "Thật sự là tiểu ngốc, một điểm lãng mạn cũng không có."

Từ Bình không tìm được manh mối, thực sự không nghĩ ra mua quần áo có cái gì lãng mạn. Bất quá thấy Lục Quân Thừa không vui, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng cuối tuần cùng hắn ra ngoài mua quần áo.

Cuối tuần, Lục Quân Thừa mang theo Từ Bình đi đến trung tâm mua sắm, đây là lần thứ hai Từ Bình tới nơi này, hắn đi theo nam nhân, trong lúc hoảng hốt nhớ tới lần trước bọn họ ở đây trao đổi nhẫn.

Lục Quân Thừa chọn vài bộ quần áo, thoả mãn gật đầu, xoay người thấy Từ Bình ngẩn người, xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn, dở khóc dở cười nói: "Đi tới nơi này cũng có thể ngẩn người, chẳng lẽ mị lực của anh thật sự thấp xuống."

"Không, không có. Là em thất thần thôi."

Nam nhân thở dài, nắm tay Từ Bình đi tới phòng thử quần áo: "Đến, cùng anh thử bộ y phục này."

--------

Bên trong phòng thử quần áo, Từ Bình cầm quần áo thấy Lục Quân Thừa không nhúc nhích nhìn hắn, buồn bực hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chờ em thay quần áo nha."

"A... Anh không thay sao?"

Nam nhân nháy mắt mấy cái: "Chờ em rồi đến lượt anh đổi lại."

Vì vậy Từ Bình chỉ có thể ở trước ánh mắt sáng quắc của nam nhân, cứng ngắc mở cúc áo, Lục Quân Thừa nhìn hắn chậm chạp, thẳng thắn tiến lên hỗ trợ.

Từ Bình tai nhiệt, ngẩng đầu, a a: "Em, em tự làm."

Lục Quân Thừa nhếch miệng nở nụ cười, "Em quá chậm."

Nam nhân ngón tay như có như không tiếp xúc da thịt Từ Bình, xẹt qua hai điểm trước ngực hắn, liền quay người cầm quần áo lên mặc cho Từ Bình.

Lục Quân Thừa vòng qua cái eo nhỏ gầy của người yêu, nhìn chăm chú vào người toàn thân trong gương, tán thưởng nói: "Nhìn rất đẹp."

Từ Bình cổ bắt đầu nổi lên hồng nhạt, hắn liếc trong gương hai người ở chung với nhau, ngượng ngùng dời ánh mắt, hỏi: "Anh không thay sao?"

"Anh tự thấy cái áo này nhỏ, cho em thay đến lượt anh càng cảm thấy hứng thú."

Từ Bình: "..."

Lục Quân Thừa hơi cúi người, dán vào tai Từ Bình, thấp giọng nói: "Giữa người yêu đưa quần áo, kỳ thực có một câu trả lời hợp lý."

Từ Bình trong lòng run lên, theo bản năng không muốn biết thuyết pháp này.

Nam nhân trầm thấp cười, trên vành tai người yêu khẽ cắn, nỉ non: "Đưa quần áo cho người yêu, là vì đem đối phương lột sạch, sau đó —— " (Đại Thừa, tui khinh bỉ anh!!)

"Anh, anh không thể đứng đắn một chút sao."

Từ Bình hơi giãy dụa, trong lòng đột nhiên bốc lên một loại linh cảm không lành: Lục Quân Thừa không phải là muốn ở đây chứ...

Nam nhân dùng tay chụp tay Từ Bình ở phía trên, vặn thân thể của đối phương đối mặt với mình, hướng phía trước ép một chút, người yêu liền bị hắn dễ dàng nhốt lại. Thân thể hai người chặt chẽ không thể tách rời, Từ Bình vừa thẹn vừa hoảng loạn.

Hắn nhỏ giọng lắp bắp nói: "Không được, không thể ở đây..."

Lục Quân Thừa đem chân tiến vào giữa hai đùi Từ Bình, rũ mắt hỏi: "Không thể ở đây... XXX em?"

Từ Bình cắn môi không nói lời nào, đôi mắt ủy khuất trừng nam nhân. Khóe mắt hắn ửng hồng, mũi hít hít, ủy khuất đáng thương nhìn làm Lục Quân Thừa muốn đem người làm liền ở đây. Bất quá hắn không nỡ.

Hai người cọ thân thể hôn mười mấy phút mới tách ra, lúc dính dính nị nị tách ra, nam nhân liếm láp sợi chỉ bạc trên khóe miệng người yêu. Lục Quân Thừa thả tay Từ Bình ra, đem người ôm vào trong ngực như an ủi động vật nhỏ.

Từ Bình ngộp nói: "Em nóng quá."

Lục Quân Thừa thở dài, "Anh cũng nóng, sớm biết sẽ không đùa em."

Thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được a, đem thân thể của chính mình đốt lửa, hiện tại không diệt được. Vì vậy hai cái dục vọng hỏa đốt thân người từ trung tâm mua sắm chạy về nhà, mới vừa vào cửa, không kịp chờ đợi liền dính vào một khối.

Từ cửa đến ghế sô pha đến buồng tắm đến phòng ngủ, mấy lần tiếp tục gây sức ép, Từ Bình mệt đến cả người mềm nhũn co quắp ở trên giường không nhúc nhích. Lục Quân Thừa đem Từ Bình dọn dẹp sạch sẽ, chính mình lỏa thể lên giường vòng tay ôm người yêu nghỉ ngơi.

Từ Bình ngủ say trước, mơ mơ màng màng nhìn nam nhân một cái, nói: "Em đem rất nhiều đồ trong cửa hàng để trong xe, như vậy sau này sáng sớm là có thể cùng anh ngủ nhiều nửa giờ."

"Tốt, kỳ thực em có thể đem đồ vật chuyển tới bên này, kho dưới lòng đất bỏ không, em muốn để nhiều hay ít hàng thì để."

Từ Bình khẽ lắc đầu, nói lầm bầm: "Em là nam nhân, không thể cái gì cũng dựa vào anh."

Lục Quân Thừa cúi đầu hôn trán Từ Bình một cái, than thở: "Tiểu ngốc quật cường." Tiếp có vỗ sau lưng tiểu ngốc, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

Mãi đến tận vài năm sau, Từ Bình biết chuyện xe của hắn là do Lục Quân Thừa mua xong sai người an bài, tất nhiên là cảm động đến rối tinh rối mù, liền lừa nam nhân đến trên giường, ân ân ái ái một phát.