Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chương 9: Tạm biệt cậu, Phong à!




....Bất ngờ, tôi bắt gặp ba ánh mắt khác nhau: ngưỡng mộ có, ngạc nhiên có và ghen tỵ của Tuyết Mai. Tôi cảm thấy rất khó xử, cúi đầu vội rút tay lại và chắc Phong cũng cảm thấy được nên không kháng cự gì. Bỗng Tuyết Mai chạy đến khoác vai Phong:

_ Phong à! Tớ đã nói với cậu là Châu không sao mà.

Phong không nói gì chỉ liếc xéo Mai một cái và gỡ tay Mai ra. Rồi quay qua Hoa với Quang Anh nói:

_ Hai cậu tập tới đâu rồi?

_ Tất cả ok!- Quang Anh xóa tan bầu không khí nặng trĩu ấy bằng một câu nói hài hước.

_ Ừ! Hôm nay tập tới đây là được rồi, mọi người nghỉ đi.

Nói rồi Phong bước đi, Hoa và Quang Anh thấy thế cũng chạy mất bóng để lại tôi với Mai, tôi lên tiếng trước:

_ Tớ.....tớ.....xin.....lỗi!

_ Cậu không có lỗi đâu, tớ....mới là người sai- Giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khoé mi của Mai.

_ Sao cậu lại sai? Kể tớ nghe đi!

_ Tớ....xin cậu đừng nói với ai nha!

_ Rồi rồi! Nín đi rồi nói tớ nghe.

_ Ừm! Cậu còn nhớ nhóm nữ sinh lần trước gây sự với cậu không?

_ Ừ!

_ Nhóm trưởng của nhóm đó là Hà Nhi, cậu ấy ép tớ phải làm mọi cách để cậu tránh xa Phong ra cho bằng được nếu không thì Nhi sẽ nói cho mọi người biết tớ thích Phong và làm cho công ty bố tớ phá sản.

_ PHÁ SẢN HẢ?

_ Ừm! Bố cậu ấy là một cổ đông lớn của công ty bố tớ nên....

_ Thôi đủ rồi! Cậu đi nghỉ đi.

_ Ừ! Cậu tha lỗi cho tớ nhé!

_ Cậu không có lỗi trong chuyện này nên đừng nhắc tới nữa.

Vừa dứt câu, tôi bước nhanh về lớp và đúng lúc đó tiếng trống trường vang lên báo hiệu tới giờ ra chơi. Không như mọi ngày tôi luôn xuống căn tin mua đồ ăn thức uống với con Hoa, nhưng bây giờ thì chẳng có gì có thể nhét nổi vào miệng tôi cả, bởi tôi đang suy nghĩ làm thế nào để giúp cho Mai, không biết tôi nên kể cho Phong nghe chuyện này không nhỉ? Mới nhắc tới “tào tháo” là “tào tháo” tới liền, hắn đến bên tôi hỏi thăm:

_ Sao hôm nay cậu không xuống căn tin?

_ Không thích!

_ Sao không thích?

_ Lắm chuyện!

_ Ừ! Nên có chuyện gì cậu cứ nói với tôi đừng có chịu một mình.

_ Không cần!- “Tôi cần lắm chứ nhưng làm sao để nói cho cậu hiểu.“.

_ Tuỳ cậu!

_ Đi đi!- “Làm ơn mà, đừng đi, tôi xin cậu, cậu hiểu được suy nghĩ của tôi mà đúng không?“.

_ Tôi sẽ không đi nếu như cậu kể cho tôi chuyện gì đang xảy ra.

Phong bước đi một mạch, không quay đầu lại với những lời gào thét từ trong tâm trí tôi. Tôi biết, hắn ta hiểu hết những suy nghĩ của tôi nhưng vì muốn trả thù tôi vì tôi không nói ra sự thật nên hắn mới lạnh lùng đến đáng sợ như thế. Đúng là, vừa đuổi được “tào tháo” này thì “tào tháo” khác lại đến và chẳng ai khác ngoài Hoa với Quang Anh. Quang Anh lên tiếng trước:

_ Này Châu! Cậu làm cái gì mà mặt thằng Phong lạnh ngắt vậy, chẳng đứa nào dám đụng tới nó.

_ Làm sao tớ biết được, cậu ta bị gì là do cậu ta chứ có liên quan gì tới tớ.

_ Sao không liên quan được, sau khi bước ra khỏi lớp mình là cậu ấy bị thế nhưng trong lớp cậu ấy hay nói chuyện với ba đứa mình. Lúc đó, tớ với Quang Anh đang ở dưới nên không thể, chỉ còn cậu.....- Tới lượt Hoa lên tiếng.

_ Thôi đủ rồi! Cậu mà nói nữa chắc tớ lủng màng nhĩ luôn quá! Các cậu đi đi, tớ muốn ở một mình.

_ Được!- Cả hai đứa còn lại đồng thanh đáp.

Tiết học tiếp theo cũng bắt đầu rồi cứ thế trôi qua cho đến giờ ra về. Giờ học hôm nay im ắng lạ thường, chắc là do Phong đã mang đi bầu không khí tươi vui thay vào đó là một sự đáng sợ đến kì lạ. Vì không muốn ở lâu trong bầu không khí đó nên tôi là người chạy ra khỏi lớp đầu tiên và nhanh chân lên lớp 11E để tìm nhỏ tên là Hà Nhi. Vừa tới nơi, hình như nhỏ đó hiểu tôi sẽ tìm nhỏ nên đã đợi tôi từ lâu bởi trong lớp có còn ai ngoài nhỏ đó, tôi nói:

_ Cậu là Hà Nhi?

_ Đúng! Cậu tìm tôi có chuyện gì?

_ Tại sao cậu lại đối xử như thế với Mai?

_ Mai? À...Tuyết Mai lớp 11C đó à! Đó là do cậu, ai kêu cậu đụng tới Phong trước.

_ Không có! Tất cả chỉ là vô tình thôi.

_ Vô tình! Vô tình mà trở thành người yêu với nhau luôn à?- Nhi bắt đầu lớn tiếng hơn.

_ Đó là giả! Chuyện tôi với Phong chỉ là giả.

_ Giả sao? Cứ cho đó là giả đi nhưng sao cô với Phong cứ bám nhau như sam thế kia.

_ Bất đắc dĩ lắm tôi mới phải làm thế, nhưng dù thế nào thì tôi xin cô đừng đụng tới Mai và gia đình bạn ấy nữa được không?

_ Nếu cô đáp ứng được điều kiện của tôi thì tôi sẽ tha cho nhỏ Mai.

_ Được! Điều kiện gì?

_ Cô phải tránh xa Phong ra bằng mọi cách kể cả việc ngồi kế nhau, còn vở kịch thì vì lớp cô nên tôi sẽ không nói tới. Được chứ?

_ Hả.....ừm.......được.....

Bỗng đâu ra nhỏ Mai chạy vào:

_ Châu à! Cậu đừng làm thế mà vì tớ, tớ không sao đâu.

_ Cậu đừng nói nữa. Tớ đã quyết rồi. Tạm biệt!

Nói rồi tôi bước đi xuống cổng trường thì gặp Phong với chiếc xe đạp kế bên, hắn lại gần tôi nói:

_ Lên xe đi! Tôi chở về.

_ Không cần!

Tôi nhanh chân chạy đi mất, vì tôi không muốn thấy mặt hắn ta thêm một giây nào nữa, nếu còn nhìn thì tôi chẳng thể nào hoàn thành điều kiện của Hà Nhi được.

Về tới nhà, tôi vội lật đật xóa số điện thoại, những tin nhắn với hắn và chặn luôn facebook của hắn. Hi vọng như thế sẽ tốt hơn!

“Tạm biệt cậu, Phong à!”

________________ Giới thiệu nhân vật ______________

Hà Nhi: học sinh lớp 11E, là nhóm trưởng của một nhóm nữ sinh fan cuồng của Lâm Nhật Phong. Đã từng gây sự với “tôi” (̀ tiểu thư được cưng chiều nhiều, cha là giám đốc trong công ty của cha Mai, nắm một phần cổ phần rất lớn nên.... ( bạn nào đọc rồi thì hiểu rồi nhen:)))

HẾT

Vì một số lí do nên có thể mấy chap sau mình cũng thể đăng trễ nhưng mong các bạn vẫn ủng hộ và bình chọn cho mình nha!

À mà còn! Có gì mấy bạn đọc truyện “Hoa hồng băng giá tôi sẽ làm cô tan chảy vì tôi” của Yun Châu để ủng hộ mấy truyện khác của bạn ấy nữa nha!!!