Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chương 8: Một bí mật đã được bật mí




Gì kì thế? Phong là ai mà sao Quang Anh lại run sợ, chưa dứt dòng cảm nghĩ của mình thì tôi gặp hắ́n, tôi vui mừng chạy lại hỏi:

_ Nè! Cậu có thể nói cho tôi biết chút ít về hoàn cảnh gia đình cậu không?

_ Tại sao?- Hắn vẫn trả lời với kiểu cực kì ngắn gọn.

_ Thì.....ờ.....thì.....tại mấy bạn kia.......nói......

_ Họ nói gì kệ họ, tôi đã nói với cậu là đừng quan tâm tới những lời đồn đó rồi mà.

_ Tôi biết chứ! Nhưng.....

_ Không nhưng nhị gì hết và cậu đừng mong tôi sẽ nói cho cậu nghe về gia đình tôi.

_ Ờ ờ! Cậu gọi tôi ra đây có việc gì?

_ Bàn về vở kịch. Nói cho tôi nghe về kịch bản cậu đã nghĩ đi.

_ À! Ok! Tôi nghĩ rằng.......thế này......cái kia......việc đó nữa......- Tôi cứ thế mà nói hết dòng suy nghĩ đang trôi chảy trong đầu mình mà chẳng hề hay biết luôn có một ánh mắt hướng về phía tôi thật dịu dàng.

_ Hết! Cậu nghĩ kịch bản hay không?

_ Ừ!

_ Ừ là hay hoặc dở vậy? =.=”

_ Hay!

_ Ok! Quyết định vậy nha! Ngày mai tụi mình rủ Mai đi tập chung.

_ Ừ!

______________________ Ngày hôm sau____________

Vào tiết học thứ nhất của cô chủ nhiệm:

_ Chào các em! Hai bạn lớp trưởng và lớp phó đã nói cho cô nghe về tiết mục của lớp mình. Vậy bạn nào có vai hay việc của mình thì xuống sân trường tập nha! Còn mấy em còn lại thì lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút.

_ Gì kì vậy cô!- Một đứa nam sinh la lên.

_ Sao kì? Mấy bạn tham gia phong trào thì sẽ được 10 điểm bài 15 phút của cô và cộng điểm hạnh kiểm. Có bạn nào thắc mắc nữa không?

Im thin thít. Không một đứa nào dám lên tiếng cả vì trông cô Hằng hiền vậy thôi chứ rất là “bá đạo“. Tôi cùng mấy đứa kia ba chân bốn cẳng chạy xuống sân vì một phần muốn trốn bài kiểm tra, một phần muốn tránh ánh mắt ghen ăn tức ở của mấy đứa trong lớp.

Vừa trốn thoát thì Quang Anh la lên:

_ Hên quá! Nhờ nằm trong đội văn nghệ mà trốn được kiểm tra.

_ Mày phải cám ơn tao đó! Không nhờ tao thì sao mày trốn được.- Phong nói.

_ Rồi rồi! Em cám ơn anh Phong nhiều lắm ạ!

Cái giọng điệu buồn cười đó của Quang Anh làm cả đám cười một trận thật sảng khoái. Tôi mau chóng nghiêm túc nói:

_ Thôi đủ rồi! Bắt đầu tập nha! Quang Anh với Hoa sang bên kia tập hát đi để tụi tớ bên đây tập kịch.

_ Ok!- Mấy đứa kia đồng thanh đáp.

~ Bên Quang Anh và Hoa

_ Nè! Cậu có tập trung không vậy? Nhìn đi đâu không à!- Giọng nói đó chắc chắn không của ai khác ngoài Hoa.

_ Sorry mà! Tại mấy bé kia dễ thương quá!

_ Vậy à?

_ Tất nhiên!

_ Thế cậu sang mà tập hát với mấy bé kia đi nhá! Còn tôi... TÔI TẬP MỘT MÌNH.

_ Nè! Cậu giận tớ hả? Tớ xin lỗi mà! Tớ không như vậy nữa âu!

_ TÔI KHÔNG CẦN LỜI XIN LỖI GIẢ DỐI CỦA CẬU.

_ Sao lại giả dối?

_ Cậu nói xin lỗi mấy chục lần mà tôi có thấy cậu sửa đâu?- Hoa nhẹ giọng lại vì bản thân nhỏ cũng hết hơi rồi.

_ Thôi thôi mà! Tớ chừa mà! Tớ sợ nhất là khi cậu giận đó.

_......

_ Sorry mà!

_.......

(đợi bọn này cãi nhau xong chắc tới mai quá:)) nên tụi mình sang nhóm Phong nha)

Bên vở kịch

~

_ Phong cậu phải giàu cảm xúc hơn nữa. Còn Mai thì tốt lắm, cố gắng phát huy nha!

_ Ê! Sao khen Mai không vậy, thiên vị quá!- Phong gato (ghen tỵ) nói.

_ Ờ ờ tôi vậy đó!- Câu nói của tôi khiến Mai bật cười- Cậu cười đẹp lắm đó Mai!

_ Cám....ơn.- Mai ngại ngùng nói.

_ Có gì mà phải cám ơn! Hihihi!

_ Còn ai kia thì có nụ cười như mụ phù thủy.- Còn ai khác ngoài hắn.

_ Nè!

_ Thôi chúng ta nghỉ ngơi xíu nhé! Để tôi đi mua nước cho.

_ Ok! Biết chuộc lỗi là tốt. Mau về sớm.

_ Biết biết!

Nói rồi hắn đi mất để lại tôi với Mai. Mai len lén nhìn tôi, thấy thế tôi vui vẻ chọc lại:

_ Tớ đẹp lắm hay sao mà cậu nhìn nhiều thế?

_ Không.....không có!

_ Hihi! Giỡn đó, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ à?

_ Ờ....thì....thì....cậu với Phong đang hẹn hò thật không?

_ Cậu mà cũng tin chuyện đó nữa à?

_ Ừm! Không lẽ....

_ Đúng rồi đó! Mà cậu đừng nói cho ai biết nhé!

_ Ừm! Nhưng tớ không biết nên nói chuyện này với cậu không?

_ Cậu cứ nói đi! Tớ không nói với ai đâu.

_ Ừm! Tớ....tớ....tớ.....thích.....Phong!

_ Ồ! Tại sao cậu lại nói với tớ?- Mặt tôi trông bình thản vậy thôi chứ trong lòng tôi lại đau nhói và chính tôi cũng không hiểu vì sao.

_ Tớ cũng không rõ nữa nhưng tớ tin cậu sẽ ủng hộ chúng tớ.

_ Tất nhiên rồi! Tớ sẽ làm những gì có thể.

Vừa lúc đó, Phong chạy về mang trên tay 3 lon nước: 1 đào và 2 bí đao. Rồi đưa nước đào cho Mai, bí đao chắc chắn là của tôi.

_ Sao cậu biết tôi thích trà bí đao vậy?

_ Bí mật!

_ Suốt ngày chả bí với lại mật.

_ Phong kì nha! Cậu mua nước của Châu thích nhưng không mua nước tớ thích.- Mai bắt đầu đổi giọng điệu nhõng nhẽo xen vô.

_ Ờ! Tôi xin lỗi, vậy cậu thích gì?

_ Bí đao! Giống cậu đó!

_ Ừ!

_ À thôi! Tớ đi vệ sinh một chút.- Tôi cố tình muốn thoát khỏi cái không khí khó chịu đó.

~ Bên Quang Anh & Hoa

~

Sau vài tiếng hết lời năn nỉ Hoa cũng hết giận và hoà lại với Anh. Bỗng nhỏ nói:

_ Quang Anh nè! Cậu có biết tại sao Châu lại quan tâm tới hoàn cảnh gia đình Phong tới vậy không?

_ Cậu cũng biết chuyện đó nữa à?

_ Ừm! Hồi hôm qua.......

------------------------ Flashback -------------------------

Hôm qua, sau khi nói chuyện với Phong xong, tôi gặp Hoa và nói chuyện với nhỏ một tí:

_ Hoa nè! Cậu biết hoàn cảnh gia đình Phong không?

_ Tớ biết một chút, mà chi vậy?

_ Cậu cứ nói trước đi.

_ Ừm!

_ Tớ nghe nói nhà Phong giàu lắm, ba Phong làm giám đốc công ty gì đó tên Lâm Nhật Nam, giỏi võ lắm. Còn mẹ Phong thì đẹp lắm, người mẫu gì nổi tiếng với lại hiền lành, dịu dàng lắm. Tớ biết nhiêu đó à!

_ Cám ơn cậu nhiều nha!

------------------- Hết Flashback -----------------------

_ Tớ nghĩ chắc có lí do gì đó.- Quang Anh suy tư.

_ Ừm! Tớ đồng ý, chúng ta tập tiếp thôi!

_ Ok!

Bên nhóm Phong

Sau khi tôi đã đi xa được hai người họ thì tôi không còn gì để che giấu nữa. Hai dòng nước trên mắt tôi bắt đầu rơi xuống, đúng vậy! Tôi đang khóc. Nhưng vì sao tôi khóc à? Đó tất cả là vì hắn, ai kêu hắn tiếp cận tôi chi để bây giờ tôi đã mến hắn mất rồi. Chắc cái người không có cảm xúc như hắn thì không biết thế nào là yêu, là thương một người nào đó. Tôi đau quá, tim tôi như đang thắt lại, ép cho nước mắt rơi mãi. Và ước gì lúc này Phong đến ôm tôi vào thì tốt quá, nhưng.....thôi quên cái ý nghĩ đó đi.

Còn Phong với Mai thì vẫn thế, Mai cố gắng tiếp cận Phong rất nhiều nhưng kết quả vẫn là số 0. Thấy tôi đi lâu quá chưa về, Phong lo lắng hỏi:

_ Sao Châu đi lâu quá chưa về, đã 20 phút rồi đó.

_ Cậu nói cũng đúng nhưng kệ đi cậu ấy có lạc đâu mà sợ.

_ Không lạc à?- Đúng lúc ấy, Phong nhớ về giờ ra chơi ở ngày đầu tiên hắn đi học, tôi đã nhờ hắn dẫn đường về lớp vì tôi có rành đường đâu. Thế rồi Phong chạy đi để lại một lời nói cho Mai- Tôi đi tìm cậu ấy, cậu sang kia chơi với hai đứa kia đi.

_ Nè! Tớ đã nói là cậu ấy không sao mà.

Mặc cho Mai có gào thét thế nào thì Phong vẫn chạy đi tìm tôi, hắn bắt gặp tôi ở ghế đá gần căn tin trường:

_ Này! Sao cậu lại ngồi đây?

_.....

_ Sao im thế?- Vừa nói, Phong vừa bước đến gần tôi, dùng tay ngẩn mặt tôi lên- Cậu khóc à? Ai làm cậu khóc?

_ Tôi không sao!

_ Ừm! Vậy cậu đi rửa mặt đi.

_ Ừm!

_ Về thôi!

_ Cậu về trước đi!

_ Ừ! - Phong lén đứng nép sang một bên để xem tôi làm gì.

_ Haizzzz! Bây giờ biết đường nào về đây. Thiệt tình luôn ó!

_ Ê! Nghe rồi! Theo tôi.- Hắn đến trước mặt tôi ra vẻ ta đây.

_ Không thèm!

Nói rồi hắn nắm lấy tay tôi kéo đi. Tay hắn ấm quá, vừa to vừa khoẻ khiến tôi không thể cử động nhiều mà cứ ngoan ngoãn đi theo. Bất ngờ, tôi bắt gặp ba ánh mắt khác nhau: ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có và ghen tỵ của Tuyết Mai.

HẾT

Vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối với mình nên mình viết để mấy bạn cùng chia vui với mình nha. Nếu thấy hay thì bình chọn cho mình nhé.