.... Vừa tới nơi thì ai ai cũng quay lại nhìn tôi chằm chằm, không biết cái tên Hoàng Quân đó là ai mà nổi tiếng đến nỗi chuyện hắn ta tỏ tình với tôi không một ai là không biết, chỉ trừ Phong.
“Chẳng biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu, ăn uống có đàng hoàng không và nếu cậu ta có hay chuyện này thì không biết có ghen không nhỉ? Hihi!“. Trong bất giác tôi chợt cười nhẹ, nhỏ Hoa bên cạnh thấy vậy lạ mới hỏi:
Hoa: Cậu được người ta tỏ tình vui lắm à?
Tôi: Không có!!!
Hoa: Vậy thì chắc đang nghĩ tới ai kia nên mới cười vui như thế!
Tôi: Ai...ai nói?
Hoa: Không cần ai nói! Tất cả hiện lên trên mặt cậu rồi này! Hahaaa...
Tôi: Xì! Không nói chuyện với cậu nữa! Đi mua đồ ăn thôi! Tớ đói lắm rồi!
Luân: Cậu với Hoa, Mai ra kia ngồi đợi đi! Để tớ với Quang Anh mua cho. Các cậu muốn ăn gì?- Luân “hoàng tử” của Mai lên tiếng!
Tôi: Ok! Tớ ăn ham-bơ-gơ, uống 0 độ!
Hoa: Tớ ăn kem dâu!
Mai: Tớ không ăn đâu! Để tớ mua rồi trả tiền cho!
Luân: Thôi! Cậu để tớ trả cho! Cậu không ăn vậy uống nước đi! Cậu uống gì!
Mai: Tớ....tớ....không cần đâu!
Luân: Vậy tớ chọn cho cậu nhé!
Cậu cười với nhỏ Hoa một cái thật tươi làm nhỏ đỏ cả mặt, chỉ ngập ngừng được vài tiếng “ừ“. Rồi ba đứa con gái chúng tôi tìm chỗ ngồi đợi hai thằng con trai mua đồ về cho cả đám. Không lâu sau, Quang Anh và Luân đem đồ ăn tới. Quang Anh nhanh tay đưa ngay cho Hoa hộp kem dâu rồi nói:
Quang Anh: Của cậu nà̀y!
Hoa: Cám ơn!- Vui vẻ nhận hộp kem từ tay Anh.
Tôi: Sao hai cậu đi nhanh thế?
Quang Anh: Khi hai chúng tớ tới thì tự nhiên mọi người dàn ra hai phía nhường cho chúng tớ.
Tôi: Vui nhỉ? Chắc thấy hai hotboy đi mua đồ nên mọi người nhường cho ấy mà!
Hoa: Lo mà ăn đi rồi kể cho tụi này nghe chuyện giữa cậu với cái anh lúc nảy.
Tôi: Tớ kêu mấy cậu ra đây cũng để nói chuyện này đấy!
Luân: Tớ cũng có nghe qua, chuyện là sao vậy?
Tôi: Là thế này.....bla....bla....rồi...ble...ble...sau đó....tiếp là...cuối cùng.....hết!!!- Cứ thế, tôi vừa nhai ngoàm ngoàm trong miệng, vừa kể cho cái đám “bà tám” đó nghe.
Hoa: Thế mà cậu cũng lộn lớp!
Tôi: Tại gấp quá chứ bộ!
Mai: Nhưng theo tớ biết thì hôm nay tất cả lớp 12 đâu có học.
Tôi: Tớ cũng thấy kì! Này Quang Anh! Tớ nghĩ anh ta cũng là một ng̣ười có tên tuổi, vậu cậu có biết gì về anh ta không?
Quang Anh: Tớ biết! Tên Hoàng Quân đó, là con trai của một chủ tịch tập đoàn đá quý Amy. Hắn ta học rất giỏi, IQ lên đến 190...
Tôi: Hèn gì anh ta được nhiều người chú ý đến thế!
Mai: Woaaa! IQ anh đó cao quá! Tớ muốn giống anh Hoàng Quân quá đi!
Luân: IQ cao thì có gì hay? IQ tớ cũng cao lắm mà, chỉ thua tên đó 2 điểm à!
Mai: Hihi!!
Tôi: Hai người bớt tình tứ giùm cái! Quang Anh sao nữa?
Quang Anh: Tớ chỉ biết được nhiêu đó thôi!
Tôi: Kì lạ thật!- Rồi trong đầu tôi chợt nhớ ra điều gì đó- Mà mấy cậu có thấy tự nhiên mấy ngày nay con bé Kim Yến hôn thê của Phong không xuất hiện không?
Hoa, Mai: Đúng vậy!
Tôi: Quang Anh! Chuyện gì với Kim Yến thế?
Quang Anh: Tớ chỉ nghe Phong nói sơ sơ là nhỏ đó mấy ngày nay nhà nó có chuyện gì thì phải.
Tôi: Ừm! Thôi chúng ta chuyển chủ đề đi!
Hoa, Mai, Luân: Được!
Dường như tôi cảm thấy ở Quang Anh có điểm gì khác thường, hằng ngày, cậu là đứa nhoi nhất đám nhưng hôm nay lại im lặng đến kì lạ. Không biết hôm nay là ngày gì mà cái gì cũng kì kì lạ lạ.
Khi trống điểm giờ vào học, chúng tôi dọn dẹp chỗ ngồi rồi trở về lớp. Đang đi, tôi níu tay áo Quang Anh lại, đợi đám kia đi trước mấy bước thì mới nói:
_ Nè! Cậu biết Phong đang ở đâu đúng không? Mau nói tớ nghe đi!
_ Tớ...tớ...
_ Nói cho tớ nghe đi mà! Xin cậu đó!- Tôi chớp chớp mắt, long lanh nhìn cậu ta.
_ Thôi được rồi! Nhưng cậu không được nói với Phong là tớ kể cho cậu đấy!
_ Okkk!
_ Phong cậu ấy đang ở Mỹ.
_ Sao cậu ấy lại đi Mỹ?
_ Vì ba mẹ cậu ấy ở đó và có chuyện muốn nói với Phong.
_ Là chuyện gì? Có phải liên quan tới Kim Yến không?
_....
_ Tớ nói đúng rồi phải không? Thế cậu mau nói đi!
_ Tớ...tớ...xin lỗi! Chỉ có thể nói nhiêu đó với cậu thôi!
_ Thế thì xin lỗi cậu vì đã làm phiền.
_ Không sao!
_ Này! Mấy cậu đứng đó thì thầm to nhỏ gì đấy? Mau đi thôi!- Hoa thấy chúng tôi đang cách họ cả một khoảng dài nên hét lên kêu gọi.
_ Bọn tớ tới ngay!- Tôi cùng Quang Anh đồng thanh đáp.
Trên đường đi về lớp, đầu óc tôi cứ bay bổng, nghĩ về Phong, không biết cậu ấy với ba mẹ cậu có chuyện gì mà liên quan tới Kim Yến. Bởi cái tội như thế, tôi đâm đầu vào một người con trai, người hắn ta cũng rắn chắc ấy nhỉ:))), hắn ta chắc cũng cao lắm à, vì đầu tôi đang dựa vào lòng ngực săn chắc ấy của hắn ta mà ^^.
“Ế! Khoan! Mình đang làm gì vậy nè? Bỏ cái thói hám trai đi, mình đã có bạn trai rồi mà!”
Nói rồi tôi lùi xuống, cúi đầu xin lỗi người ta, nhưng chưa kịp gì thì bị hắn ta nâng cầm tôi lên:
_ Hả? Sao lại là anh?
_ Sao em hỏi thế? Chắc là vận mệnh cho chúng ta là một đôi rồi.
_ Tôi phải đi ngay, tới giờ học rồi!- Tôi hất cầm mình ra khỏi bàn tay dơ bẩn kia.
_ Được! Bai em!
Tôi đi một mạch, không quay lại nhìn hắn ta, đúng là tôi không hề hận hay ghét hắn ta, chỉ là không thích được tên Hoàng Quân dùng những cử chỉ thân mật với mình. Nhưng chưa được lâu sau thì tiếng tin nhắn từ điện thoại tôi rung lên, là một số lạ.
“Chiều nay gặp tôi ở quán Only, lúc 5 giờ rưỡi, đường x, quận y, gần z. Kim Yến.”
“Là cô ư? Không phải cô cũng đang ở Mỹ à?”
“Đừng hỏi nhiều! Nói chiều nay gặp được không?”
“Được!”
“Vậy đi! Lát gặp!”
“Ừm!”
Không biết có chuyện gì nữa mà cô ta lại muốn gặp tôi. Mà thôi, vô lớp trước cái đã! Mặc dù nói thế nhưng trong giờ học, đầu tôi vẫn không thể nào tập trung vào bài học được nữa, cứ canh đồng hồ riết, cứ mong ra về.
.
.
.
.
.
“Tùng!“. Tiếng trống báo hiệu giờ ra về cũng đã đến, tôi lật đật chào thầy cô rồi về nhà, vội vã quăng cặp lên bàn rồi lấy xe đạp chạy như bay đến chỗ hẹn.
------------ 5 giờ 20 phút --------------
.....
HẾT
Lịch ra chap:
_ Mình sẽ ra mỗi tuần một chap (nếu không có việc gì xảy ra)
_ Chap mới sẽ úp vào khoảng chủ nhật hoặc thứ hai của mỗi tuần.
Thank you!!! Mấy bạn có gì cứ bình luận cho mình nha, còn hay thì bình chọn nhen. Ráng hóng chap mới nhen!!!