Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con

Chương 18: Mẹ về!




...Và chúng tôi lại đón nhận một ngày học mới. Hôm nay mấy đứa học sinh trong lớp 11C cứ bàn tán tôi này nọ:

_ Hôm nay trời mưa hay sao lớp phó đi học sớm thế?

_ Chắc hôm nay mưa thiệt rồi!

_

_

_

Trời ơi! Không ngờ trong mắt mấy đứa đó tôi là một con gấu mê ngủ, bạn bè bấy nhiêu năm giờ mới biết chúng nó xem tôi là thứ gì. Mặc kệ tụi nó muốn nói gì thì nói, tôi tiếp tục công việc đang dở của mình- ngủ! Cả đêm hôm qua tôi khó ngủ vì cứ mải nghĩ tới cái tên đáng ghét kia, nên giờ phải tranh thủ chứ! Tôi loay hoay tí là đã ngủ được 15 phút, nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy cái bàn đang rung chuyển, tôi dụi dụi mắt rồi mở to nhìn cái người vừa đập bàn bằng nghìn viên đạn. Đúng! Người đó chính là Phong, tên đó đã phá giấc mộng ngàn thu của tôi, tôi nói bằng cái giọng ngái ngủ:

_ Cậu làm gì vậy? Cho tớ ngủ xíu đi!

_ Cậu ngủ nảy giờ chưa đủ à?

_ Mới 15 phút sao đủ được.

_ 15 phút? Đã hết tiết đầu của cô Hằng rồi đó!

_ Cái.....gì? Thiệt...thiệt...không?

_ Thiệt!

_ Hảaaaa? Cô có thấy tớ ngủ không?

_ Có!

_ Cô có nói gì không?

_ Cô nói con bị lừa rồi! Hehe...

_ Hả? Là sao?

Rồi Phong tranh thủ lúc tôi không để ý hôn nhẹ lên đôi môi phớt hồng của tôi, khiến tôi đang đơ tiếp tục đơ ra:

_ Là vậy đấy!- Được một lúc sau, tâm trí tôi tịnh tâm lại thì mới biết là cậu ta đùa với tôi.

_ PHONGGGG! Cậu chết với tớ!!!

Tôi hét lên rồi dí theo cậu mấy vòng lớp học, vì sức khoẻ có giới hạn nên tôi vờ (giả) giận để xem cậu ta làm gì. Cứ tưởng cậu sẽ lại dỗ dành, ai ngờ lại cốc vào đầu tôi một cái:

_ Giận này! Tớ cho cậu giận luôn.

_ Xì! Cậu là cái đồ đáng ghét!

_ Thôi mà! Cậu không muốn tớ phạt cậu nữa chứ?

_ Không! Không muốn! Không giỡn nữa!

_ Vậy mới ngoan chứ!

Cậu lấy tay vỗ đầu tôi như chủ khen vật nuôi vậy! Mà thôi kệ, dù sao không mất tiết học là được rồi, nhưng sau khi chạy lòng vòng cái lớp với cậu tôi cũng phần nào tỉnh ngủ nên tôi vào toilet rửa sơ mặt rồi trở về chỗ ngồi đợi cô vào lớp.

Khi cô Hằng vừa bước vào lớp học, cả 40 đứa học sinh đứng trang nghiêm chào cô. Được sự cho phép từ cô, chúng tôi ổn định chỗ ngồi rồi lắng nghe cô thông báo:

_ Hôm trước cô đã nói cho các em biết về kì thi cuối học kì 1. Các em hãy chuẩn bị đầu óc để học bài cho tốt. Trong tuần này, tất cả các môn học sẽ có đề cương và nội dung chính cho các em ôn tập. Về lịch thi nhà trường sẽ thông báo sau nhưng khoảng hai, ba tuần nữa là sẽ thi. Các em rõ chưa?

_ Rồi ạ!

_ Lớp trưởng! Lớp phó! Hai em phát đề cương môn Văn cho lớp đi!

Tôi cùng Phong lên bàn cô, nhận xấp đề cương dày đặc từ cô rồi chia ra hai dãy phát cho mấy bạn. Tôi thấy đề cương mà muốn xỉu, tờ nào tờ nấy cũng toàn là chữ, còn là môn Văn nữa mới mệt. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào tờ đề cương với vẻ mệt mỏi, Quang Anh chọc tôi:

_ Cậu có ân tình gì với đề cương hay sao mà nhìn nó đắm đuối thế?

_ Tớ hận nó mới đúng!

_ Sao thế? Babe!!!!

Vừa dứt câu, Quang Anh nhận được cái lườm từ hai người, là Phong và Hoa, biết mình sống sót không nổi, cậu nuốt nước ***** (mấy bạn tự hiểu nhen, không hiểu thì bình luận mình nói cho ^^) một cái “ực” rồi nói:

_ Cho.....cho....tớ....lấy....lại....câu....hồi....nảy....nha!

_ Tội cậu! Ok! Hihi...

_ Mấy cậu trật tự đi! Còn Châu, cậu là lớp phó phải làm gương chứ, hễ xíu là quay xuống nói chuyện với Quang Anh.- Tới giờ lớp trưởng nghiêm túc của lớp mới lên tiếng.

_ Xì! Cậu ghen à?

_ Không có! Quay lên đi!

_ Plè!- Tôi lè lưỡi chọc cậu, nhưng lại nhận được cái cười mỉm từ cậu ta.

Thế là ngày học hôm nay kết thúc trong mệt mỏi và đống đề cương. Như hằng ngày, Phong đưa tôi về nhà, nhưng bất ngờ là mẹ tôi cũng vừa mới về. Ba cặp mắt gặp nhau, tôi vui mừng không kém, chạy lại ôm chặt mẹ vào lòng, nức nở:

_ Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá!

_ Giờ mẹ đã về với con rồi nè! Nín đi mà! Thôi bạn con nhìn cười bây giờ!

_ Hix...hix... Dạ!

_ Con mời bạn con ăn tối chung đi!

_ Dạ!

Sau đó, Phong với mẹ tôi thi nhau trổ tài nấu ăn, còn tôi thì dọn chén đũa, bàn ăn, chắc mọi người cũng biết vì sao rồi nhỉ! Khoảng 45 phút, tất cả món ăn được dọn ra bàn với hương thơm ngất ngây, nào là tôm chiên giòn, gỏi lá sen, chả giò, lẩu cá lóc,... Nhìn mà thèm, không kìm chế được, tôi lấy đũa gắp lấy miếng lá sen vào trong chén mình, định đưa vào miệng thì bị mẹ đánh vào tay tôi một cái rõ đau. Tôi bức xúc nói:

_ Mẹ à! Sao mẹ không cho con ăn?

_ Phải mời bạn con ăn trước chứ! Với lại nảy con có nấu cái gì đâu!

_ Mẹ à! Mẹ biết con không biết nấu ăn mà!

_ Không nói nhiều, đợi bạn con ăn trước đi!

_ Mời mẹ, mời PHONG ăn!!!

_ Hihi! Cám ơn! Con mời bác, mời Châu dùng bữa!- Sau khi chọc tôi tức xì khói, cậu cũng chịu lên tiếng.

_ Con tự nhiên đi! Thấy con trai người ta ngoan ngoãn, lễ phép, còn biết nấu ăn nữa chứ! Con gái tôi thì....thì....

_ Mẹ à! Sao mẹ lại nói xấu con?

_ Thôi! Cô ăn đi!

_ Cái này là mẹ mời con đó nha!

Rồi tôi cầm đũa lên, gắp liên liện thức ăn vào chén tôi, khiế́n cho hai người còn lại nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên, Phong lên tiếng trêu tôi:

_ Cậu bị bỏ đói mấy ngày rồi à?

_...ông....ó! Tại....đồ....ă...n....on...oá! (Không có! Tại đồ ăn ngon quá!)

_ Thiệt không?

_ Thiệt!

_ Cám ơn cậu khen nha!

_ Hử? Không phải mẹ mới là bếp chính ư?

_ Cô ơi là cô! Tôi là bếp phụ thôi! Mấy món này cũng là do bạn trai cô tự lên kế hoạch và nấu đó!

_ Thiệt....thiệt hả mẹ?

_ Ừm!

_ Sao cậu lại biết được tớ thích mấy món này?

_ Bí mật!

_ Nữa! Xì! Không nói nữa, tớ ăn đây!

Tôi tiếp tục công việc ăn của mình. Sau khi ăn xong, tôi phải rửa chén vì hồi nảy tôi có làm gì ngoài ăn đâu. Bởi mới về nước nên mẹ đã lên phòng nằm nghỉ, chỉ còn tôi với Phong dưới lầu. Cậu ta thì ngồi vui vẻ coi ti vi, tôi thì cực khổ rửa chén đổ cả mồ hôi, bực mình tôi than:

_ Nè! Cậu lại phụ tớ đi!

_ Không!

_ Hả? Đi mà! Tớ mệt quá!

_ Kệ cậu!

_ Sao cậu vô tâm quá vậy?

_ Thôi! Nảy cậu phụ tớ à?

_ Tớ...tớ... Vậy tớ tự làm!

HẾT

Chap hơi ngắn mấy bạn thông cảm cho mình nha!

Chúc các bạn năm mới vui vẻ, tràn ngập niềm vui, may mắn, cái gì cũng hơn năm ngoái, vạn sự như ý, tiếp tục đọc truyện của mình nhennn!!! Đọc xong cho mình cái bình chọn ngôi sao lấp lánh nhenn, hay bình luận cũng được!

HAPPY NEW YEAR