Anh Chàng Có Bệnh Hay Ghen

Chương 16




Cô khẽ cắn răng, quật cường hỏi: “Bác Lục, xin hỏi có chuyện gì, bác cứ nói thẳng.”

“Hay lắm!” Lục Chấn Hiên không thể không bội phục cô gái yếu đuối trước mặt này. Cô ta khá thông minh, muốn ông vào thẳng vấn đề. Cô ta đang giả ngu bên ngoài làm như không biết gì cả, muốn biết thái độ của ông. Hơn nữa cô ta tương đối dũng cảm, dám một mình tới phòng trà vắng vẻ này mà không hề sợ sệt chút nào.

Phải biết rằng ông đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm kinh nghiệm lão luyện không ít, bao nhiêu người nghe tiếng mà không kiêng dè. Dĩ nhiên cô ta chỉ là một cô gái bình thường, không nằm trong phạm vi quan hệ với ông, cho nên không sợ ông cũng là bình thường. Nhưng là người yêu của con trai ông, biểu hiện can đảm như vậy làm ông có ý tán thưởng.

“Trong nhà cô Diệp còn có những ai?” Ông khoanh tay trước ngực, muốn cho cô thức thời hiểu rõ hoàn cảnh, tự thấy khó mà rút lui.

“Dạ còn một bà ngoại.” Giọng Diệp Hàm Hương ỉu xìu.

“Vậy trình độ học vấn của cô Diệp thế nào? Nghề nghiệp là gì?” Lục Chấn Hiên bắt đầu muốn gây sự, ngay cả khi ông đánh giá cô khá cao nhưng một mình cô thân cô thế cô, đừng mơ mộng trèo cao.

“Con mới tốt nghiệp đại học, hiện giờ… vẫn thất nghiệp, nhưng con rất yêu Hãn Thư, Hãn Thư cũng rất yêu con, bác Lục có thể hay không…”

“Cô vẫn biết Hãn Thư là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị.” Lục Chấn Hiên không buồn quan tâm tới lời thỉnh cầu của Diệp Hàm Hương, trực tiếp cắt lời cô, “Nó là do một tay tôi nuôi dưỡng, tất nhiên phải chọn người con gái tốt nhất trên đời, mà cô lại muốn trở thành nửa kia của nó vậy có phải nực cười lắm không? Tương lai rộng mở sáng lạn của Hãn Thư lại có người vợ hai bàn tay trắng, thân thế không rõ, nghèo hèn lem luốc như lọ lem. Cô Diệp, xin cô đừng nằm mơ giữa ban ngày được không? Hãy buông tha cho Hãn Thư, đừng mặt dày quấn lấy nó nữa.”

“Con rất yêu anh ấy!” Đôi môi Diệp Hàm Hương run rẩy, ánh mắt kiên định lại có phần ẩn nhẫn đau thương.

“Miệng cứ nói yêu nó, nhưng cô có hiểu rõ thế nào là yêu không? Nếu cô thật lòng yêu nó thì cô nên buông tay, đừng làm hòn đá cản trở nó.” Lục Chấn Hiên hạ thấp giọng nhưng mỗi một câu mỗi một chữ đều như búa tạ nặng nề nện vào lòng Diệp Hàm Hương, đánh thẳng vào tình cảm mong manh yếu ớt của cô, thức tỉnh lý trí trong đầu cô.

“Bác không thể biến anh ấy thành con cờ trong tay rồi tùy ý điều khiển mọi thứ theo ý của bác được. Bác có từng tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy không?” Lời nói của Diệp Hàm Hương không còn sức lực nhưng con ngươi lạnh lùng kiên nghị đã chống đỡ cho cô.

Hoặc giả cô không thể vì hai người bọn họ mà làm được điều gì thì ít nhất cô cũng sẽ lấy hết dũng khí cuối cùng trong người lên tiếng cho Hãn Thư. Có như vậy thì sau này cuộc sống của anh mới thoải mái vui vẻ một chút dù lúc đó cô đã không còn ở bên cạnh anh.

“Cô là đang chỉ trích tôi sao?” Lục Chấn Hiên ông sống hơn nửa đời người, chưa từng có ai dám chỉ trích ngay trước mặt ông, đặc biệt là vấn đề giáo dục con cái.

Nhờ ông giáo huấn mà con trai mới ưu tú thành đạt như ngày hôm nay, điều đó làm ông vô cùng hãnh diện, vậy mà lại bị cô ta chê bai không đáng một xu.

“Dạ đúng vậy!” Lưng Diệp Hàm Hương thẳng tắp, giọng điệu kiên định.

“Hãn Thư tài giỏi như vậy nếu không phải nhờ tôi, vậy chẳng lẽ giống cô, bị ba mẹ bỏ mặc mới “giỏi” như thế này sao?” Lục Chấn Hiên giận dữ đập bàn.

“Hãn Thư tài giỏi như vậy đúng là một mặt nhờ vào cách giáo dục của bác Lục. Mặt khác là hoàn toàn nhờ vào nỗ lực của bản thân anh ấy, coi như không có sự giáo huấn của bác Lục thì anh ấy cũng sẽ vì bản thân cố gắng mà trở thành người tài giỏi. Cho dù hôm nay anh ấy không phải là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị thì anh ấy cũng sẽ là chủ cửa hàng thú cưng giỏi nhất, một bác sĩ tài đức nhất bệnh viện, một đầu bếp tài năng nhất nhà hàng. Bất kể anh ấy đứng ở vị trí nào trong xã hội này đều có cuộc sống vui thích nhất, hạnh phúc nhất, phát huy hết khả năng ưu tú vào mọi ngóc ngách của cuộc sống, anh ấy rất ưu tú. Nhưng mà…”

Ánh mắt Diệp Hàm Hương ảm đạm, “Nhưng mà hiện tại, dù anh ấy rất ưu tú nhưng lại không hề vui vẻ. Bác Lục, con sẵn sàng rời đi nếu là để anh ấy vui vẻ, hạnh phúc hơn nhưng đổi lại xin bác có thể vì hạnh phúc của anh ấy mà để cho anh ấy lựa chọn con đường của riêng mình không? Dù chỉ là một lần thôi cũng được.”

“Cô nói tôi đang bóp chết hạnh phúc của nó sao?” Cổ họng Lục Chấn Hiên phát ra mấy tiếng cười hòng dọa nạt Diệp Hàm Hương.

“Cô Diệp, cô biết không? Dưới đáy của xã hội không thiếu những kẻ tầm thường sống bôn ba lang thang, ngày ngày chạy lo ba bữa cơm còn không đủ no, bọn họ hạnh phúc sao? Bọn họ so với những người giàu có, với người thượng lưu thì hạnh phúc hơn sao? Nếu từ nhỏ Hãn Thư không phát triển theo cách của tôi thì bây giờ nó thành cái loại gì tôi cũng không dám tưởng tượng.”

“Vậy bác thấy anh ấy vui vẻ nhất là khi nào?” Diệp Hàm Hương quyết đi tới cùng bằng mọi giá.

“Ha ha… Dĩ nhiên là khi còn bé nó cười rất vui vẻ.” Lục Chấn Hiên bất giác thỏa mãn, nhớ tới tuổi thơ của Hãn Thư, khuôn mặt cười đùa vui thích, dáng dấp cũng rất phong độ.

“Vậy bác thấy anh ấy đau buồn nhất là khi nào?” Diệp Hàm Hương nghe ông nói lúc còn bé anh rất vui vẻ, cô thoáng đau lòng vì anh.

“Buồn nhất sao? Tôi nghĩ…” Không biết tại sao khi nhắc đến con trai mặt mày ông nghiêm nghị nhưng trong lòng hăng hái sung mãn, hoàn toàn không biết bản thân đang bị Diệp Hàm Hương phản đòn, mặc dù cô chỉ đang tiếp cận vấn đề.

“Mặc dù tôi chưa bao giờ thấy nó khóc cũng không còn thấy nó vui cười quá mức nhưng là người đàn ông chẳng lẽ phải khóc sướt mướt cả ngày không phải nực cười lắm sao? Nó đảm đương được trách nhiệm của mình là tốt rồi.” Gừng càng già càng cay, Lục Chấn Hiến quyết phản kích với Diệp Hàm Hương.

“Con người quan trọng nhất là vui vẻ, bác lại tước đoạt đi niềm vui của Hãn Thư chỉ để mình được vui vẻ, bác không thấy vậy là ích kỷ lắm sao?”

“Con bé này! Chẳng lẽ phải như ba mẹ của cô vui chơi đã đời rồi sinh ra cô để cô trở thành mồ côi mới gọi là thành tựu vĩ đại sao?” Nếu Diệp Hàm Hương không nể mặt mũi của ông, vậy ông cũng quyết định không cho cô ta con đường sống. Ông thầm nhủ thật may mắn khi đã chọn phòng trà vắng vẻ này để ông có thể thoải mái nói ra không ngại điều gì.

Nhưng mà… Ông gọi cô là con bé, sống nửa đời người đây là lần đầu tiên ông có thể thân mật gọi ai đấy là con bé. Dù đang giận dỗi nhưng ông lại cảm thấy có cảm tình đặc biệt với cô.

Ông từng rất muốn có một cô con gái nhưng vợ ông lại không muốn sinh thêm con, thế là cả đời này ông không có đứa con gái nào để có thể gọi con bé, bây giờ lại vô ý gọi cô.

“Mặc dù tôi không biết ba cô là ai nhưng tôi muốn cô hiểu, cô không có thân phận không có địa vị, mọi thứ về cô đều hoàn toàn không xứng với Hãn Thư. Hiện tại Hãn Thư đã có hôn ước với thanh mai trúc mã của nó, cô gái đó xuất thân cao quý, vừa mới du học từ Anh trở về, lễ phép, thông tuệ, chờ ông nội Hãn Thư về nước hai gia đình sẽ gặp mặt để định ngày kết hôn. Cô Diệp, hôm nay hẹn cô ra đây là muốn nói rõ với cô, chắc cô đã hiểu. Nếu tôi có gì xúc phạm xin cô hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm cha này.”

“Nhưng Hãn Thư không hề cảm thấy hạnh phúc!” Diệp Hàm Hương như không còn sức lực, giờ phút này vô cùng yếu ớt. Cô chỉ là một cô nhi không có cha mẹ thương yêu, tại sao lại hi vọng xa xôi những thứ kia có thể mang lại hạnh phúc cho mình kia chứ?

Hạnh phúc? Có bao nhiêu người thật sự hạnh phúc? Cuộc sống, công việc, những áp lực xung quanh cuốn con người ta vào vòng xoáy hối hả của dòng đời, còn rảnh rỗi đi nói chuyện hạnh phúc? Nó có được cuộc sống thế này đã là phước đức cho nó lắm rồi, còn đòi hỏi hạnh phúc này nọ?

Hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình, cô đau khổ, rũ mắt xuống, nước mắt cũng tuôn rơi không ngừng.

“Nó không có hạnh phúc vậy đó chính là số mệnh của nó. Con người không ai hoàn hảo cả, nó có trách nhiệm, có số mệnh của riêng nó.”

Dù chỉ nói chuyện trong nửa giờ ngắn ngủi, cô đã hoàn toàn thấy rõ cái khoảng cách xa vời vợi không thể kéo gần giữa anh và cô. Họ là những người có địa vị, có danh tiếng, có tiền tài, mãi mãi đặt lợi ích lên hàng đầu, phải môn đăng hộ đối để liên minh hợp sức mới có thể đạt được thêm nhiều lợi ích nữa.

Diệp Hàm Hương vẫn chưa trở lại công ty mà về nhà trọ của cô, nơi có thể che mưa che gió cho cô. Trong lòng vẫn vô cùng quyến luyến, không muốn buông tay nhưng sức lực lại không cho phép cô tiếp tục nữa rồi.

Hai bên gia đình bọn họ sẽ gặp mặt, bàn bạc chuyện kết hôn… Trong cuộc sống không hoàn hảo họ có thể tìm thấy niềm vui của chính mình, còn được an ủi lẫn nhau.

Kết cục là, người trước hạnh phúc, người sau đau lòng, tìm niềm vui trong khổ đau, lại sống trong đau khổ.

Diệp Hàm Hương ngồi chết lặng ở phòng khách, nghĩ về những điều tốt đẹp cho đến khi Lục Hãn Thư gõ cửa nhà cô không ngừng. Cô cắn răng chần chừ thật lâu, rốt cuộc cũng mở cửa bởi cô biết nếu mình không mở cửa thì anh cũng sẽ tìm mọi cách để phá cửa cho bằng được.

“Em bị sao vậy? Không nói không rằng lại đột nhiên biến mất, điện thoại cũng tắt, em có biết anh đã chạy khắp nơi để tìm em hay không?” Lục Hãn Thư ập vào như cơn bão không ngừng la cô một tràng, nhưng một tay vẫn kéo cô vào ngực ôm thật chặt.

“Oa… Oa… …” Ở trong lồng ngực ấm áp của Lục Hãn Thư, cô không kìm được đau thương bị dồn nén từ lâu mà nghẹn ngào khóc nức nở trong vòng tay của anh.

“Đứa ngốc này, bảo bối của anh, hôm nay em nhất định rất khổ sở. Bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ không lấy bất kì ai làm vợ ngoại trừ em ra. Em đừng sợ hãi, đừng buồn nữa, anh sẽ dẫn em về nhà, anh nhất định phải dẫn em về nhà!” Anh ôm chặt người con gái trong ngực, cũng đau lòng không thôi.

Lục Hãn Thư biết mình đã đánh giá thấp ba anh. Anh vốn nghĩ ba mình sẽ nhắm đến anh, thật không ngờ ba anh lại giở thủ đoạn với Diệp Hàm Hương.

*

Thời gian hai nhà Lục – Lộ gặp mặt được sắp xếp theo thời gian về nước của ông cụ Lục, bao nguyên một nhà hàng sang trọng nhất toàn thành phố.

Mặc dù mang tiếng là để tẩy trần cho ông cụ Lục nhưng không ai biết Lục Chấn Hiên đã có sắp xếp khác. Ông biết rõ chỉ có như vậy thằng con ông mới ngoan ngoãn vác mặt đến, khi đó Lục Chấn Hiên ông sẽ ra oai phủ đầu, nó không thể phản kháng.

Giờ phút này ông đã toan tính sắp đặt hết mọi việc, thằng con ông tuy không muốn nhưng lúc đó nhiều người thế này, nó chắc chắn sẽ nể mặt mũi ông. Huống chi ông rất hiểu con trai mình, trước mặt mọi người nó sẽ không tùy tiện gây tổn thương cho Lily, đến lúc đó mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy.

Lộ Lily ngồi bên cạnh ba cô là Lộ Đình Khôn, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ xe cộ đông nghịt bên ngoài, hi vọng Lục Hãn Thư về kịp nếu không sẽ chậm mất.

Cô đã nói chuyện rõ ràng với Lục Hãn Thư để cô có thể nhận ra tình cảm của chính mình, từ từ chấp nhận tình cảm anh em với anh Hãn Thư. Cô không cưỡng cầu nữa, cô cũng đọc rất nhiều sách, cũng hiểu rõ đạo lý hạnh phúc là không cưỡng ép. Thật ra từ lâu cô cũng đã ủng hộ và lo lắng không kém cho tình cảm của anh Hãn Thư và người anh yêu.

Lộ Đình Khôn quen thân mấy đời với Lục gia, ông biết Lục Chấn Hiên muốn liên hôn hai nhà nhưng ông biết gần đây Hãn Thư đang quen một cô gái gây xôn xao dư luận, làm ông giận đến mức muốn hủy hôn sự này.

Nhưng Lục Chấn Hiên thân tình mời gọi, còn đón gió tẩy trần cho ông cụ Lục từ nước ngoài trở về trên danh nghĩa, ông không cách nào từ chối, dẫn cả con gái đến đây. Ông hi vọng Lục Hãn Thư có thể hồi tâm chuyển ý, cũng nể mặt hai nhà từ lâu vẫn hợp tác làm ăn mà nên duyên cùng con gái ông.

“Anh Lộ, mời dùng trà.” Lục Chấn Hiên tự nhiên mời gọi, vợ ông ngồi kế bên cũng vui cười, chỉ là hai người đều ngầm hiểu họ đang lo lắng vì con trai tới trễ.

Ông cụ Lục dửng dưng nhìn con trai đãi tiệc, con dâu đón ý theo chồng, Lộ Đình Khôn góp vui lấy lệ, Lộ Lily lòng dạ không yên. Ông chỉ đang trông ngóng cháu nội đang thảnh thơi đến muộn, cả tiểu Hương chưa gặp mặt, không biết bây giờ bọn nó thế nào.

Chẳng qua con trai ông thích điều khiển người khác, tạm thời ông đứng một bên xem kịch vui. Nghĩ vậy, ông bê tách trà lên, cười trộm.

“Thật xin lỗi! Tụi con đã đến trễ!” Giọng Lục Hãn Thư truyền đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa ra vào.

Lục Hãn Thư tây trang chỉnh tề, đan chặt năm ngón tay của mình với năm ngón tay của Diệp Hàm Hương. Diệp Hàm Hương hơi mất tự nhiên, cô mặc cái quần trắng trông vô cùng tươi mát, trong trẻo.

Lộ Đình Khôn nhìn thấy vậy, bất giác mặt mày liền biến sắc.

“Hãn Thư, con dám…”

“Hãn Thư, tụi con lại đây ngồi đi.”

Lục Chấn Hiên đang muốn trách cứ đứa con trai này nhưng ông cụ Lục lại cắt lời ông, kêu cháu nội và Diệp Hàm Hương lại ngồi ngay bên cạnh ông.

“Ông nội, hoan nghênh người trở về nhưng trước hết cho con được nói rõ ràng vài lời.” Lục Hãn Thư nắm tay Diệp Hàm Hương kéo đến trước ngực anh tuyên bố: “Ông nội, ba mẹ, chú Lộ, còn có Lily nữa, con biết mọi người đặt kỳ vọng nơi con rất nhiều nhưng con đành để mọi người thất vọng rồi, bây giờ con chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.”