Anh bế bé gái sải bước về phía trước, cô đuổi theo anh ở phía sau, cô bé ở trong ngực anh cười khanh khách không ngừng.
“Chị kia thật sự rất ngốc, đúng không?” Anh nhẹ giọng đùa với cô bé.
“Khốn kiếp!” Diệp Hàm Hương hung hăng mắng anh.
“Ngu ngốc… Khốn kiếp…” Cô gái nhỏ đi theo bọn họ bi ba bi bô nói theo.
Hai người bất giác le lưỡi, giống như đã làm chuyện sai trái.
Phòng truyền thanh phát thông báo tìm phụ huynh của cô bé đi lạc. Cuối cùng cô bé cũng gặp được mẹ của mình. Diệp Hàm Hương xoay người, muốn về chỗ làm việc thì bị Lục Hãn Thư kéo lại.
“Anh muốn làm gì?” Anh cứ lôi kéo cô đi tới đầu hành lang bên kia.
“Em còn phải làm việc đó!” Thấy anh không nói tiếng nào, cô cau mày kháng nghị không ngừng.
Kéo cô vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, anh không thể chờ đợi đến tầng thứ năm mươi, đẩy cô đến sát tường, phủ môi mình lên môi cô hôn điên cuồng.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị gì cả, nụ hôn của anh quả thật rất nóng bỏng đến độ làm cô không thể thở nổi, mắt không ngừng chú ý đến số tầng đang nhảy trong thang máy.
Bàn tay anh lần mò vào vạt áo sơ mi của cô, cách áo lót trước ngực cô xoa xoa nắn nắn không ngừng.
“Đừng… Dừng lại…” Cô rất sợ cửa thang máy sẽ chợt mở ra và mọi người sẽ thấy hết nhưng anh lại hoàn toàn không để ý.
Cho đến khi Diệp Hàm Hương véo thật mạnh vào thắt lưng của anh, anh đau đến mức nhăn mặt cau mày mới dừng lại động tác điên cuồng, buông cô ra rồi quay đầu thở hổn hển.
Cô có thể cảm nhận được anh mất mát, chỉ là… cô không thể thỏa mãn anh giữa nơi công cộng thế này được, không biết tại sao thấy anh mất mát cô cũng thấy mình khổ sở không kém.
Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó tiến lên từ phía sau ôm lấy anh, “Sau khi tan làm, tới đón em về nhà được không?”
Lục Hãn Thư xoay lại nhìn cô, vẻ mặt cực kì vui thích hệt như đứa trẻ được người lớn cho một lời hứa cam kết, anh nghiêm túc gật đầu.
“Vậy em đi xuống làm việc đây.” Cô thấy anh không còn mất mát khổ sở nữa, vui vẻ nói.
“Ừ.” Anh vỗ vỗ bả vai cô.
Đến tầng năm mươi thì anh ra khỏi thang máy còn cô thì nhấn xuống tầng dưới, anh nhìn ra bầu trời ở tầng năm mươi, trong xanh cao vời vợi tâm trạng như lạc lõng ở nơi xa.
Diệp Hàm Hương trở lại tầng lầu làm việc thì phát hiện mọi ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về cô. Cô vội đi làm công việc của mình Lương Tiểu Tây đã chạy tới, vẻ mặt vô cùng hâm mộ, cười cười nhưng lại không nói câu nào.
“Tiểu Tây, cậu làm gì vậy?” Nhìn bộ dạng của Lương Tiểu Tây, cô nhịn không được cười cười.
“Tiểu Hương, bạn trai của cậu… là Lục tổng ư?” Lương Tiểu Tây hỏi mà như thể không cách nào tin được.
“Ừ.” Cô ngượng ngùng gật đầu.
“Thật hâm mộ quá nha! Lục tổng cũng chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của mọi người chúng ta ở đây.” Lương Tiểu Tây lộ vẻ mặt mê trai, “Hai người biết nhau như thế nào?”
“Nói ra rất dài dòng, làm việc cho tốt đi, tò mò quá rồi đó!” Diệp Hàm Hương vỗ vỗ trán Lương Tiểu Tây, sau đó vội đi làm việc của mình.
“Mình thật sự muốn biết chết đi được.” Lương Tiểu Tây ở phía sau lưng cô không chịu buông tha.
“Không là không!” Diệp Hàm Hương không muốn nói cho mọi người biết bởi vì đối với cô mà nói tất cả mọi thứ giống như một giấc mơ, cô lo lắng tất cả mọi chuyện sẽ như bọt khí trong không trung không cẩn thận sẽ bị vỡ rồi tan thành mây khói, hệt như bong bóng xà phòng, thật đẹp đẽ, thật lung linh cũng thật nhiều màu sắc làm cho người ta ngất ngây nhưng trong phút chốc lại tan biến mất, mọi thứ nát vụn làm cho người ta tỉnh mộng, quay về thực tại trần trụi đến xám xịt, cô rất sợ rất lo lắng mọi chuyện sẽ như thế.
“Hẹp hòi!” Lương Tiểu Tây không thể ‘khai thác’ bất cứ thông tin gì từ cô, hậm hực cầm chổi lông gà sửa sang lại hàng hóa.
Diệp Hàm Hương bất đắc dĩ nhìn Lương Tiểu Tây lắc đầu cười khẽ.
Rốt cuộc đến khi tan việc, Lục Hãn Thư bước nhanh tới, kéo Diệp Hàm Hương đi ngay.
“Em chưa dọn đồ xong, quần áo trên người cũng chưa thay.” Cô không biết tại sao anh lại gấp gáp như thế.
“Ngày mai dọn dẹp cũng được, quần áo ngày mai thay cũng không sao, chúng ta hãy rời khỏi đây trước.” Anh nắm lấy tay cô.
“Anh làm sao vậy?” Cô tò mò nhìn anh, biểu hiện này khác lạ với phong cách ung dung, đĩnh đạc ngày thường.
“Không có gì, chỉ muốn tranh thủ thời gian được ở gần em…” Anh quay đầu lại, cười xấu xa.
“Anh…” Cô đã nhìn rõ ý đồ đen tối qua vẻ mặt này của anh, lời trách cứ tới miệng lại không thể nói ra, mặc cho anh kéo đi.
Nhanh chóng đưa cô vào trong xe, Lục Hãn Thư lái ô tô ra đường lớn, thỉnh thoảng lại nhìn vào kính chiếu hậu, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
“Này, không phải là anh đã kết hôn rồi chứ?” Cô buồn cười nhìn anh.
“Bậy bạ!” Anh vừa chuyên tâm lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu.
“Vậy anh đang tránh né cái gì? Chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau sao?” Diệp Hàm Hương tức giận hỏi.
“Anh có một cô bạn thân, cũng cùng anh lớn lên từ nhỏ, cô ấy muốn anh mời đi ăn tối, anh không đồng ý cũng chẳng thể từ chối, đành né tránh không gặp trước đã.” Anh cười khổ giải thích với cô.
“Khoan… Tại sao không mời cô ấy đến nhà em dùng cơm?” Cô tò mò hỏi.
“Đứa ngốc! Cô ấy… Sao cô ấy có thể ăn cơm cùng với chúng ta được?” Lục Hãn Thư dở khóc dở cười nhìn cô, nghĩ rằng cô ngốc nên không biết thế nào là “tình địch”.
“Tại sao lại không thể, cô ấy là bạn của anh thì cũng là bạn của em mà.” Cô mở to đôi mắt ngây thơ hỏi ngược lại anh.
“Bởi vì cô ấy thích anh.” Lục Hãn Thư lại nhìn vào kính chiếu hậu, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thích anh?” Diệp Hàm Hương nắm lấy ống tay áo của anh, “Vậy em chẳng phải là người đã chen ngang vào sao?”
“Đứa ngốc! Cô ấy thích anh không có nghĩa là anh cũng thích cô ấy, anh chỉ thích em thôi!” Anh cười nói.
“Nhưng cô ấy sẽ bị tổn thương! Như vậy thì thật không công bằng cho cô ấy.” Diệp Hàm Hương nhìn ra cửa sổ, gương mặt thoáng buồn, vì suy bụng ta ra bụng người, đã chính mắt nhìn thấy anh cùng cô gái kia đi chung với nhau, cô rất rõ cảm giác đó, vô cùng khổ sở.
“Ngốc quá đi! Yêu chính là yêu mà không yêu thì vẫn là không yêu, em chọn anh thì cảm thấy Lý Ngạo Thiên là không công bằng sao? Cảm giác thích một người rất quan trọng, không thể thấy cô ấy uất ức, đau thương mà tiếp nhận được đâu. Haizz… cô gái nhỏ của anh à, em vĩnh viễn không hiểu được điều này!” Anh xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng trách cứ nhưng trong giọng nói rõ ràng là cực kì yêu thương, cưng chiều.
“Không phải vậy! Chỉ là em thấy hai người đã từng yêu mến nhau nhưng em lại xen ngang vào.” Cô hơi tủi thân nói.
“Đứa ngốc! Không thích thì anh sẽ không cần, lại càng không hứng thú với trò mập mờ này nọ, em mới là người anh thích nhất, anh rất rõ cảm giác của mình, tuyệt đối không sai.”
Xe chạy đến nhà trọ của cô, bọn họ xuống xe.
“Thẩm Hạo! Lệnh cho cậu trong vòng ba ngày phải giúp mình giải quyết xong chuyện của Lộ Lily, nếu không sau này cậu không cần đến gặp mặt mình nữa.” Lục Hãn Thư cầm điện thoại di động ra ‘tối hậu thư’ cho Thẩm Hạo, không đợi Thẩm Hạo đáp lại liền cúp máy.
Một tay ôm lấy Diệp Hàm Hương, cả hai sải bước lên lầu.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một gian phòng sạch sẽ, ấm áp, đóng cửa lại đồng thời dán người cô lên cánh cửa, nụ hôn như mưa rơi tới tấp lên môi Diệp Hàm Hương.
“Đừng, buông em ra!” Cô giùng giằng, anh không có cách nào đành buông lỏng ra.
“Em đi thay đồ trước, sau đó nấu cơm, ăn tối xong chúng ta cùng xem tivi.” Diệp Hàm Hương tuôn ra một tràng kế hoạch cho buổi tối của hai người.
“Vậy anh cũng muốn thay quần áo.” Anh đang mặc vest quả thật không mấy thoải mái.
“Nhưng em không có quần áo của đàn ông.” Cô tò mò nhìn anh.
“Vậy anh có thể không mặc được không?” Lục Hãn Thư tháo cà vạt.
“Không cho phép!” Kì cục quá đi! Còn ra thể thống gì nữa! Dù chỉ có hai người trong nhà nhưng cô cũng không muốn thấy bộ dạng đó của anh.
“Anh chỉ là cởi áo khoác thôi, ngốc ạ!” Anh tiện tay cởi áo khoác, cũng mở ra hai nút đầu tiên của áo sơ mi liền lộ ra cơ ngực rắn chắc.
“Được rồi, vậy em đi thay quần áo trước.” Cô mang dép đi về phòng mình.
Thay một bộ váy ngủ nhẹ nhàng mềm mại ngang đầu gối, cô đang vuốt vuốt tóc thì phát hiện Lục Hãn Thư từ phía sau đang tới gần mình qua tấm gương phản chiếu, cô khẽ mỉm cười, anh dang tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau.
“Lát tối hãy nấu cơm được không? Giờ anh chỉ muốn ôm em.” Anh vùi mặt vào cổ của cô, vòng tay ngang eo cô.
“Anh không đói bụng sao?”
Diệp Hàm Hương cầm cây lược lên, tiếp tục chải tóc mà tay của anh đã từ từ chuyển qua trước ngực cô, cách lớp vải mượt mà dùng sức nắm chặt hai chỗ mềm mại của cô, toàn thân cô mềm nhũn liền bắt lấy cổ tay của anh.
Tay Lục Hãn Thư lần mò vào cổ áo cô, rồi lại dò sâu bên trong áo ngực, khuôn ngực mềm mại không thôi, nụ hôn của anh rơi xuống phần da thịt mịn màng chỗ gáy, nhẹ nhàng gặm cắn, hơi thở của anh ngày càng dồn dập, xoay thân thể cô lại, nâng mông đặt cô ngồi lên bàn trang điểm.
Tay anh mò mẫm từ dưới làn váy, đi sâu vào từng bước từng bước hướng lên trên, cái tay còn lại cũng bận rộn không kém, kéo cổ áo xuống tới vai cô, bộ ngực thẳng đứng cao vun vút của cô thoáng chốc bày ra trước mắt anh như thể mời gọi anh hãy đến đây xoa dịu, chiếm đoạt lấy nó. Như nghe được lời kêu gọi, anh liền ôm eo cô, hôn lên ngực cô đồng thời kéo chiếc quần lót của cô xuống.
Hai tay Diệp Hàm Hương vịn chặt lên bàn trang điểm để cố định thân thể, cô bị anh kích thích quá mức, cảm giác hưng phấn dâng trào làm cô bất giác ưỡn cong bộ ngực, cái này như chất xúc tác mạnh mẽ làm anh mất khống chế khẽ cắn đầu ngực cô, cô liền dang tay ôm chầm lấy cổ anh, còn anh thì cũng thuận tình ‘đáp lễ’ lấy thân mình dán chặt lên người cô.
Lục Hãn Thư thuận thế bế bổng cô lên đi về phía giường, khẽ đặt thân thể mềm mại đến rã rời của cô xuống, ngắm nhìn thân hình như ngọc như ngà trước mắt rồi dùng sức lực mà muốn cô, mà ‘yêu’ cô thật nhiều.
Giường nhỏ phát ra tiếng vang nhịp điệu với hành động ra ra vào vào mãnh liệt của anh, cô ôm anh thật chặt mặc cho vật cứng rắn của anh tiến công mạnh mẽ, bộc phát dữ dội bên trong thân thể mềm mại ướt át của mình, miệng anh vẫn dây dưa bao trọn phần ngực của cô không lúc nào buông ra, có cảm tưởng như anh muốn khảm toàn bộ cơ thể cô vào sâu bên trong bản thân anh vậy.
Mãi đến khi Lục Hãn Thư mỏi mệt rã rời, giảm lại tốc độ sau đó thì dừng hẳn, anh nằm gục trên thân cô nghỉ ngơi chốc lát.
“Nếu một ngày nào đó chúng ta có bé cưng, anh sẽ thế nào?” Diệp Hàm Hương khẽ vuốt vuốt tóc anh, dè dặt hỏi.
“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn bé con, bất kể là trai hay gái, anh đều thương yêu, cưng chiều bé con thật nhiều, có được không?” Anh vuốt ve gò má cô.
“Nhưng mà em vẫn thấy chuyện chúng ta không chỉ là vấn đề cá nhân của hai đứa, em không biết phải nói với bà ngoại thế nào nữa…” Cô bộc bạch những lo lắng từ trước tới nay với anh.
“Bà ngoại của em… phản đối em tới lui với anh đúng không?” Anh rời khỏi người cô, nằm vật xuống bên cạnh cô.
“Ừm, bà ngoại không cho phép em có quan hệ với anh bởi vì bi kịch của mẹ em đã làm cho bà ngoại đau khổ rất nhiều, từ đó bà ngoại em không tin tưởng những người giàu sang, mà anh hết lần này đến lần khác lại….”
“Không sao cả, anh sẽ từ từ chứng minh để bà ngoại hiểu anh, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.” Anh ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng thỏ thẻ.
“Ừ, chúng ta cùng nhau cố gắng, chứng minh cho bà ngoại thấy em với mẹ hoàn toàn không phải là ‘hai hình ảnh một cuộc đời’ như bà ngoại vẫn thường nói.” Cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.
Anh ngẩn ngơ nhìn cô. Lại là nụ cười này, khi tâm tư anh lo lắng đến mờ mịt thì nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời này đã chiếu rọi vào lòng anh, xóa hết mọi ưu tư phiền muộn, khiến tâm trạng anh tươi sáng hẳn lên. Lần nào nụ cười của cô cũng làm anh rung động, và bây giờ cũng không ngoại lệ, anh thích thú cười theo.
“Anh đói bụng rồi, nấu cơm cho anh ăn đi.”
Lục Hãn Thư đứng dậy mặc quần áo vào, cô cũng mặc lại chiếc váy ngủ vào người, hai người một trước một sau bước vào gian bếp.
“Anh hãy giúp em cắt củ hành.” Diệp Hàm Hương chuẩn bị vo gạo thì với tay lên kệ lấy củ hành tây đưa cho anh.
“Cái này phải làm sao?” Anh tò mò cầm củ hành rồi nhìn cô.
“Cái đó anh đi rửa sạch rồi cắt thành miếng cho em.” Diệp Hàm Hương quay đầu nhún vai nhịn cười.
Lục Hãn Thư không biết phải xoay sở làm sao, nhìn sang cô, sau đó đem hành tây rửa qua hai lượt, rồi đặt lên tấm thớt, bắt đầu cầm dao.
Diệp Hàm Hương đã không nhịn được nữa mà bật cười, nhưng cô vẫn hết sức khống chế để cho anh không phát hiện.
“Tại sao cái này lại như vậy…” Anh không biết dùng từ gì để hình dung ra củ hành tây này lại gây khó dễ với anh như thế, anh chưa từng xuống bếp nên không biết cắt hành tây như thế nào.
Diệp Hàm Hương quay đầu lại thấy anh đang lau nước mắt, cô nhịn không được ôm bụng cười to.
“Xem ra em đang trêu anh, em biết trước cắt củ hành sẽ thành ra thế này, khi dễ anh không biết sao.” Anh vẫn lau lau khóe mi đang chảy nước mắt kia, bộ dạng đó làm cho cô thấy buồn cười.
“Lấy khăn giấy lau cho sạch đi, để đó cho em.” Diệp Hàm Hương đưa khăn giấy cho anh, muốn lấy con dao từ tay anh.
“Để anh làm, tay chân em vụng về, lỡ bị thương thì lại trách anh.” Tiếp tục bị chảy nước mắt, anh vẫn cắt cho xong củ hành tây.
“Hãn Thư, cảm ơn anh!” Diệp Hàm Hương cảm kích nhìn anh.
“Ừ? Sao đột nhiên lại đi cảm ơn anh?” Lục Hãn Thư bỏ phần củ hành đã cắt xong vào một cái tô, lại tiếp tục cắt hành tây, tò mò nhìn Diệp Hàm Hương.
“Bởi vì nơi đây… đã rất rất lâu không có không khí gia đình, em cảm thấy phòng ốc đều lạnh tanh hiu quạnh, nhưng giờ có anh thì lập tức ấm áp hẳn lên, em cảm thấy rất hạnh phúc.” Cô nhìn quanh gian bếp nhỏ bé, mỉm cười nói.
“Nếu như em thích, mỗi ngày anh đều ở cạnh bên em.” Anh đi tới ôm cô.
“Hãn Thư, không biết tại sao khi ở bên anh, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng bởi vì quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mình cũng không thể tin được đây là thật, chỉ có thể né tránh đồng thời phủ nhận nó, sợ một ngày nào đó hạnh phúc này biến mất đi, trải qua sự ấm áp cuồng nhiệt là đêm đông giá lạnh cô đơn, đang đứng ở thiên đường rực rỡ trong chốc lát lại rơi vào chốn địa ngục tối tăm, em quả thật không cách nào chịu đựng nổi sự thay đổi đột ngột đó.” Cô dán mặt mình vào lồng ngực anh, “Bệnh em nặng lắm rồi có phải không?”