Anh Cả Không Làm Không Công

Chương 8




Thời gian dường như dừng lại.

Cô ngồi nhìn người mẹ đẻ trước mặt, Hạ Hương Trừng cao gầy, xinh đẹp, thời thượng, hai mươi năm năm tháng không để lại dấu vết trên người bà quá rõ, giống như là chị gái của Thủy Dạng hoặc Lương Mĩ Đế.

Trái tim Thủy Dạng giống như bị móc đi rồi, chỉ có thể ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Bà ấy rốt cuộc...... Bà ấy rốt cuộc đang nói cái gì?

“Tôi trở về để báo thù! Cái kẻ bạc tình năm đó dám lừa gạt tình cảm của tôi, trước khi đi tôi đã thề trước mặt hắn, hai mươi năm sau sẽ trở về báo thù!” Hạ Hương Trừng tự đánh giá không mất đi phong thái ngày đó, ngược lại còn tăng thêm vài phần thành thục ý nhị, không uổng phí bà chạy tới Nhật Bản học thẩm mỹ.

Hạ Hương Tuyết bất an nhìn Thủy Dạng, lại ngoảnh đầu nhìn em gái đã mất tích hai mươi năm. “Hương trừng, chị hy vọng em trở về để tham gia hôn lễ của Thủy Dạng, không phải trở về để báo thù cái gì cả.”

Quách Ngọa Hổ và Vân Thủy Dạng lên kế hoạch trong kì nghỉ hè tổ chức một cuộc hôn lễ ấm áp, quang minh chính đại sinh hoạt cùng nhau. Hạ Hương Tuyết vẫn suy nghĩ mãi, muốn cho Thủy Dạng một niềm vui, liền lặng lẽ liên lạc với Hạ Hương Trừng, ôm tâm tình thử một lần, bởi vì địa chỉ là chị cả năm ấy trước khi qua đời mới gửi cho bà.

Đứa em gái không có lương tâm này, chị cả qua đời cũng chưa từng trở về, hiện tại nói muốn trở về để báo thù!

“Sớm biết em vẫn như cũ, chị căn bản sẽ không liên lạc với em.” Hạ Hương Tuyết hối hận nói.

Hạ Hương Trừng cười đến rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh. “Cho dù chị không cho em biết, em cũng sẽ trở về, bởi vì kì hẹn hai mươi năm kia đã tới, em cũng không định buông tha kẻ bạc tình kia!”

“Em muốn làm gì?”

“Âu Định Hùng và Ngưu Kim Diệp tạo thành một gia đình, ở Nhật Bản có một cách nói, gọi là ‘Nhà hư cấu’, người ngoài nhìn bọn họ là một gia đình hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc, mỹ mãn, kì thực đó chỉ là những biểu hiện giả dối. Mà thứ mà bọn họ không thể chịu được nhất, đó là bị thế nhân vạch trần ‘hạnh phúc viên mãn’ của bọn họ là giả!” Hạ Hương Trừng lạnh lùng cong môi.

Quách Ngọa Hổ càng nghe càng thấy không thích hợp, sắc mặt trầm xuống. “Xin hỏi có kế hoạch gì?”

Người đàn bà này, từ lúc gặp mặt đến giờ, chưa từng cho con gái mình một cái ôm, thậm chí không nói được một câu xin lỗi, càng miễn bàn sẽ sám hối sự nhẫn tâm của mình năm đó.

Chuyện Hạ Hương Trừng tâm tâm niệm niệm hai mươi năm, là bà bị Âu Định Hùng vứt bỏ, không phải đứa con gái 10 tháng mang thai.

Trong lòng Quách Ngọa Hổ đã rõ ngọn nguồn, nhưng vẫn muốn nhìn bà ta tự tay lật lá bài cuối.

Trái tim Thủy Dạng từng đợt co thặt, thật lâu không thể nói lời nào.

Hạ Hương Trừng kéo cao âm điệu, “Hôn lễ của các con hẳn là sẽ mời người nhà Âu gia đến tham dự đi! Hào môn thế gia đều nhân cơ hội làm thân, quan hệ bám víu lấy nhau, không phải sao?”

“Thì tính sao?” Đáy mắt thâm thúy của Quách Ngọa Hổ lắng lại khó có thể nhìn thấu suy nghĩ.

“Tôi dự định ở trong hôn lễ, công khai thân thế của Thủy Dạng, lôi kéo Thủy Dạng đòi công đạo từ Âu Định Hùng! Ha ha a...... Âu Định Hùng còn có thể duy trì hình tượng người chồng, người cha hoàn mỹ hay sao?”

“Đồng thời, cũng hủy đi hôn lễ của chúng tôi!” Quách Ngọa Hổ trợn mắt, cơn giận lập tức nảy lên, “Phu nhân Hạ Hương Trừng, bà dựa vào cái gì mà phá hủy hôn lễ của tôi và Thủy Dạng?”

“Cậu gọi tôi là gì? Tôi là mẹ thân sinh của Thủy Dạng, tôi có quyền lợi ......”

“Quyền lợi gì bà cũng không có! Bắt đầu từ thời khác bà vứt bỏ đứa bé kia đi, bà đã từ bỏ nghĩa vụ nuôi nấng đứa trẻ cũng từ bỏ quyền lợi hưởng thụ tình thân rồi!” Khuôn mặt nén giận của Quách Ngọa Hổ tản ra khí lạnh, giọng nói lạnh lẽo:

“Từ những lời nói lúc nãy của bà, còn có thái độ đối xử với Thủy Dạng, tôi chỉ có thể gọi bà là phu nhân Hạ Hương Trừng, bà không xứng làm mẹ người nào hết.”

“Ai thèm làm mẹ! Mời cậu gọi tôi là ‘tiểu thư’ Hạ Hương Trừng!” Bà phẫn nộ thanh minh.

“0k! Tiểu thư Hạ Hương Trừng, bà đã không thích làm mẹ, đây chứng tỏ bà không có con, không có con gái, Thủy Dạng và bà không có một chút quan hệ nào cả, bà dựa vào cái gì mà lợi dụng hôn lễ của cô ấy để báo cái chó má thù gì?” Quách Ngọa Hổ đè nén xúc động rống giận, lạnh băng chất vấn.

Hạ Hương Trừng phát cáu vì bị vũ nhục. “Tôi không chỉ muốn báo thù, Thủy Dạng cũng nên báo thù, năm đó nếu không phải Âu Định Hùng vứt bỏ tôi, Thủy Dạng không cần làm con nuôi, con bé sẽ có cha mẹ. Chẳng lẽ Thủy Dạng một chút cũng không hận Âu Định Hùng vứt bỏ nó?”

Hạ Hương Tuyết lắc đầu. “Nghiêm khắc mà nói, Âu Định Hùng cũng không có vứt bỏ con gái, em căn bản không cho hắn cơ hội ‘vứt bỏ’, liền đã nói em phá thai rồi.”

Hạ Hương Trừng giọng nói lạnh băng. “Hắn ta biết em mang thai, cũng không chịu ly hôn đến cưới em, đứa bé sinh ra cũng sẽ chỉ là con trai, con gái riêng, không phá thai được sao? Nếu không phải đại tỉ đau khổ năn nỉ em sinh đứa nhỏ đưa cho chị ấy, đồng ý cho em hai trăm vạn đồng đi du học Nhật Bản, thì em một khắc cũng không thể nhịn được bản thân lại mang thai con của kẻ bạc tình kia! Em thề Âu Định Hùng phải trả giá đại giới, hắn dám đùa giỡn tình cảm thuần khiết của em, không phải trả cái giá thật lớn thì không được, há có thể cho hắn tiện nghi......”

“Đủ! Đủ! Đủ rồi!” Thủy Dạng cảm thấy tim mình như muốn nổ mạnh, đau đến máu tươi đầm đìa, gần như than khóc mà quát: “Bà nói đủ chưa? Bà biết rõ người ta có vợ có con, bà còn mê luyến, quấn quýt ông ấy, ở chung với ông ta, bà có một chút quan niệm đạo đức thị phi hay không? Người sai là bà! Không biết xấu hổ là bà! Bà cướp chồng người ta, đoạt cha người ta, còn không biết ngượng mà muốn báo thù? Tôi thật xấu hổ thay bà, khó chịu, xấu hổ vô cùng......”

Nước mắt nóng hổi đong đầy rốt cục tràn mi rơi xuống, tầm mắt mơ hồ, Thủy Dạng lấy tay che mặt, khóc rống thất thanh, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đối mặt với người mẹ như vậy của mình, khóc chạy ra khỏi nhà......

“Thủy Dạng --” Quách Ngọa Hổ vội vàng đuổi theo.

Hạ Hương Trừng bị dọa cứng đờ, luôn miệng lẩm bẩm: “Tôi có gì sai...... Tôi có gì sai......”

Trái tim Hạ Hương Tuyết đau đớn từng đợt, thở dài: “Là chị sai, chị không nên gọi em trở về. Vốn muốn cho đứa bé kia vui vẻ một chút, kết quả ngược lại......”

Ai! Hy vọng Thủy Dạng không có chuyện gì mới tốt.

“Thủy Dạng, em dừng lại! Thủy Dạng --”

Thút thít chạy đến đường cái người đến người đi, Thủy Dạng hai mắt đẫm lệ không chú ý tới đèn đỏ đang nhấp nháy, đầu cứ hướng về phía trước, thời điểm mắt thấy sẽ bị một chiếc xe vận tải chạy gấp đánh vào, Quách Ngọa Hổ kịp thời đuổi tới tay kéo cô lại.

Thủy Dạng trọng tâm bất ổn ngã về phía sau, rơi vào trong khuỷu tay mở rộng của anh.

“Anh suýt bị em dọa chết rồi đấy! Đồ ngốc này, chạy nhanh như vậy làm gì, anh gọi cũng không chịu dừng lại......” Anh tức giận giữ chặt lấy cô, trong giọng nói trầm dày có sự tức giận rõ ràng.

“Anh Ngọa Hổ -- anh buông em ra, em cảm thấy quá mất mặt......” Ngực cô thít chặt, gần như thở không nổi.

“Em mất mặt cái gì?” Anh càng bực mình, giữ chặt bả vai run run của cô mà gầm nhẹ.

“Em có người mẹ như vậy --”

“Hạ Hương Trừng không phải mẹ em! Bà ta cùng lắm chỉ là người mang thai hộ cha mẹ đã qua đời của em sinh ra em thôi!”

Ơ? Quách Ngọa Hổ, anh thật sự thông minh tuyệt đỉnh đó!

“Cái gì?” Khuôn mặt thanh mỹ khóc thút thít, mang theo dày đặc nghi ngờ hỏi nhỏ.

Không sai!

“Trên một tầng ý nghĩa nào đó chính là như thế, không phải sao?” Quách Ngọa Hổ trầm định nói: “Em chỉ mượn tử cung của bà ấy sinh ra để làm con gái của cha mẹ nuôi, trên thực tế chính là như vậy!”

Có thể cho là như thế sao? Đau đớn, chua xót, bất an, khó chịu, xấu hổ của cô...... Đều có thể không tính toán gì hết sao?

Mang thai hộ, cũng mệt anh nghĩ ra được.

Anh quả thực...... cao minh!

“Chúng ta trở về đi!” Anh ôm lấy cô đi về, chẳng qua là đi tới bãi đỗ xe, về chỗ ở mới của bọn họ-- căn phòng tân hôn 50 bình* (khoảng 165m2) xa hoa.

Anh không cho phép có người nào tạo ra rối loạn làm Thủy Dạng đau khóc, anh sẽ kịp thời chặt đứt cùng kết thúc nó.

Nghênh đón cuộc sống mới!

Nói đến cùng, vẫn lo lắng Hạ Hương Trừng sẽ đến tiệc cưới làm một trận “Công diễn lâm thời”, làm cô dâu cả đời không còn mặt mũi về Đài Loan, Quách Ngọa Hổ và Vân Thủy Dạng bay đến nước Mĩ tìm một giáo đường nhỏ tổ chức hôn lễ đơn giản, chỉ có vài vị chí thân bạn tốt bay đến Mĩ vì tình yêu của bọn họ mà làm chứng.

Đôi song sinh dẫn đầu náo loạn động phòng cả đêm, Quách Ngọa Hổ tức giận đến nghiến răng, “Có gan thì đừng kết hôn, bằng không xem anh báo đáp các chú thế nào!”

Quách Đế Nhật cười híp mắt, “Không qua được một cửa này, sao đủ tư cách làm chị dâu cả bọn này?”

Quách Hoàng Lượng không quên bỏ đá xuống giếng, “Tất cả đều là chủ ý của nó, em chỉ tán thành mà thôi.”

“Oa, anh lại thế......”

Nói tóm lại, tóm lại mà nói, chính là náo loạn khiến đôi tân nhân (chỉ cô dâu chú rể) không có cách nào động phòng được.

Thủy Dạng bị bọn họ náo loạn đến mặt đỏ bừng, chỉ có thể trốn trong lòng chồng, lại không giấu được ngọt ngào tràn đầy trong lòng, khắp phòng dào dạt hơi thở hạnh phúc thơm ngọt.

Ngày thứ ba, bay đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, cuối cùng thoát khỏi đôi song sinh bám dính.

Quách Ngọa Hổ qua hết kì nghỉ trăng mật, Thủy Dạng cũng thế sắp khai giảng, liền hồi tâm trở về nhà mới ở Đài Bắc.

Sau khai giảng một ngày nào đó, Thủy Dạng tính tính Lương Mĩ Đế đi làm ở “Tập đoàn Bách Hoàng” đã vượt qua ba tháng thử việc, liền hẹn cô ấy nghỉ trưa ra ngoài ăn cơm, tâm sự tình hình gần đây.

Sau khi gọi cơm, Thủy Dạng tinh tế đánh giá Lương Mĩ Đế người mặc đồ vest, quả nhiên có phong thái của người đi làm.

“Không thể tưởng được Mĩ Đế lại nhẫn nại như thế, anh Ngọa Hổ nói ban thư ký công tác rườm ra, thường làm việc quá giờ, thế nào? Còn chịu nổi không? Trờ về bảo dì giúp chị bồi bổ một chút.”

“Công việc vẫn tốt, chị đã dần lên tay rồi, các tiền bối cũng dễ ở chung, phiền toái là......” Lương Mĩ Đế thật thích đãi ngộ ở công ty, không khỏi dè dặt cẩn thận chút.

“Là cái gì?” Thủy Dạng vô tâm truy vấn, “Em là em họ chị nha! Sợ em để lộ bí mật sao? Yên tâm! Cho dù chị mắng trộm công ty, em cũng sẽ không nói xấu người khác với chồng đâu.” Giơ một tay thề.

Lương Mĩ Đế chậm rãi lộ ra nụ cười. “Chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua có chút khó xử lý. Trong công ty có con trai của Lưu đổng sự (thành viên hội đồng quản trị) cũng vừa mới vào làm, vị Lưu công tử này thích mở miệng chiếm tiện nghi của mấy cô gái, động một chút liền nắm lấy tay nhỏ của người ta nói chuyện, còn thừa dịp người ta không để ý liền hôn má, nói cái gì mà lễ tiết phương tây, mọi người đều tức đòi mạng, lại không thể làm gì được hắn.”

“Đây đã cấu thành hành vi quấy rối tình dục rồi, sao chị không báo cáo cho anh Ngọa Hổ?”

“Chị và anh ấy thuộc đơn vị khác nhau, không thể vượt cấp báo cáo. Trưởng phòng bọn chị lại là nhân mã của Lưu đổng sự, chỉ biết vuốt đuôi Lưu công tử kia thôi.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Nhìn thấy hắn đến, liền tự mình cẩn thận một chút thôi!”

“Không nghĩ tới công ty lớn hạng nhất cũng xảy ra chuyện quấy nhiễu tình dục này, khó trách em vừa nói tương lai vào công ty phu xướng phụ tùy, anh ấy lập tức phản đối.” Thủy Dạng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, “Mĩ Đế rất đẹp, ánh mắt đám đàn ông rất dễ dàng ngắm trúng chị, Nghiêm học trưởng khẳng định rất lo lắng đi!”

“Đừng nói về Nghiêm Hạo với chị nữa.” Lương Mĩ Đế bẹt miệng, có vẻ rất ủy khuất. “Tới nhà hắn vài lần, mới phát hiện hắn là trung thần của mẹ, ngoại trừ lên lớp cùng thỉnh thoảng hoạt động xã đoàn, hắn thích nhất là ở nhà, mẹ hắn sẽ hầu hạ chu đáo, cả ngày lên mạng cũng sẽ không bị mắng. Cho nên hắn thường nói, tương lai lấy vợ nhất định phải lấy người giống như mẹ, toàn tâm toàn ý, mỹ nhân hoàn mỹ vô tư hiến dâng.”

Thủy Dạng líu lưỡi. “Vậy anh ấy cũng dự tính vì vợ mà toàn tâm toàn ý, vô tư hiến dâng sao?”

“Nếu máy tính là vợ hắn.”

“Mĩ Đế, vậy chị định sao bây giờ?”

“Chị cũng không muốn tranh bạn trai, tranh ông xã với cái máy tính, chị buông tha rồi.”

Thủy Dạng nghe xong mà tâm tình trầm trọng, bụng cá hồi hun khói mỹ vị cũng trở nên nhạt nhẽo.

“Em sao thế? Chị rốt cục hạ quyết tâm muốn cùng bạn trai lập chí làm trạch nam chia tay, em hẳn phải thay chị thấy may mắn chứ!” Lương Mĩ Đế ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình rất tốt hưởng thụ cơm gà quay nướng, “Em có ông xã nuôi, cho nên em mời khách nhé, ha ha ha!”

Thủy Dạng cũng nở nụ cười theo, “Mời khách thì mời khách thôi! Chờ Mĩ Đế tìm được chân mệnh thiên tử, đến lượt vợ chồng em moi tiền, đến lúc đó chớ trách bọn em hạ thủ không lưu tình.”

“Đến nha, ai sợ ai!” Chỉ cần có thể tìm được chân mệnh thiên tử, Lương Mĩ Đế rất vui vẻ bị moi tiền! “Phu nhân mới kết hôn học năm ba à, cảm giác đến trường học thật khác đi!”

“Có gì không giống chứ?”

“Trước kia là độc thân, tùy thời sẽ có đám người theo đuổi, hiện tại cho dù nhìn đến soái ca cực phẩm, cũng chỉ có chảy nước miếng. Ngẫm lại kết hôn sớm như vậy cũng thật chịu thiệt à!”

“Nếu là loại chuyện này, em tuyệt không cảm thấy thiệt. Trước kia em cũng không có ai theo đuổi nha! Ba anh em Quách gia có đẹp trai không? Em đã miễn dịch không còn chảy nước miếng nữa rồi.”

“Ai nói em không có người theo? Là em vội vàng làm thêm, người ta tỏ tình còn chưa nói xong, em đã chạy đi nhanh như chớp, chỉ sợ bị trừ tiền. Bằng không, em cho rằng Quách Ngọa Hổ sao phải vội cưới em vào cửa thế chứ? Không phải là sợ khi đang bận rộn làm sự nghiệp, em để cho người ta theo hay sao.”

“Đâu...... Có sao?” Thủy Dạng bị cô ấy nói mà ngượng ngùng.

“Cẩn thận nhìn một cái, sau khi kết hôn em giống đóa hoa hồng nở rộ, kiều mỵ động lòng người, không trách được ông xã chiều vậy, lại cho em đổi cái đồng hồ mới.” Lương Mĩ Đế cố ý nói đến khí chua đầy trời.

Thủy Dạng cười đẩy đẩy tay cô, “Xỉ nhục người ta à! Hoa hậu giảng đường lại đi khen ban hoa đẹp, mà vị ban hoa này còn là trong lớp chỉ có chín nữ sinh, miễn cưỡng chọn ra thôi.”

“Nhưng mà, mệnh của ban hoa có vẻ đẹp à!”

“Được rồi! Được rồi! Bảo anh Ngọa Hổ giúp chị giới thiệu một vị thanh niên tài tuấn, bảo đảm chị sủi bọt luôn.”

“Còn chờ cái gì? Bây giờ đi luôn.”

“Bây giờ? Anh ấy hôm nay muốn mở hội nghị tài vụ cả ngày......”

“Đi! Em không muốn nhìn dáng vẻ ông xã của mình khi đi làm à?”

Thủy Dạng bất đắc dĩ bị kéo đi. Nói thật, à ờ, cô cũng rất tò mò.

Tổng công ty tầng 18 --

Xuyên qua kính cửa sổ, có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc nghiêm nghị của Quách Ngọa Hổ, bóng lưng ngang nhiên đứng thẳng, tuy rằng không nghe rõ anh nói cái gì, nhưng giọng nói từ tính hùng hậu như vậy đã đủ rung động rồi, mấy chủ quản có mặt không có mấy ai ngồi thẳng được, ủ rũ rấ nhiều.

Lương Mĩ Đế nói bên tai cô: “Thân là tài vụ trưởng công ty, rất ít có chủ quản nhìn thấy anh ta mà không kêu đau đầu.”

Thủy Dạng cười khẽ. “Cũng tốt, ít nhất ông nội sẽ không đau đầu.”

Ba gian phòng bên ngoài là địa bàn của ban thư kí, một vị mĩ hình nam không biết từ đâu nhảy ra, lấy một tư thái tự cho là tiêu sái vứt ra một tờ báo, “Mọi người mau nhìn xem, mỹ nữ không biết nhìn người kết cục chính là loại này. Đôi vợ chồng mới cưới cùng làm trong giới văn nghệ, tháng trước vừa mới kết hôn, ngôi sao nữ này liền được nhận làm người phát ngôn cho một cuộc triển lãm xe, áo mặc lộ hơn phân nửa bộ ngực, váy ngắn không che nổi mông, lại còn không mặc quần an toàn, ảnh chụp tại hiện trường còn lộ cả lông. Thật sự là bất hạnh! Nếu kết hôn rồi còn cần lộ ngực lộ mông cho người ta xem, thì cần gì phải kết hôn chứ? Cho nên nói, mỹ nữ mấy người nhất định phải cẩn thận lựa chọn đối tượng kết hôn, cẩn thận không biết nhìn người......”

Hắn vừa nói, vừa vươn chỉ (ngón tay) hoa như hoa sen đảo qua cằm thư ký, chúng thư ký tránh trái tránh phải, cũng có một hai vị háo sắc cười khanh khách.

Lương Mĩ Đế nhỏ giọng nói: “Hắn chính là Lưu công tử.”

Thủy Dạng còn chưa kịp phản ứng, vị Lưu công tử kia đã phát hiện con mồi mới, “Mới tới? Thực trẻ nha, có phải mới hai mươi hay không? Còn đang đi học đi? Đến làm thêm? Đừng sợ nha, anh trai sẽ che chở em...... Da em thật mềm mại, trắng mịn à, bôi kem dưỡng gì vậy? Hay là mỗi ngày ăn phấn ngọc trai? Thật muốn hôn một cái...... còn có cái miệng này, đích thị là miệng anh đào nhỏ này, màu hồng phấn đẹp qua......”

Bị một bàn tay còn mềm hơn so với phụ nữ cầm lấy, Thủy Dạng cả người nổi đầy da gà, mà tay kia của hắn còn sờ soạng mặt cô một phen, cô sợ tới mức kêu ra tiếng, ai biết sắc lang còn muốn cúi đầu hôn cô, Thủy Dạng sợ tới mức phản kích mãnh liệt, “Sắc lang không biết xấu hổ tránh ra --”

“Ở đây đang làm cái gì?” Quách Ngọa Hổ gầm lên một tiếng, một phen kéo Lưu công tử ra, thưởng một quyền ngay mặt hắn, phịch một tiếng, Lưu công tử theo đó mà ngã xuống đất.

“Anh Ngọa Hổ, công ty các người thật đáng sợ, có người công nhiên quấy rối tình dục.” Thủy Dạng ôm cổ anh, khẽ nấc nói: “Người ta chỉ là muốn đến xem dáng vẻ khi làm việc của anh, sao trong công ty lớn vậy lại có sắc lang?”

Không cần phải nói, khi Lưu công tử phun ra câu đầu tiên với Thủy Dạng, Lương Mĩ Đế liền nắm chặt thời cơ mở cửa phòng họp, để cho Quách Ngọa Hổ chính tai nghe được có người quấy rầy bà xã bảo bối của anh, anh không nổi trận lôi đình mới là lạ!

Ha ha a! Kẻ ác cần có kẻ ác diệt!

Lưu công tử được người ở bên đỡ lên, chỉ vào Quách Ngọa Hổ, “Anh...... anh dám đánh tôi......”

Quách Ngọa Hổ ác thanh ác khí nói lại, “Anh quấy rối tình dục vợ tôi, sao tôi không thể đánh anh?”

“Vợ? Cô ta không phải học sinh......” Lưu công tử nhìn thế này mới biết đá phải bàn sắt.

Đột nhiên, một thanh âm già nua nhưng có lực vang lên từ đằng sau, “Ngang nhiên đùa giỡn cháu dâu của ta, tội không thể thứ, khai trừ ngay lập tức!”

“Tổng giám đốc --”

Lưu công tử khóc thét, tiếng kêu gào vang dội cả tầng 18.

Lương Mĩ Đế chỉ kém không nhảy dựng lên hô to vạn tuế!

Mà Quách Ngọa Hổ đâu? Ôm lấy cô vợ nhỏ chịu đủ “Kinh hách” của anh, về phòng làm việc an ủi tốt một phen, thuận tiện đem “Điểm tâm” cắn trái cắn phải sạch sẽ, đợi “Điểm tâm” mệt đến ngủ đi, lấy áo khoác tây trang của mình đắp lên người cô, sau đó tinh thần phấn chấn tiếp tục đi họp, đổi thành người khác phải khóc.

A – cuộc sống thật sự tốt đẹp nha!

Hai năm sau, đôi song sinh học thành về nước, đó lại là câu chuyện khác.

Quách Ngọa Hổ cùng vợ yêu Vân Thủy Dạng, chiếu theo kế hoạch bay đến Mĩ tiếp tục đào tạo sâu, khai sáng cuộc sống rộng lớn.

Bởi vì yêu, chân trời góc bể cũng nguyện ý đi cùng người.

[ Hết ]