Quách Ngọa Hổ là người đầu tiên chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Thủy Dạng, muốn mang cô rời đi, Âu Thải Đồng cho tới bây giờ cũng không học được cách nhìn sắc mặt người khác, dù sao trên đời này có ai, có chuyện gì quan trọng hơn bản thân cô ta đâu?
“Chờ một chút! Em đoán, mấy người cũng đến mua đồng hồ, mua xong rồi sao?” Độ nhạy bén với các nhãn hiệu nổi tiếng của Âu Thải Đồng khiến cô ta nhanh chóng quét qua bốn người đang ở hiện trường, nhìn thấy chiếc đồng hồ mới trên tay Vân Thủy Dạng, “Trời ạ! Cô thế mà lại mua cái đồng hồ keo kiệt như thế, vậy mà cũng dám đeo à, định làm mất mặt Ngọa Hổ sao! Cho dù cô là em họ của Ngọa Hổ, thân thích nghèo như thế thì tự động tránh xa chút đi!”
Thật là khiến người ta nhìn mà than thở, Âu Thải Đồng diễm lệ phi phàm, tựa như chim công cao ngạo, giá trị quan trên thế giới này đều lấy cô ta làm tiêu chuẩn, càng làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa là, người nhà Âu gia cũng không cảm thấy thái độ của cô ta có gì là không đúng, không có người lên tiếng can ngăn càng làm cô ta tiếp tục kiêu ngạo.
Thực ra, đàn ông Âu gia đã sớm buông tha việc quản phụ nữ Âu gia, đều ôm một cái suy nghĩ trong đầu, dù sao cũng chỉ có một ngày mà thôi, nhịn một chút liền qua.
Bởi vì hôm nay nếu không nhẫn nhịn đi theo phụ nữ Âu gia ra cửa dạo phố quét đồ, Ngưu Kim Diệp phát thệ nói rằng bà muốn “ngày cả nhà đoàn viên đi tuần” đổi thành một tháng một lần, mà bà ta, nói được thì làm được. (bình thường chắc mấy tháng/lần)
Ngưu Kim Diệp trời sinh dáng vẻ quý phú nhân, chỉ đối với Quách Ngọa Hổ lộ ra nụ cười hơi hơi hiền lành. “Cậu là trưởng tôn của Quách tổng giám đốc, đủ tư cách trở thành người ái mộ của con gái tôi.”
Âu Thải Đồng mặt sáng rọi. “Mẹ, người ta là một lòng hướng về Ngọa Hổ à.”
“Không cần!” Quách Ngọa Hổ phun ra mấy chữ lạnh băng, “Âu phu nhân, mời bà nghe cho rõ ràng, cho tới bây giờ tôi sẽ không bao giờ là kẻ ái mộ Âu Thải Đồng, trên thực tế, tôi rất chán ghét Âu Thải Đồng! Phiền bà quản cho tốt cô con gái háo sắc nhà bà, không cần đổ cho việc không theo đuổi được đàn ông mà còn nói được người ta ái mộ, ghê tởm tới cực điểm!”
Âu Thải Đồng hoa dung thất sắc, Ngưu Kim Diệp tức giận tới mặt trướng hồng.
“Anh nhất định đang dỗi, tức giận em đến Nhật Bản du học mà không nói cho anh, nhưng khi anh đang ở bên Mĩ, em nghĩ anh ít nhất cũng phải hai ba năm mới trở về, cho nên muốn thừa dịp đoạn thời gian này làm cho mình càng trở nên hoàn mĩ......” Âu Thải Đồng không tin cái giá của cô không chiếm được sự tán thưởng.
“Cô đã xong hay chưa!” Quách Ngọa Hổ chỉ cảm thấy vớ vẩn buồn cười. “Tôi đề nghị cô nên dứt khoát dựng một cái sân khấu đi, tự biên, tự đạo, tự diễn, xem cô một mình ‘một chân diễn’ có ai lên tiếng khen hay không!”
Âu Thải Đồng sắc mặt đỏ lên, bỗng nhiên trở nên vô cùng thẹn thùng. “Anh cũng cảm thấy em có phong thái của một đại minh tinh, có phải không? Đáng tiếc thiên kim hào môn mà vào giới điện ảnh thì rất lãng phí, bằng không, mấy nữ ngôi sao kia còn có ngày hôm nay? Phong thái sẽ sớm bị em cướp sạch.”
Thật sự là làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!
Cô ta đối với lòng tự tin của bản thân, mạnh đến bão cấp chín thổi cũng không bay được.
Quách Ngọa Hổ lông mày nhăn hết cả lại. “Âu Thải Đồng, tôi nói tôi vô cùng chán ghét cô, cô thật sự không hiểu, hay là thần kinh có vấn đề?”
Âu Thải Đồng cười còn sáng hơn đèn điện trong công ty bách hóa, “Không có khả năng, đại mỹ nữ hoàn mĩ không sứt mẻ như em đây, đàn ông không có khả năng ghét em, chỉ biết tự ti không xứng với em thôi. Ngọa Hổ, anh không cần tự ti, chỉ cần anh ở ‘Tập đoàn Bách Hoàng’ biểu hiện thật tốt, tiếp nhận vị trí tổng giám đốc từ tay ông nội anh......”
“Tôi sẽ không phải là tổng giám đốc đời kế tiếp!” Quách Ngọa Hổ lạnh lùng đánh gãy lời cô ta, hừ lạnh nói: “Hoàng Lượng và Đế Nhật mỗi người có 50% cơ hội, muốn làm phu nhân tổng giám đốc, nhớ nhìn đúng mục tiêu, đừng có nhầm lẫn.”
Lúc này đây, Âu Thải Đồng chính thức ngây dại, tùy ý đoàn người Quách Ngọa Hổ rời đi trước măt.
Ngưu Kim Diệp vỗ vai con gái, đanh thép độc đoán nói: “Bảo bối Thải Đồng, Quách Ngọa Hổ không xứng với con, cái loại tình tình vừa xấu vừa cứng nhắc đó, xứng đáng không có may mắn ngồi trên ngai vàng tổng giám đốc kia. Hơn nữa, theo như tin nội tình của ta, thím của cậu ta ở trong tập đoàn kết bè kết cánh, tay nắm quyền cao, mục đích chính là muốn nâng con trai mình lên bảo tọa ‘Thái tử’. Cha mẹ Quách Ngọa Hổ song vong, vận mệnh sẽ kém một chút.”
“Mẹ --” Âu Thải Đồng có chút không cam lòng, luôn hy vọng Quách Ngọa Hổ cũng là một trong những kẻ hạ người dưới váy mình.
“Đừng nói nữa, chọn đồng hồ con thích trước đi!”
Ngưu Kim Diệp thông minh dùng đồng hồ hàng hiệu dời đi chú ý của con gái.
Còn lại Âu Thải Lâm sắc mặt trắng bệch, rất lo lắng Âu Thải Đồng chuyển mục tiêu ngắm trúng Quách Hoàng Lượng. “Mẹ, mẹ không phải từng nói qua, Quách tổng giám đốc coi trọng trưởng tôn Quách Ngọa Hổ nhất sao, ông ấy đến nay không chịu đem vị trí cho con trai mình, có một lần còn công khai muốn trực tiếp giao cho đời thứ ba.”
Âu Thải Đồng dễ dàng hiểu được suy nghĩ của em gái. “Em chỉ sợ chị buông tha Quách Ngọa Hổ, đem vinh hạnh được theo đuổi chị cho Quách Hoàng Lượng, vậy ngay cả một phần vạn cơ hội em cũng không có.” Đối với đàn ông cô ta có thể ngu ngốc, tự tin làm người ta há hốc mồm, nhưng đối phó với phụ nữ lại hiểu rõ mọi việc, đặc biệt không thể để đứa em gái có được hạnh phúc sớm hơn mình được.
Âu Thải Lâm trong lòng chấn động một chút, “Em chỉ muốn nhắc mẹ, cục diện hiện nay vẫn chưa rõ ràng.” Giọng nói văn văn nhược nhược, thái độ khiêm tốn lại đê hèn.
Âu Thải Đồng đối với em gái trừ bỏ cười nhạt, thì chính là khinh thường. Làm gì mà luôn bày ra cái dáng vẻ cô dâu nhỏ cấp bách đợi kỵ sĩ tới cứu vớt thế, như vậy sẽ có thằng nào yêu sao?
Thật là, cứ như cả nhà chèn ép nó không bằng!
Ngưu Kim Diệp đã có suy nghĩ khác, đa mưu túc trí nói: “Cha Quách Ngọa Hổ nếu còn sống, lão tổng giám đốc đã sớm trao quyền từ mười năm trước, bởi vì con thứ không thích hợp, lại không có khả năng truyền ngôi cho con dâu, cho nên giao cho đời thứ ba là chuyện phải làm, vấn đề là trong ba đứa cháu đích tôn, ai là người có hy vọng nhất? Quách Ngọa Hổ nói không có khả năng là cậu ta, đến cùng là sự thật, hay là muốn làm lơ là cảnh giác của thím cậu ta?” Trong tư tưởng của bà ta, không có khả năng có người buông tha vị trí tổng giám đốc.
Âu Thải Đồng mới mặc kệ mấy thứ đó, chỉ bắt đúng một điểm không tha. “Mẹ, con chỉ có thể gả cho người tốt nhất, không có phúc khí làm tổng giám đốc cũng sẽ không có phúc khí được yêu con, con và mẹ giống nhau, chịu thiệt thòi ngồi vị trí ‘tổng giám đốc phu nhân’. Con đã buông tha cho một thân phận rồi, ai bảo tổng thống đều già như vậy chứ, bằng không con tuyệt đối có tư cách làm hoàng hậu.”
Ngưu Kim Diệp hoàn toàn đồng ý, bà ở tuổi con gái cũng có chuyện uất ức giống nhau. (aoi: hãy cho tui sự tự tin như mấy người = =|||)
Đàn ông Âu gia tựa như mấy pho tượng đằng sau mẹ con bọn họ, biểu cảm gì cũng không có, lỗ tai sớm đã bị chai, có thể nghe nhưng như điếc. Nhiệm vụ bọn họ xuất hiện ở công ty bách hóa, chính là để Ngưu Kim Diệp khoe gia đình của bà, hoàn chỉnh, hạnh phúc, tất cả đều nắm trong bàn tay.
Chỉ có Âu Lập Dương người trẻ tuổi nhất, còn tu luyện chưa đủ, thỉnh thoảng lén trợn mặt, nhếch miệng thè lưỡi mà thôi.
Bởi vì sắc mặt Thủy Dạng vẫn một mực tái nhợt, sau khi ra khỏi công ty bách hóa, Quách Ngọa Hổ tìm được một quán cà phê gần trong đường hầm, trong sự ồn ào tìm được một vị trí yên tĩnh, không đến mức kín người hết chỗ.
Nằm ở góc bàn, một suất bốn phần trà chiều vẫn còn nguyên.
Thủy Dạng vẫn luôn rúc trong cái ôm của Quách Ngọa Hổ, bất chấp có người ngoài đang nhìn.
“Rất không thoải mái sao? Chúng ta về nhà đi.” Quách Ngọa Hổ vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của cô, nhẹ giọng hỏi.
Cô lắc đầu, “Một chút nữa là ổn thôi.”
“Em quá kinh hoảng, anh biết.” Quách Ngọa Hổ đau lòng ôm chặt cô không buông.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, trời muốn rơi mưa đỏ (hồng vũ) sao? Nghiêm Hạo từ đầu tới cuối bị vây trong tình trạng không hiểu gì, nhìn đội trưởng tiền tiền nhiệm của đội bóng, học trưởng lão đại Quách Ngọa Hổ mà hắn ngưỡng mộ nhất, bình thường luôn là một mặt nghiêm túc bất động như núi, đem sự ái mộ của nữ sinh dành cho anh trở thành không khí làm như không thấy, ở trong trường học ngoại trừ luyện bóng, thì chính là nắm chắc thời gian mà không ngừng bồi dưỡng, muốn thấy anh ấy dịu dàng nói một câu với con gái? Không có cửa đâu.
Hiện tại lại vừa kéo vừa ôm, vừa dỗ lại cưng chiều cô em họ nhỏ, đây không phải là tình yêu cấm kị hay sao?
Lương Mĩ Đế tuy rằng biết Âu Định Hùng là cha thân sinh của Thủy Dạng, nhưng loại đàn ông nhiều tiền hào môn thế gia chỉ nhìn thấy qua trên tạp chí kinh tế tài chính, người biết nội tình đều vô cùng ăn ý tuyệt đối không nói ra miệng, để Thủy Dạng tránh không bị tổn thương lớn hơn, bởi vì Âu Định Hùng căn bản không biết đến sự tồn tại của cô.
Hạ Hương Trừng năm đó học đại học năm thứ tư, bị Âu Định Hùng vô tình đến trường học diễn thuyết làm cho mê mẩn, yêu đến kinh thiên động, không hề chùn bước, sau khi tốt nghiệp liền bí mật sống chung với Âu Định Hùng, Hạ Hương Trừng ỷ mình một thân tài nghệ, tin tưởng chỉ cần có thai, Âu Định Hùng sẽ ly hôn đến cưới bà.
Nhưng mà, khi Hạ Hương Trừng thực sự mang thai, tự tin tràn đầy chờ ông ta ly hôn, Âu Định Hùng ngược lại lùi bước, cả đời này ông đã chịu đủ phụ nữ tự tin mù quáng gây cho mình rất nhiều phiền não, một khi Hạ Hương Trừng không còn là con chim nhỏ dịu dàng, nghe lời, ỷ vào mình, ngược lại biến thành một người phụ nữ khác giống Ngưu Kim Diệp, tình yêu của ông cũng theo đó biến mất.
Hạ Hương Trừng tuyệt đối tự tin không để cho mình thất bại quá khó nhìn, tức giận mà tuyên bố mình đã phá thai rồi, bà khinh thường sinh đứa nhỏ của ông ta! Kì thực chị gái bà lại năn nỉ bà sinh đứa nhỏ ra, giao con cho bà ấy nuôi nấng.
Hai người lớn tùy hứng không chín chắn, sinh ra một cô con gái nhỏ vô tội Vân Thủy Dạng.
Âu Định Hùng cho rằng cô đã bị xóa sạch, căn bản không tồn tại.
Hạ Hương Trừng cầm một khoản tiền chị gái cho, cao chạy xa bay. Thủy Dạng không phải là con gái bà, ngược lại là một vết nhơ trong cuộc đời bà, bà thề cả đời sẽ không bao giờ nhớ lại vết bẩn đó nữa.
Một sinh mệnh nhỏ cứ thế mà dễ dàng bị quên lãng, mà hai người lớn tạo ra cái sinh mệnh đó đều trở về quỹ đạo cuộc sống của mình, giống như chưa từng có một đoạn quá khứ đó.
Nhưng mà, Vân Thủy Dạng lại tồn tại chân thật trong trời đất này, sau khi biết được thân thế của mình, nói không buồn khổ, không tức giận là gạt người! Bọn họ rốt cuộc đem cái sinh mệnh này trở thành cái gì chứ! Nếu không có cha mẹ nuôi thật tâm yêu cô, bà nội mọi cách che chở, Quách gia lại hợp thời chìa tay giúp đỡ, còn có người một nhà của dì làm cảng tránh gió cho cô, nói không chừng cô đã sớm hối hận hoặc hận đời biến thành một thiếu nữ có vấn đề rồi.
Giờ này khắc này, cô ở trong lòng Quách Ngọa Hổ, trong đầu có trăm ngàn suy nghĩ, trái tim đã dần bình tĩnh trở lại. Mặc kệ là Âu Định Hùng, hay ai khác nhà họ Âu, đều chỉ là những người không liên quan!
Không có tình cảm, không có yêu thương, quan hệ huyết thống có năng lực chứng minh cái gì? Chứng minh t*ng trùng của ông ta rất cường tráng, trứng của bà ấy rất khỏe mạnh, có thể dễ dàng tạo ra một sinh mệnh?
Không, không! Cái đó không đáng để kể một chút nào.
Một khắc chợt gặp Âu Định Hùng kia, Vân Thủy Dạng bỗng nhiên nghĩ thông suốt, mỗi người được sinh ra, đều có ý nghĩa tồn tại đáng giá cùng đạo lý của anh ta (cô ta), cha mẹ không nhất định sẽ yêu bạn, thừa nhận bạn, nhưng trên đời này sẽ luôn có người cần bạn, cũng sẽ có một người mong chờ sự ra đời của bạn, cùng anh ấy cộng thành một vòng tròn.
Sinh mệnh tồn tại căn bản không cần nhiều giải thích, trời xanh tự nhiên có sắp xếp của nó.
Nghĩ thông suốt, trái tim cũng theo đó mà gió êm sóng lặng.
Quách Ngọa Hổ cảm giác được khuôn mặt cô không còn lạnh như lúc nãy nữa, nâng cằm cô lên, thấy sự ưu thương trong đáy mắt cô đã phai nhạt, chậm rãi loojj ra một nụ cười xinh đẹp.
“Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
Ở dưới đôi cánh của anh, tự nhiên chuyện gì cũng không có.
Thủy Dạng rời khỏi cái ôm của anh, ngồi ổn định thân mình, thẹn thùng cười với Nghiêm Hạo cùng Lương Mĩ Đế, “Thật ngại, làm mọi người mất hứng đi dạo rồi.”
Lương Mĩ Đế cười nhẹ. “Không sao! Đổi lại là chị cũng không chịu nổi.” Hô ~~ rốt cục có thể an tâm hưởng thụ trà bánh mỹ vị.
Luôn bị vây ngoài tình huống – Nghiêm Hạo, tự cho là thông minh lý giải, “Anh có thể hiểu được, gặp phải loại tình địch như Âu Thải Đồng, quả thật làm người ta thập phần khiếp sợ. Một cô gái bề ngoài hoàn mỹ, cá tính lại có khuyết điểm nghiêm trọng, cô ta nếu có ý định theo đuổi học trưởng, học muội sẽ rất không có cảm giác an toàn.”
“Nói rất hay, nói rất hay.” Lương Mĩ Đế chậm rãi ăn một miếng bánh ngọt, chậm rãi thong dong nói: “Tư chất không hổ được nuôi dưỡng tốt thi được lên viện nghiên cứu, chỉ thoáng cái nhìn ra được trọng điểm.”
Nghiêm Hạo ha ha cười, thật vui vì được người trong lòng tán thưởng, hoàn toàn nghe không ra sự châm chọc chứa trong đó.
Quách Ngọa Hổ luôn không có sự nhẫn nại quá lớn đối với người khác, lười lo lắng giải thích nhiều, liền chuyên tâm cùng Thủy Dạng hưởng thụ trà chiều, chờ mong sẽ không nghe phải lời đối thoại ngu xuẩn nào nữa.
Nghiêm Hạo không nghĩ ra bước hẹn hò kế tiếp phải làm gì, lại nói về vấn đề cũ, hẹn Lương Mĩ Đế về nhà anh ta, mẹ anh ta nấu ăn rất được, bọn họ có thể cùng lên mạng chơi trò chơi, hiện thời trò chơi hay ho nhất trên mạng là......
Lương Mĩ Đế dùng hai ngón tay nhét vào lỗ tai, “Em muốn xem phim!”
Mặt Nghiêm Hạo hiện vẻ lúng túng, “Lúc này mua vé phim rất khó......”
“Anh có đi hay không?” Lương Mĩ Đế hai tay khoanh trước ngực.
“Được rồi!” Nghiêm Hạo đầu hàng.
Theo đuổi con gái, phải nuốt giận rất nhiều. Mẹ anh ta nói vậy.
Quách Ngọa Hổ chờ Thủy Dạng dùng xong trà bánh, cầm lấy hóa đơn, “Chúc hai người hẹn hò vui vẻ! Bọn này có tiết mục khác, đi trước đây.” Nắm tay Thủy Dạng , đến quầy thanh toán chạy lấy người.
Lương Mĩ Đế có chút bất mãn lườm Nghiêm Hạo, “Chúng ta lần đầu tiên hẹn hò, sao anh có thể để người khác trả tiền?”
Nghiêm Hạo với dáng người vận động viên, rụt cổ. “Ai dám tranh đồ với lão đại Ngọa Hổ chứ?”
Lương Mĩ Đế rốt cục phì cười ra tiếng, tha cho hắn một lần.
Sau khi khai giảng, Thủy Dạng lại không thể không đối mặt với người nhà họ Âu.
Âu Thải Lâm lấy tư thái bi thương xuất hiện, tận lực khuyên bảo Thủy Dạng buông tay đoạn “Tình yêu cấm kị”, đừng cùng Quách Ngọa Hổ thân mật như người yêu nữa.
“Chúng tôi không phải người yêu.” Thủy Dạng giơ chiếc nhẫn kim cương nhỏ sáng ngời trên tay, “Chúng tôi đã đính hôn rồi!”
Ngày đó sau khi tách khỏi Nghiêm Hạo và Lương Mĩ Đế, Quách Ngọa Hổ lập tức mang cô đi chọn nhẫn đính hôn, trong tiệc rượu đầu xuân ở “Tập đoàn Bách Hoàng”, công bố tin vui.
“Không, không!” Âu Thải Lâm một bộ biểu cảm thương tâm muốn chết, cứ như người cô ta yêu cùng hồ ly tinh khác đính hôn. “Sao cô có thể làm ra loại chuyện đó? Các người là anh em họ mà! Sao có thể kết hôn được? Đàn ông bọn họ luôn có vẻ xúc động, cô nên ngăn cản mới phải. Nếu trong lòng cô thật sự yêu thương Quách Ngọa Hổ, cô lại càng không được làm như vậy, ngược lại nên thành toàn anh ấy theo đuổi chị gái tôi, hôn nhân môn đăng hộ đối, đối với tương lai của anh ấy trợ giúp rất nhiều đó!”
Thủy Dạng trăm mối nghi ngờ bản thân và chị em Âu gia có chung huyết thông, lạnh lùng nhìn cô ta hát diễn. “Học tỉ Âu Thải Lâm, xin chị đừng giả bộ như thế nữa, nói như chị thật sự nghĩ thay anh Ngọa Hổ vậy, thật sự như thế sao? Chỉ sợ chị đặt tay lên ngực tự hỏi cũng thấy chột dạ đi!”
Âu Thải Lâm bị cô lạnh lùng nhìn một cái mà kinh hãi, “Tôi...... Tôi đương nhiên thật tâm thay các người suy nghĩ, bất cứ kẻ nào cũng biết anh em họ không thể kết hôn.”
Thủy Dạng nghiêng đầu liếc xéo cô ta, “Người muốn kết hôn là tôi và anh Ngọa Hổ, trưởng bối hai nhà chúng tôi còn chưa phản đối, chị lại để tâm cái gì?”
“Các người thực sự sẽ kết hôn?” Âu Thải Lâm quá sợ hãi, “Các người không phải giả vờ đính hôn, kì thực là muốn ép chị gái tôi hết hi vọng với Quách Ngọa Hổ?” Cô ôm hy vọng cuối cùng.
“Tôi và anh Ngọa Hổ thật tình yêu nhau, tự nhiên sẽ muốn kết hôn.” Thủy Dạng mím môi lắc đầu, “Chị nói như vậy, chứng tỏ chị rất rõ ràng anh Ngọa Hổ không có khả năng yêu Âu Thải Đồng, chị còn trông cậy vào Âu Thải Đồng cướp anh Ngọa Hổ, mục đích không phải hy vọng không có người tranh anh Hoàng Lượng với chị sao?”
Âu Thải Lâm dùng sức lắc đầu, trong ngực sôi trào, “Tôi yêu Hoàng Lượng! Tôi yêu Hoàng Lượng! Anh ấy là hy vọng hãnh diện của tôi ở Âu gia, tôi đương nhiên không hy vọng có người tranh với tôi, như vậy là sai sao?” Cô ta về sau mới biết được, vì sao từ nhỏ mẹ đã đối xử lạnh lùng, xem thường cô ta.
Hóa ra sau khi Ngưu Kim Diệp sinh ra cô ta, bị chứng u buồn sau sinh, Âu Định Hùng vốn ăn vụng rất có kĩ xảo, không chịu nổi vợ khóc khóc nháo nháo, trong đoạn thời gian ăn máng khác, đánh cho Ngưu Kim Diệp một đòn nặng. Tuy rằng đoạn ngoại tình này không bao lâu liền không bệnh mà chết, Ngưu Kim Diệp cũng lại nhanh chóng có thai, một lần nữa bắt được chồng về bên, sắm vai người một nhà hoàn mỹ.
Nhưng lần đả kích đó cũng in dấu vết thương, Ngưu Kim Diệp đem tất cả món nợ đó tính hết lên người Âu Thải Lâm, bởi vì sự ra đời của cô ta khiến bà ta mắc chức u buồn sau sinh, thiếu chút nữa hủy đi gia đình này. Âu Thải Lâm luôn luôn cảm thấy vận mệnh đối đãi với cô ta không công bằng, đều nghĩ có một ngày sẽ làm mẹ nhìn với cặp mắt khác xưa, coi trọng cô ta giống như Âu Thải Đồng.
Cô ta có thể làm thế nào đây? Chính là gả cho một người con rể mà mẹ tán thưởng!
Bởi vậy, cô ta nhận định đó là Quách Hoàng Lượng!
Thủy Dạng chỉ cảm thấy cô ta có bệnh, lắc đầu nói: “Chị căn bản không yêu anh Hoàng Lượng, chị chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi.”
Phản ứng của Âu Thải Lâm là sau ba giây rơi xuống hai hàng nước mắt, cứ như gặp phải oan khuất to lớn nào đó......
Thủy Dạng co chân chạy, sợ loại người như thế này rồi.
Tiếp theo, đổi sang Âu Lập Dương tỏ tình với cô, muốn cùng Quách Ngọa Hổ cạnh tranh công bằng.
Thủy Dạng thật muốn khóc.
Đương nhiên, lời tỏ tình của Âu Lập Dương thất bại triệt để.
May mắn, đàn ông Âu gia thật hiểu chuyện, đối với tình cảm cũng không bướng bỉnh, vừa khéo tương phản với phụ nữ Âu gia, chú trọng tùy duyên là tốt rồi.
“Nhưng mà, học tỉ Thủy Dạng, chị đấu được đại tỉ nhà tôi sao?” Âu Lập Dương ngược lại lo lắng thay cô.
Thủy Dạng không nề hà nở nụ cười. “Chị lại không định đấu với chị ta.”
Âu Lập Dương ánh mắt chăm chú, “Học tỉ, chị thật sự không cân nhắc tôi sao? Ít nhất Âu Thải Đồng sẽ không muốn gả cho tôi, tôi chính là nhãn hiệu an toàn được quốc gia công nhận đó.”
Thủy Dạng cười tươi. “Lập Dương, em thật đáng yêu, giống cậu em trai vậy.”
“Em trai?” Mặt suy sụp. “Vậy thì không còn hi vọng gì rồi.”
“Sao lại muốn nói tỉ đệ luyến thế này? Hay là em có luyến tỉ tình kết?”
“Làm ơn đi! Tôi có điên mới luyến tỉ tình kết!” Âu Lập Dương ra vẻ phát run, kêu lên: “Gì chứ chỉ cần có cô gái nào có chút xíu xiu giống chị già nhà tôi, tôi chạy so với bay còn nhanh hơn!”
“Khoa trương vậy!”
“Không khoa trương đâu.” Âu Lập Dương thề son sắt. “Đại ca tôi cũng nói như vậy.”
Thủy Dạng không nói gì, đó chung quy cũng không phải người nhà cô, mà đối với người xa lạ, không nên có thêm bình luận gì cả.
“Tóm lại, đại tỉ tôi khủng bố lũy thừa một trăm, cực kì khó chơi, chính chị phải chú ý một chút.”
Thủy Dạng cười cười đáp ứng. Âu Lập Dương, là người nhà Âu gia duy nhất khiến cô thích.
Hôm nay, cô chỉ có lớp buổi sáng, Quách Ngọa Hổ liền hẹn cô đến nhà ăn gần công ty ăn trưa. Cô nói với anh, hôm nay có một nam sinh tỏ tình với cô.
“Là ai?” Dục vọng độc chiếm của Quách Ngọa Hổ lập tức phát tác.
“Âu Lập Dương!” Cô cười mỉm.
“Nó điên rồi phải không?”
“Cậu ấy lại không biết chân tướng. Nhưng mà may mắn, cậu ấy nghe hiểu được lời cự tuyệt của em, sẽ không sống chết quấn lấy đâu.” Thủy Dạng một mặt cảm thấy may mắn, không cần phải nói ra chân tướng thật tốt quá.
“Âu gia cuối cùng cũng có một người bình thường.” Quách Ngọa Hổ châm chọc nói.
“Anh Ngọa Hổ, Âu Thải Đồng còn tới công ty tìm anh sao?”
“Anh không cho người để cô ta vào văn phòng anh một bước, cô ta ngược lại quấn lấy thím, đại khái muốn biết rõ ai là người có khả năng lên ngai vàng tổng giám đốc nhất, cô ta mới ‘ban ân’ tình yêu của mình.”
Hai người chỉ cần nghĩ đến sắc mặt Âu Thải Đồng, không nhịn được nhìn nhau cười to.
“Mấy người đó rốt cuộc bị hỏng dây thần kinh nào thế? Thật muốn bon họ một chưởng, xem có thể tỉnh lại một chút hay không.” Quách Ngọa Hổ rất muốn vì bọn họ “Phục vụ” một chút.
Thủy Dạng mỉm cười dịu dàng. “Nhưng mà, Âu Thải Đồng dù sao cũng là đại mỹ nhân được mọi người công nhận, anh thực sự......” Một chút cũng không động lòng?
“Anh không muốn có một ngày phải vào bệnh viện tâm thần!” Quách Ngọa Hổ giương mắt, kiên định nhìn vị hôn thê. “Không cần hoài nghi nữa, ánh mắt anh không nông cạn như vậy.”
“Thực xin lỗi, anh Ngọa Hổ, em nghĩ có rất ít cô gái đủ tự tin ganh đua cao thấp với Âu Thải Đồng, trừ phi thực sự hiểu rõ được cá tính độc đáo của cô ấy.”
“Cái đó không gọi là cá tính độc đáo, mà là tính tỳ vết nghiêm trọng, điểm ấy Nghiêm Hạo thật ra nói rất đúng.” Anh thuận miệng hỏi tới: “Bọn họ lui tới thế nào rồi?”
Thủy Dạng nhẹ nhàng cười một tiếng, mắt hạnh mang một tia hoạt bát. “Mĩ Đế nói không gian có tiến bộ rất lớn.”
Quách Ngọa Hổ nhẹ cong môi. “Ý tứ chính là Nghiêm Hạo phải cố gắng nhiều hơn nữa! Thủy Dạng, chuyển lời tới Lương Mĩ Đế, lần tới nếu Nghiêm Hạo lại yêu cầu về nhà cậu ta hẹn, không cần cự tuyệt, cùng cậu ta đến nhà xem xem.”
“Sao vậy? Anh biết được tình hình nhà Nghiêm Hạo sao?”
“Thời gian anh làm đội trưởng đội bóng, đối với gia đình bối cảnh mỗi một thành viên đều có hiểu biết cơ bản. Lúc trước chọn Nghiêm Hạo làm đội trưởng tiếp theo, còn cân nhắc cả một tháng, cũng may cậu ta chỉ làm một năm.”
“Nói cho người ta đi!” Thủy Dạng thay Mĩ Đế sốt ruột.
“Yên tâm, cậu ta không có khuyết điểm nghiêm trọng gì, chỉ là trầm mê trò chơi điện tử chút ít thôi, không tính là tật lớn đi?” Quách Ngọa Hổ cũng không xác định, bởi vì đây là vấn đề gặp người thấy trí.
“Cái này em có nghe Mĩ Đế nói qua, bởi vì chính chị ấy cũng là cao thủ chơi điện tử, hẳn không tính là vấn đề lớn.” Thủy Dạng thoải mái cười nói: “Đến nhà anh ấy cùng nhau chơi game, cũng là một cách hẹn hò không tệ.”
Quách Ngọa Hổ “Ừ” một tiếng, không muốn nhiều lời về chuyện nhà của học đệ, đàn ông không nên lắm điều.
Thủy Dạng cười đáng yêu, “Anh Ngọa Hổ, Mĩ Đế sau khi tốt nghiệp muốn tới quý công ty đi làm, xin anh nhất định phải nói cho chị ấy biết khi nào triệu tập dự thi, cho chút thuận lợi nha.”
“Được, cô ấy ở trưởng thành tích không tệ, lại nhiệt tâm hoạt động xã đoàn, người thì cũng được cái bộ dáng xinh đẹp, hẳn có thể thông qua dự thi triệu tập người mới của công ty.”
“Mĩ Đế xinh đẹp có năng lực, nhất định không thành vấn đề.”
“Giám khảo không phải là anh, cùng lắm là anh chỉ tới đó chào một tiếng, hoặc là muốn xem thực lực của cô ấy.”
“Em sẽ chuyển lời cho Mĩ Đế.” Thủy Dạng tin tưởng chỉ cần Quách Ngọa Hổ chịu giúp đỡ, xác xuất thành công là chín trên chín, trừ phi Lương Mĩ Đế biểu hiện quá thất thường, chẳng qua cô rất nhanh loại bỏ khả năng này. “Anh Ngọa Hổ, sau khi em tốt nghiệp có thể cùng anh vào công ty phu xướng phụ tùy sao?” Cô làm nũng năn nỉ.
Quách Ngọa Hổ bật cười. “Em đã quên chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta ra nước ngoài một chuyến sao?”
“Em không quên, ý của em là sau khi du học trở về ấy.”
“Chuyện của vài năm sau, có cần phải thảo luận hôm nay không?”
“Người ta hỏi trước một chút thôi mà!”
“Thủy Dạng, đi làm không nhất định sẽ thú vị, em có thể đi làm chuyện em có hứng thú, chuyện kiếm tiền cực khổ đã có anh phụ trách rồi.” Anh cong môi cười, kế hoạch ẩn sâu trong tâm là chờ cô tốt nghiệp, một đường du học, học thành về nước, để cho cô mang thai, dưỡng con dục cái. Anh không cần vợ vì anh mà đi kiếm tiền.
Vì sao lại là cô?
Vốn tưởng rằng, đó chỉ là tình cảm của anh trai đối với em gái, nhưng mà những tháng ngày tích lũy ở chung, một năm lại một năm, tình yêu đối với cô ngày càng sâu sắc cùng kiên định.
Cô bĩu môi, cố ý nói: “Không cho người ta đi làm cùng anh, có phải muốn kiếm tình yêu ở văn phòng, sợ bị em nắm thóp?”
“Hoan nghênh em tùy lúc đến kiểm tra đột kích.” Anh là người đàn ông hào phóng.
“Không trở mặt?”
“Sao có thể? Nếu như vừa đúng lúc đói bụng, bắt lấy em trở thành điểm tâm mà cắn ăn, nhất định càng có hiệu quả năng suất.”
Thanh âm của anh mang theo tình dục nồng đậm nhẹ nhàng tiến vào tai cô, xông vào lòng cô, bảo cô làm sao mà không đỏ mặt tim đập? Đầu óc dính thành một đoàn?
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
“Anh Ngọa Hổ, đồng nghiệp trong công ty có biết một mặt này của anh không?” Cô cố gắng không để giọng run run.
“Mặt này anh chỉ để lại cho Thủy Dạng của anh thôi, rất cảm động đi!”
Cô cười lên khanh khách. “Đúng vậy, anh Ngọa Hổ, em rất cảm động.”
Quách Ngọa Hổ ngóng nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín vẻ say đắm của cô làm tim anh đập thình thịch, đôi mắt cô sáng ngời lấp lánh như hai viên đá quý, nụ cười xinh đẹp của cô làm ít người dám nhìn thẳng.
Anh có thể nói cho cô sao?
Anh nên nói cho cô sao?
Nhưng mà, nếu tin tức đôi song sinh truyền về là thật......
“Thủy Dạng......” Anh nhíu hai hàng lông mày, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Làm sao vậy, anh Ngọa Hổ?”
Anh trầm mặc một lúc, chần chừ lên tiếng, “Em nghĩ mẹ em ở nơi nào?”
“Trên thiên đường.” Cô theo trực giác trả lời.
“Ý anh là mẹ thân sinh của em - Hạ Hương Trừng.”
Thủy Dạng mở to mắt nhìn anh, một cảm giác bất an lan tỏa ra trong lòng.
“Tiên sinh Âu Định Hùng vẫn luôn định cư ở Đài Bắc, em biết được sự tồn tại của ông ta, nhưng có thể làm như không có, bởi vì ông ta sẽ không chạy tới nhận em. Mà phu nhân Hạ Hương Trừng không giống thế, bà ấy sinh ra em, biết sự tồn tại của em, cũng biết được em ở đâu, em thoát được hòa thượng chứ chạy không khỏi miếu.”
“Lời này có ý gì?”
Ánh mắt tràn đầy nhu tình của Quách Ngọa Hổ nhìn chăm chú khuôn mặt đang dần tái nhợt của cô.
“Thủy Dạng, đừng khẩn trương, mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, anh sẽ ở bên cạnh em.”
“Sẽ có chuyện gì?”
Dự cảm không tốt, là Thủy Dạng hít thở không thông.
Nếu có thể, cô muốn chạy trốn chứ không muốn nghe......
Quách Ngọa Hổ hiểu rõ tâm tình cô, than nhẹ một tiếng, “Thủy Dạng, Hoàng Lượng và Đế Nhật ở Tokyo tìm được mẹ em, vốn không muốn nói cho em, nhiễu loạn đến em, nhưng hôm qua Hoàng Lượng truyền tin tới, nói mẹ em đột nhiên rời Nhật Bản, quay lại Đài Loan, anh không thể không nói với em một tiếng.”
“Thế thì...... sao chứ?” Cô nặn ra một nụ cười, giọng hơi run run, “Bà ấy không nhất định về tìm em, em...... không có thói quen tự kỷ.”
Suy nghĩ lộn xộn bốc lên trong lòng, tư vị chua xót lặng lẽ tràn ra từ tim.
“Nếu bà ấy trở về tìm em?” Cố nén đau lòng, Quách Ngọa Hổ tàn nhẫn ép mình hỏi tới.
Thủy Dạng cả người chấn động, giống như bị sét đánh trúng.
Đau...... tim đau quá!
Thủy Dạng nhắm mắt lại, câu hỏi kia của anh giống như một trận gió xoáy cuốn vào trong lòng, dần dần lan tới tứ chi, làm cô phân không rõ đó là đau lòng hay tê liệt.
Quách Ngọa Hổ đột nhiên đứng dậy, chuyển qua bên cạnh cô, dang tay ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của cô.
Thử nghĩ xem, cô nên làm như thế nào?
“Không có việc gì, Thủy Dạng, không có việc gì. Mẹ con gặp lại nhau là chuyện vui, không phải là chuyện xấu......”
Thật sự là chuyện vui sao?