Nếu chỉ không có lễ cưới thì thôi đi, còn liên tục xảy ra chuyện.
Đến giờ cơ thể Hạ Diệp Chi cũng ngày càng yếu đi.
Mọi chuyện không thể thay đổi được, nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
Cố Tri Dân thở dài, nói sang chuyện khác: “Không phải cậu muốn ra ngoài mua trái cây sao? Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
*
Cuối cùng, Hạ Diệp Chi thua sạch số tiền Mạc Đình Kiên đã mang tới.
Tất cả đều thua trong tay Thẩm Lệ.
Mới đầu Thẩm Lệ còn hơi nơm nớp lo sợ, không dám nhận tiền Hạ Diệp Chi.
Về sau, bọn họ đã thoải mái chơi, đâu còn quan tâm tiền của ai nữa.
Đến khuya, nhóm người Hạ Diệp Chi mới giải tán.
Trên đường trở về, Mạc Hạ đã ngủ thiếp đi.
Mạc Đình Kiên muốn bế Mạc Hạ khỏi ngực Hạ Diệp Chi.
Nhưng Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Tôi ôm được.”
Dĩ nhiên anh sợ cô mệt nên không quan tâm, cứ vươn tay muốn ôm Mạc Hạ qua bên mình.
Hạ Diệp Chi ngã về sau, lạnh giọng nói: “Chân tôi không thể cử động, nhưng tay không tàn phế, tôi vẫn có sức ôm con mình.”
Hạ Diệp Chi biết vì cơ thể mình, nên tính cô ngày càng khác thường.
Cô không kiểm soát được.
Cũng không muốn kiểm soát.
Cô ngày càng bi quan.
Cô tin Mạc Đình Kiên sẽ chữa trị cho cô bằng mọi cách.
Nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy mình không thể chữa được nữa.
Gần đây Hạ Diệp Chi luôn nghĩ tới chuyện, làm thế nào để đối mặt với cái chết đây.
Mạc Gia Thành ngồi ghế trước, dựng tai lên nghe động tĩnh phía sau.
Lúc nghe được những lời Hạ Diệp Chi nói thì quay đầu nhìn cô, không dám lên tiếng.
Anh phát hiện một người luôn dễ tính bỗng trở nên khó tính, chắc chắn lực sát thương sẽ rất lớn.
Anh cảm thấy Hạ Diệp Chi nóng tính lên còn đáng sợ Mạc Đình Kiên nữa.
Bầu không khí trong xe thấp đến mức đáng sợ, Mạc Gia Thành do dự một lát vẫn không dám lên tiếng nói chyện.
Anh luôn chú ý đến động tĩnh phía sau.
Nhưng từ khi Hạ Diệp Chi nói câu đó, anh không nghe thấy âm thanh nào ở phía sau nữa.
Chiếc xe lái thẳng vào biệt thự Mạc Đình Kiên.
Khi chiếc xe dừng hẳn, người phía sau vẫn yên ắng.
Mạc Gia Thành ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh họ, chị Diệp Chi, hay là để em bế Mạc Hạ vào trong trước đi?”
Mạc Đình Kiên không lên tiếng, còn Hạ Diệp Chi thì đáp lại: “Ừm.”
Mạc Gia Thành xuống xe, rồi vòng qua phía sau mở cửa ôm Mạc Hạ vào trong biệt thự.
Mạc Gia Thành đã xuống xe rồi, đương nhiên tài xế cũng rất tự giác xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại hai người Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Hai người im lặng rất lâu, Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Đình Kiên: “Anh nhốt Lưu Chiến Hằng ở đâu rồi?”
Không đợi Mạc Đình Kiên lên tiếng, Hạ Diệp Chi lại nói: “Ly đã làm giao dịch với anh, muốn anh thả Lưu Chiến Hằng ra tù, sau đó Lưu Chiến Hằng vượt ngục, tôi càng nghĩ càng cảm thấy, rất có thể anh không thật sự kích động như vậy, Lưu Chiến Hằng không ở trong tù thì chắc chắn ở trong tay anh.”
“Lúc đầu anh lợi dụng Tạ Ngọc Nam, để anh ta dẫn Lưu Chiến Hằng vào tròng, có lẽ anh không ngờ Lưu Chiến Hằng đã sớm để lại hậu chiêu trên người tôi, vì vậy anh càng không muốn thả anh ta ra ngoài.”
Hạ Diệp Chi chuyển đề tài: “Có điều Lưu Chiến Hằng thật sự lợi hại.”
Lúc Hạ Diệp Chi nói, Mạc Đình Kiên không hề lên tiếng.
Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn anh: “Anh nói gì đi chứ?”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên vẫn không cảm xúc: “Anh không muốn phí lời nữa.”
Anh biết Hạ Diệp Chi có ý gì, hành động này của Hạ Diệp Chi trong mắt anh có nghĩa cô muốn từ bỏ rồi.
Nhưng anh không đồng ý.
Cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.