Hạ Diệp Chi được khích lệ nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ.
Cô cảm thấy chuyện này là lạ, đáng ra cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Cô luôn muốn để cho Tiêu Thanh Hà vui vẻ, muốn được Tiêu Thanh Hà khích lệ, nhưng tại sao Tiêu Thanh Hà khen cô rồi cô lại cảm thấy không vui chứ?
Tiêu Thanh Hà nói tiếp: “Diệp Chi, con nghe mẹ nói, con làm như vậy rất đúng, sau này vẫn làm như vậy nữa có biết không?”
Hạ Diệp Chi không lên tiếng, bởi vì cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi, ánh mắt Tiêu Thanh Hà sáng lên: “Là Hương Thảo tan học trở về.”
Mà Hạ Hương Thảo đi học đều có xe riêng đưa đón, lúc này Hạ Lập Nguyên còn chưa tan tầm người trở về chắc hẳn là Hạ Hương Thảo.
“Mẹ đi xuống trước xem chị của con một lát. Chị của con không thích thấy con. Con ngoan ngoãn ở trong phòng đừng xuống lầu chọc giận chị con.”
Tiêu Thanh Hà nói xong thì đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, bà ta quay đầu căn dặn Hạ Diệp Chi một lần nữa: “Diệp Chi, nhớ kỹ lời mẹ vừa dặn.”
Tiêu Thanh Hà nói xong không đi ngay mà đứng ở cửa chờ Hạ Diệp Chi trả lời.
“Dạ.”
Hạ Diệp Chi ngoan ngoãn trả lời, nhưng cô cảm thấy trong lòng uất nghẹn đến khó chịu.
Tiêu Thanh Hà mỉm cười, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi ngồi sững sờ trên ghế trong chốc lát, sau đó cô đi tới cửa rón rén mở cửa bước ra ngoài.
Biệt thự của nhà họ Hà là kiểu biệt thự song lập.
Cô ở trên ban công lầu hai có thể nhìn thấy phòng khách của lầu một.
Cô vừa vặn thấy Tiêu Thanh Hà và Hạ Hương Thảo đi từ ngoài cửa vào.
Tiêu Thanh Hà vừa đi vừa ăn cần hỏi Hạ Hương Thảo: “Con ăn cơm ở trường có quen không? Ngày mai có muốn mẹ lấy cơm cho con không?”
Hạ Diệp Chi hơi ước ao.
Từ trước tới giờ Tiêu Thanh Hà chưa bao giờ hỏi cô như vậy.
Tiêu Thanh Hà chỉ biết bảo cô lúc thi đừng thi quá tốt, đừng chọc Hạ Hương Thảo giận.
Hạ Diệp Chi hơi khổ sở.
Hốc mũi chua xót.
Cô chớp mắt một cái, nước mắt liền rớt xuống.
Cô ước mong Tiêu Thanh Hà có thể quan tâm cô một chút tới cỡ nào .
Chỉ cần bà ta hỏi cô “Con ăn cơm trong trường có quen không? Hỏi thăm giáo viên, cô biểu hiện thế nào trong trường học.”
Nhưng Tiêu Thanh Hà đã nói rồi, bà ta cũng là vì được ở lại trong ngôi nhà này.
Bảy tuổi cô đã hiểu rõ cùng cha khác mẹ là chuyện gì, cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mẹ mình ở nhà họ Hạ không được tốt lắm.
Hạ Diệp Chi đưa mu bàn tay lau nước mắt.
Tuy cô khổ sở lại tủi thân nhưng Tiêu Thanh Hà lại là mẹ của cô.
Mẹ làm chuyện gì cũng có lý, cô phải nghe lời mẹ thì mẹ cô mới hài lòng.
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà và Hạ Hương Thảo lần nữa thì phát hiện bọn họ đang đi lên lầu.
Tiêu Thanh Hà vẫn là vẻ mặt thân thiết nói chuyện với cô ta.
Mà vẻ mặt của Hạ Hương Thảo lại rất khó chịu, bước chân vừa nhanh vừa gấp, rất không muốn nghe Tiêu Thanh Hà nói chuyện.
Hạ Diệp Chi hơi không hiểu rõ.
Sao Hạ Hương Thảo lại như vậy?
Có người quan tâm cô ta, cô ta còn không chịu sao?
Phải biết cô ước ao mẹ cô quan tâm cô đến cỡ nào.
Mắt thấy hai người càng lúc càng đến gần, Hạ Diệp Chi vội nấp sau cây cột.
“Hương Thảo, con đừng trách mẹ nhiều lời, mẹ cũng là quan tâm đến con mà thôi…”
Hạ Diệp Chi thò đầu ra, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Hạ Hương Thảo giống như rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, quay phắt người lại đẩy Tiêu Thanh Hà một cái.
Cô ta hơi dùng sức, Tiêu Thanh Hà nhất thời không kịp đề phòng, ngã lăn ra đất.
Hạ Hương Thảo lạnh lùng nói: “Bà cũng xứng làm mẹ tôi sao?”
Hạ Diệp Chi không chú ý Hạ Hương Thảo nói gì, cô chỉ thấy Hạ Hương Thảo đẩy Tiêu Thanh Hà ngã lăn ra đất.
Cô vội vã chạy ra ngoài: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”