Hạ Diệp Chi không có hứng thú với đứa bé trong bụng Tô Miên.
Nhưng giờ cô mới biết đứa bé trong bụng Tô Miên lại là con Khanh Tần!
Hạ Diệp Chi hồi tưởng lại, cô đoán buổi tối hôm đó ở Kim Hải, Mạc Đình Kiên đã đẩy Khanh Tần vào phòng Tô Miên.
Đến ngày đám cưới, cô ta vẫn cảm thấy đứa bé là con Mạc Đình Kiên.
Tô Miên là người kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không thích Khanh Tần.
Nhưng cô có thể nghe ra, Khanh Tần thích Tô Miên từ trong giọng nói anh ta.
Giới này lớn như vậy, nếu loại bỏ tính cách và những chuyện Tô Miên đã làm, cô ta đúng là một người phụ nữ ưu tú.
Cô ta được Khanh Tần thích cũng là chuyện bình thường.
Hạ Diệp Chi đã hiểu được đại khái đầu đuôi câu chuyện, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Chắc chắn Tề Thành sẽ lái xe đuổi theo để cứu cô.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải chịu đựng đến lúc Tề Thành đến cứu cô.
Giờ Khanh Tần đã hoàn toàn mất lý trí, chỉ muốn cô chết.
Trong lòng Hạ Diệp Chi suy nghĩ nhiều như vậy nhưng trên mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Lúc này, thời gian từng giây từng phút càng trôi lâu hơn.
Hạ Diệp Chi khôi phục tâm trạng, bình tĩnh vòng vo với Khanh Tần: “Anh thích Tô Miên sao?”
Khanh Tần chỉ nhếch miệng cười lạnh qua gương chiếu hậu, không nói gì.
“Anh thích Tô Miên, nhưng cô ấy lại vứt bỏ con anh, xem ra cô ta không hề có ý với anh.” Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói.
“Cô im miệng! Đều tại cô! Là cô đã hại đứa con của tôi và cô ấy.”
Khanh Tần hét ầm lên, giọng nói khàn đặc nghe như rát cả cuống họng.
Tốc độ chiếc xe nhấp nhô theo cảm xúc anh ta, không ngừng tăng tốc.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi thâm trầm, cô biết mình không thể kích thích anh ta nữa.
Cô cố gắng nhỏ giọng hỏi: “Anh đã đi thăm Tô Miên chứ? Cô ấy sống tốt không?”
“Sao cô ấy có thể sống tốt được chứ! Cô ấy là người thanh tao như thế, sao có thể sống tốt khi ở trong tù chứ?” Tốc độ lái xe của Khanh Tần ngày càng nhanh.
Hạ Diệp Chi biết, chỉ cần cô nhắc đến chuyện Tô Miên, cảm xúc của Khanh Tần sẽ không ổn định.
Hạ Diệp Chi đổi đề tài khác: “Anh chuẩn bị đưa tôi đi đâu vậy?”
Lúc này Khanh Tần mới nhìn thẳng Hạ Diệp Chi qua gương chiếu hậu.
Anh ta nhìn Hạ Diệp Chi mấy giây, nói sâu xa: “Xem ra cô không hề sợ chết.”
“Không phải anh cũng vậy sao?” Hạ Diệp Chi cười khẽ, vẻ mặt không quan tâm đến tình huống hiện tại.
Khanh Tần nheo mắt, bất giác thả chậm tốc độ chiếc xe.
“Có lẽ anh cũng biết rõ thân phận hiện tại của tôi, anh cưỡng ép bắt cóc tôi trước mặt mọi người, một khi tôi xảy ra chuyện, nhà họ Khanh mấy người sẽ không sống dễ dàng.” Hạ Diệp Chi không biết Khanh Tần là người thế nào, anh ta có quan tâm đến người nhà của mình không.
Nhưng dù sao cô cũng nên thử một lần.
Khanh Tần cười mỉa mai: “Cô cảm thấy ai sẽ giúp cô báo thù đây? Là người cha đã sớm đăng lên báo cắt đứt quan hệ cha con với cô, hay Mạc Đình Kiên đã mất tích không rõ sống chết kia?”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi lóe lên: “Xem ra anh biết rất rõ chuyện của tôi.”
“Tôi đã theo dõi cô rất lâu rồi.” Khanh Tần có chút đắc ý.
Trước đây anh ta là một tay chơi với danh tiếng xấu, sau đó khuôn mặt bị hủy hoại.
Cho dù là ai cũng để ý đến khuôn mặt của chính mình.
Khuôn mặt anh ta đã bị hủy hoại nên mất đi sự tự tin, muốn tìm cảm giác tồn tại của mình.
“Mấy ngày trước tôi vẫn luôn theo dõi cô, đáng tiếc tên vệ sĩ của cô trông chừng cô quá chặt, không cho tôi cơ hội để ra tay.”
Khanh Tần càng nói càng đắc ý: “Nhưng cho dù cô có tìm vệ sĩ giỏi đến đâu thì sao? Như vậy thì có thể phòng được tôi à? Cuối cùng không phải cô vẫn bị tôi bị bắt được ư? Ha ha ha…”