Hạ Diệp Chi vừa cài áo, vừa hỏi: “Bình thường bác sĩ Hình bận không?”
Hình Uyên cúi đầu: “Bận thì bận, nhưng nếu có chuyện riêng cần phải giành thời gian ra, cần xin nghỉ phép thì vẫn phải nghỉ, bác sĩ cũng là người mà.”
Động tác cài áo của Hạ Diệp Chi hơi ngừng lại.
—— Nếu có việc riêng…
Ý Hình Uyên nói là cô ấy đến chỗ Hạ Diệp Chi xem như là việc riêng sao?
Cô vốn dĩ không quen thân gì với Hình Uyên, nếu Hình Uyên đến đây chỉ là việc riêng, vậy thì là được ai nhờ vả đây?
Hình Uyên đã dọn dẹp xong hòm thuốc của mình, cười dịu dàng nói: “Cô Hạ, giữ gìn sức khỏe.”
Hạ Diệp Chi lại không cười nổi: “Cảm ơn.”
Sau khi Hình Uyên dọn dẹp xong hòm thuốc thì đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi chờ ở trong phòng một lát mới ra sau.
Ba người Mạc Đình Kiên đứng giữa phòng khách nói chuyện.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Mạc Đình Kiên quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi phải đi rồi.”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi nhìn thẳng ra cửa nói: “Tôi tiễn mọi người.”
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Hình Uyên.
Hình Uyên cúi đầu sửa lại quần áo của mình, giả vờ như không nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang nhìn mình.
Nhìn theo ba người rời đi, Hạ Diệp Chi đứng ở cửa một lát mới xoay người trở về nhà.
*
Dưới lầu khu chung cư.
Thời Dũng cầm hộ hòm thuốc bệnh viện mà Hình Uyên mang theo .
Mạc Đình Kiên đột nhiên nói: “Cô đã nói gì với Hạ Diệp Chi thế?”
Mạc Đình Kiên không nói lời nào cũng còn đỡ, Hình Uyên còn có thể giả vờ không hiểu được ánh mắt anh nhìn cô trước đó.
Nhưng bây giờ Mạc Đình Kiên đã chủ động mở miệng, Hình Uyên cũng chỉ đành lên tiếng trả lời.
“Chỉ là tùy tiện hàn huyên một hồi thôi.” Hình Uyên nói xong thì chú ý tới sắc mặt nặng nề của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng cũng cảm giác được trên người Mạc Đình Kiên toát lên vẻ tức giận.
Lúc này Hình Uyên quay đầu nhìn Thời Dũng: “Anh đi lái xe qua đây đi.”
Thời Dũng đứng tại chỗ không nhúc nhích, Hình Uyên đẩy anh ta một cái.
Thời Dũng không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi rồi.
Thời Dũng đi rất chậm, vừa đi vừa ngoảnh lại hết nhìn Hình Uyên lại nhìn Mạc Đình Kiên.
Anh biết Hình Uyên và Mạc Đình Kiên nói gì.
Trước đó Mạc Đình Kiên muốn xử lý Lưu Chiến Hằng, chuẩn bị thả dây dài câu con cá lớn, ngay cả Thời Dũng cũng giấu kín như bưng.
Về sau, Mạc Đình Kiên càng chơi càng lớn, thậm chí còn tổ chức hôn lễ với Tô Miên, Thời Dũng nhịn không được đã nói với Hình Uyên.
Là phụ nữ Hình Uyên đặt mình vào vị trí của Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát, sau đó mắng Thời Dũng một trận.
Nhưng không ngờ Hạ Diệp Chi lại bị thương.
Mạc Đình Kiên lo lắng cho vết thương của Hạ Diệp Chi, muốn biết cô bị thương thế nào.
Anh lại không thể đi thẳng đến bệnh viện với cô được, chỉ có thể bảo Thời Dũng tìm lý do nhờ Hình Uyên đến thay thuốc cho Hạ Diệp Chi.
Hình Uyên vốn dĩ không đồng ý với cách làm của Mạc Đình Kiên, lúc cô ấy thay thuốc cho Hạ Diệp Chi chắc chắn đã nói gì rồi.
Thời Dũng đi rồi, Mạc Đình Kiên lại hỏi Hình Uyên một lần nữa: “Cô đã nói gì với cô ấy?”
“Thật sự tôi cũng chẳng nói gì.” Hình Uyên mỉm cười: “Nhưng mà Hạ Diệp Chi là một người phụ nữ thông minh, nếu như cô ấy có lòng chắc hẳn cũng sẽ nghĩ ra được gì đó.”
Mạc Đình Kiên chau mày, sắc mặt sa sầm đến đáng sợ.
Hình Uyên ít tiếp xúc với Mạc Đình Kiên, nhưng vì có liên quan đến Thời Dũng nên cô cũng có phần hiểu rõ Mạc Đình Kiên.
Người đàn ông nhỏ hơn Thời Dũng hai tuổi này, tâm tư khó đoán, khí tràng cực kỳ mạnh mẽ.
Hình Uyên vẫn hơi sợ anh.
Cô có thể cảm nhận được Mạc Đình Kiên đã tức giận, nhưng anh lại không nói gì, chỉ là rảo bước đi ra ngoài.
Hình Uyên thấy anh đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ra ngoài khu chung cư, Thời Dũng đã lái xe dừng ở đó chờ.
Mạc Đình Kiên tự lái xe tới.
Anh đứng trước xe nói với Thời Dũng: “Anh đưa vợ về trước, sau đó sắp xếp cho phóng viên chặn ngay cửa nhà Hạ Diệp Chi.”