Hạ Diệp Chi thấy dáng vẻ muốn ngủ của anh, tức giận nói: “Anh ở nhà người khác đều là như vậy sao?”
Tạ Ngọc Nam nhắm mắt lại lề mề nói: “Là như nào?”
Hạ Diệp Chi hỏi: “Anh không biết hai chữ ‘khách sáo’ viết thế nào à?”
“Giữa bạn bè với nhau mà nói khách sáo thì quá xa lạ rồi.” Tạ Ngọc Nam trở mình đổi thành tư thế thoải mái hơn, xem ra anh đúng là không dự định đứng dậy rồi.
“Cũng thật là không khách sáo…” Hạ Diệp Chi lẩm bẩm một câu, thấy Tạ Ngọc Nam đúng là đã nằm xuống, cũng không thể nào nói anh được nữa, cô chỉ đành xoay người đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, Hạ Diệp Chi nhìn vào trong, ngược lại bên trong vẫn còn thức ăn, nhưng cô vô cùng không muốn cho Tạ Ngọc Nam được như ý.
Nếu sau này anh chơi xấu muốn ăn cơm ở nhà cô thì làm sao?
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một hồi, lấy rau xanh và trứng gà từ trong tủ lạnh ra, nấu hai bát mì trứng rau xanh.
Cô bưng hai bát mì trứng rau xanh ra, đặt trên bàn ăn sau đó kêu Tạ Ngọc Nam: “Tạ Ngọc Nam ăn cơm thôi!”
Vốn dĩ Tạ Ngọc Nam chỉ chợp mắt chứ không ngủ.
Vừa nghe thấy Hạ Diệp Chi gọi anh, anh lập tức vươn mình từ trên sô-pha đứng dậy nói: “Nhanh như vậy đã nấu xong rồi? Tôi đến ngay đây.”
Tạ Ngọc Nam vô cùng vui vẻ chạy đến trước bàn ăn nhìn thấy hai bát mì, nhất thời không kịp phản ứng.
Tạ Ngọc Nam chỉ trên mặt bàn trước mặt, không dám tin hỏi Hạ Diệp Chi: “Chỉ ăn như vậy thôi sao?”
“Anh không muốn ăn à?” Hạ Diệp Chi đã đưa tay ra, chỉ cần anh ta nói “Không muốn ăn” cô ta sẽ đem bát mì đi.
“Ha ha ăn, tôi ăn!” Tạ Ngọc Nam vội đi tới, đưa tay bưng bát mì đến trước mặt, chỉ lo Hạ Diệp Chi sẽ dẹp bát mì của anh ta đi.
Hai người ngồi đối diện ăn mì.
Mới bắt đầu Tạ Ngọc Nam ăn rất nhã nhặn, nhưng sau đó anh ta cứ húp“xì xụp” không hề chú ý đến hình tượng của mình nữa.
Anh ăn hết tô mì rất nhanh, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi khen cô: “Cô nấu cơm ngon quá, cô xem tôi đã ăn hết rồi này.”
Anh vừa nói vừa hơi ngửa bát về phía Hạ Diệp Chi, ra hiệu cho cô xem.
Hạ Diệp Chi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Cô nấu mì ngon như vậy chắc chắn tài nghệ nấu nướng càng ngon hơn nhỉ?” Tạ Ngọc Nam kéo ghế sáp lại gần Hạ Diệp Chi, nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc dù không hỏi, Hạ Diệp Chi cũng biết Tạ Ngọc Nam đang có ý định gì.
“Ăn no rồi thì đi đi.” Hạ Diệp Chi hạ lệnh đuổi khách, sau đó bưng bát đi vào phòng bếp.
Tạ Ngọc Nam theo vào: “Buổi tối cô ăn gì?”
Hạ Diệp Chi quay đầu trừng anh, Tạ Ngọc Nam sờ mũi: “Tôi đi ngay đây…”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người nhìn nhau, Tạ Ngọc Nam nói: “Tôi mở cửa giúp cô?”
Hạ Diệp Chi đẩy anh sang một bên: “Không cần.”
Đây là nhà cô sao cần Tạ Ngọc Nam giúp cô mở cửa chứ?
Hạ Diệp Chi đi đến cạnh cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo ra ngoài, thấy Thời Dũng đang đứng bên ngoài thì hơi kinh ngạc.
Cô mở cửa ra nhìn Thời Dũng ngạc nhiên nói: “Trợ lý Thời, sao anh lại tới đây?”
Giữa trưa, tại sao Thời Dũng lại đến nhà cô?
Vẻ mặt Thời Dũng nghiêm túc nói: “Tôi có thể vào ngồi một chút không?”
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Thời Dũng sẽ đề nghị như vậy, chỉ đành gật đầu nói: “Đương nhiên là được.”
Cô đứng một bên, nhớ tới trong nhà còn Tạ Ngọc Nam, vội giải thích với Thời Dũng: “Có điều, trong nhà tôi còn khách.”
“Vậy có tiện không?” Thời Dũng đã bước một chân vào cửa.
“Không có gì, anh ta sẽ đi ngay mà.” Hạ Diệp Chi nói xong, nhìn vào phía trong, phát hiện Tạ Ngọc Nam đã đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi mở cửa phòng ra thêm một chút: “Không phải anh muốn đi về sao? Tôi không tiễn anh xuống dưới được rồi. Tôi có khách rồi.”
Tạ Ngọc Nam nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không vui.
Anh vừa đi ra ngoài vừa đánh giá Thời Dũng, lúc sắp ra khỏi cửa, đột nhiên anh dừng bước chân lại, hỏi: “Vị tiên sinh này nhìn rất quen mắt, có phải tôi đã gặp anh ở đâu không?”
Thời Dũng là trợ lý đặc biệt của Mạc Đình Kiên, giống như là hình với bóng với Mạc Đình Kiên, nếu Tạ Ngọc Nam nói đã từng gặp anh ta cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là rốt cuộc trường hợp này hơi không thích hợp lắm, Hạ Diệp Chi phớt lờ lời của Tạ Ngọc Nam luôn, mỉm cười nói với Thời Dũng: “Mời vào trong ngồi.”
Tạ Ngọc Nam thấy thái độ của Hạ Diệp Chi đối xử với Thời Dũng tốt như vậy, so với anh quả thật là một trời một vực.
Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chân rời đi .
Hạ Diệp Chi thấy anh đi rồi, mới đóng cửa lại, xoay người lại rót nước cho Thời Dũng.
“Trợ lý Thời đến đây vội vàng như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?” Bình thường Thời Dũng sẽ không tìm cô, nếu như có chuyện nhỏ nhặt gì, gọi điện đến là được rồi.
“Cảm ơn.” Thời Dũng nhận lý nước nói cảm ơn, chậm rì rì uống nước, sau đó lại rề rà không lên tiếng, thoạt nhìn có vẻ đứng ngồi không yên.
Trong lòng Hạ Diệp Chi càng cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên trắng bệch nói: “Là Hạ Hạ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải không phải, Hạ Hạ rất khỏe mạnh đang ở nhà trẻ.” Thời Dũng vội vã phủ nhận.
Anh càng phủ nhận Hạ Diêp Chi càng nghi ngờ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Thời Dũng giống như vẫn đang chờ cuộc điện thoại này, anh lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi ngay lập tức: “Tôi đang ở bên ngoài…Ừ, đúng… Sao lại như vậy? Tôi trở về ngay đây!”
Anh cúp điện thoại rồi đứng lên nói: “Cô Hạ, trong công ty còn có việc gấp, tôi đi về trước đây.”
Anh nói xong cũng không thể chờ được nữa muốn đi ra ngay.
“Ai, anh…” Hạ Diệp Chi đứng dậy, cô nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của Thời Dũng.
Hạ Diệp Chi khẽ cau mày, sững sờ đứng yên trong chốc lát.
Sao Thời Dũng lại kỳ lạ thế? Anh ta làm việc rất đáng tin cậy, sao có thể đặc biệt đến tận nhà tìm cô mà không nói gì cả, chỉ nhận một cuộc điện thoại đã đi rồi?
*
Thời Dũng vừa ra khỏi cửa đã thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Lần sau chắc chắn không cho cậu chủ làm như vậy nữa?”
Lúc anh đi tới cửa thang máy thì cửa phòng của Tề Thành cũng mở ra, anh ta nhìn Thời Dũng, như cười mà không cười nói: “Mạc Đình Kiên bảo anh đến đây bắt gian cho cậu ta à?”
Trước đó Mạc Đình Kiên cũng gọi điện thoại cho anh, anh đã quyết định không giúp Mạc Đình Kiên làm những loại chuyện này nữa rồi, Mạc Đình Kiên chỉ đành bảo Thời Dũng qua đây.
Thời Dũng thở dài cũng không để ý tới Tề Thành.
Tề Thành cũng không thèm để ý, đóng cửa lại trở vào phòng.
Lúc Thời Dũng ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu hồng phấn vẫn còn đậu ở đằng kia.
Một lúc sau cửa xe thể thao mở ra, Tạ Ngọc Nam bước từ trên xe xuống.
Thời Dũng dừng bước nhìn Tạ Ngọc Nam đi về phía mình.
Anh cong khóe môi, ánh mắt tự tin chắc chắn nói: “Trở về nói cho Mạc Đình Kiên biết, vụ kiện của anh ta và Hạ Diệp Chi tôi thắng chắc rồi!”
Sau khi Tạ Ngọc Nam ra khỏi tiểu khu mới nhớ tới Thời Dũng chính là trợ lý lúc nào cũng đi theo bên cạnh Mạc Đình Kiên, vì vậy anh ngồi ở trong xe chờ Thời Dũng trở ra.
Trước đó Mạc Đình Kiên muốn tài liệu về Tạ Ngọc Nam, là Thời Dũng đã tự mình đi điều tra, vì vậy anh rất rành chuyện của Tạ Ngọc Nam.