Hạ Diệp Chi im lặng rất lâu không nói gì, bầu không khí kỳ lạ quanh quẩn giữa hai người.
Hai người tuy ngồi cùng một chỗ, nhưng suy nghĩ lại khác nhau.
Lưu Chiến Hằng nói như vậy, cũng nói rõ rằng anh ta vừa nhìn thấy cảnh Tạ Ngọc Nam và Hạ Diệp Chi nói chuyện.
Hạ Diệp Chi hơi buồn bực.
Cô cho rằng mình che giấu rất tốt, tuyệt đối không có sơ hở gì. Nhưng không nghĩ tới tất cả đều bị Lưu Chiến Hằng nhìn thấy.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, quay sang thấp giọng chất vấn Lưu Chiến Hằng:
“Rốt cuộc tại sao anh lại luôn nhắm vào Mạc Đình Kiên? Anh và anh ấy rốt cuộc có chuyện gì? Hay là có thù hận gì?”
Khuôn mặt vốn mang theo nụ cười của Lưu Chiến Hằng thoáng cái trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười âm u:
“Đây là chuyện của tôi và anh ta. Bây giờ anh ta không còn quan hệ gì với em nữa, không phải sao?”
“Tôi và anh ấy không còn quan hệ gì, nhưng anh ấy vĩnh viễn là ba của Mạc Hạ.”
Hạ Diệp Chi nghiêm túc nhìn Lưu Chiến Hằng, những chuyện Lưu Chiến Hằng đã làm với Mạc Hạ, cô vẫn ghi nhớ trong tim.
Mỗi lần nhớ lại, cô liền cảm thấy không thể giải trừ mối hận trong lòng mình nếu Lưu Chiến Hằng không phải trả một cái giá thật lớn.
Lưu Chiến Hằng sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi không hề che giấu sự chán ghét và căm hận đối với anh ta, Lưu Chiến Hằng đã sớm quen rồi.
Anh ta mỉm cười, cũng không có trả lời vấn đề của Hạ Diệp Chi, ngược lại hỏi:
“Em muốn quyền nuôi Mạc Hạ sao?”
Hạ Diệp Chi biết, một khi cô và Mạc Đình Kiên không quay lại với nhau, thì tất phải tranh giành quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ.
Chuyện này cô vẫn luôn suy nghĩ. Nhưng lúc nói ra cô mới phát hiện, trong lòng có chút đau đớn.
Lẽ nào đây là số mệnh sao?
Cô không được sống trong một gia đình hạnh phúc hòa thuận, Mạc Đình Kiên cũng không, mà con gái bọn họ, chẳng lẽ cũng không thể sống trong một gia đình hoàn chỉnh sao?
Lưu Chiến Hằng không nói lời nào, cũng không truy hỏi, chỉ nhẹ giọng nói một câu:
“Nếu em muốn, tôi có thể giúp em.”
“Không cần anh giúp.”
Hạ Diệp Chi mạnh mẽ xoay đầu:
“Tôi và Mạc Đình Kiên có chuyện gì cũng không liên quan đến anh.”
Không, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện gì. Hạ Diệp Chi vẫn còn thiếu nợ anh.
Cô nợ Mạc Đình Kiên một mạng, mạng của cô là do Mạc Đình Kiên cứu.
“Nếu cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Lưu Chiến Hằng đứng dậy, sửa sửa tây trang trên người rồi rời khỏi.
Hạ Diệp Chi nắm chặt chén rượu, ngón tay siết đến trắng bệch.
Cô đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, nhưng không ngờ lại gặp Tô Miên ở đó.
Tô Miên đang đứng trước gương tô lại son môi, thấy Hạ Diệp Chi đi tới, cô ta liếc mắt một cái trong gương, dáng vẻ cả vú lấp miệng em:
“Cô đúng là âm hồn không tan, Đình Kiên đi đến đâu là cô đi đến đó.”
Hạ Diệp Chi mở vòi nước, chậm rãi ung dung nói:
“Tiệc từ thiện này là do Mạc Đình Kiên tổ chức sao?”
“Ngoài việc già mồm át lẽ phải và ngụy biện, cô còn có thể làm gì?”
Tô Miên cất xong son môi, nghiêng người nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.
“Ít nhất cũng không như cô Tô đây, quá tam ba bận đều dùng thủ đoạn.
Hạ Diệp Chi khẽ cười, giương mắt đối diện với cô ta.
Vẻ mặt Tô Miên ngưng lại trong chớp mắt, rất nhanh liền khôi Trở lại bình thường
“Vu khống, cô Hạ viết kịch bản là như thế sao?”
Rốt cuộc là ai đang ngụy biện?
Trong lòng Hạ Diệp Chi có chuyện, cũng chẳng có hơi sức mà ứng phó với Tô Miên. Cô xoay người đi ra ngoài.
Tô Miên cũng không bỏ qua, cầm túi đi theo.
“Hạ Diệp Chi, cô đứng lại!”
Hạ Diệp Chi không dừng lại, trái lại còn đi nhanh hơn.
Đến bên ngoài hành lang, Tô Miên chạy đến hai bước, bắt được cánh tay Hạ Diệp Chi:
“Hạ Diệp Chi!
Cánh tay Hạ Diệp Chi bị Tô Miên kéo hiện lên một vết hồng. Sắc mặt Hạ Diệp Chi trầm xuống, lập tức hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói:
“Ở đây hình như không có máy giám sát. Nếu tôi ở đây đánh cô, chắc cũng không có ai tin là tôi đâu.”
Trong mắt Tô Miên, Hạ Diệp Chi là một người phụ nữ có bối cảnh và thân phận tầm thường. Huống chi sự tức giận trong mắt Hạ Diệp Chi lại rõ ràng như vậy, cô ta có chút sợ hãi, cái tay đang giữ tay Hạ Diệp Chi cũng buông ra.
Hạ Diệp Chi tới gần cô ta:
“Cô cũng chỉ có chút gan này mà thôi.”
Tô Miên bị cô bức lui về phía sau nửa bước, nhưng vẻ mặt tuyệt đối không chịu thua. Cô ta vờ trấn địntĩnh nhìn Hạ Diệp Chi:
“Cuộc sống sau này còn dài. Lần này cô bình an vô sự cũng là do may mắn, cô cho rằng lần sau mình có thể may mắn như thế sao?”
Hạ Diệp Chi giễu cợt cười một tiếng:
“Tô Miên, cô vẫn luôn hạ thấp bản thân, luôn coi tôi là kẻ địch, có phải đầu óc cô có vấn đề hay không?”
“Cô….”
Tô Miên làm sao chịu nổi Hạ Diệp Chi nói như vậy, lúc này đã muốn cho Hạ Diệp Chi một bạt tai.
Hạ Diệp Chi làm xong tư thế nghiêng đầu tránh thoát, nhưng tay của Tô Miên giơ lên đã bị một người cản lại.
“Đều là những cô gái xinh đẹp, đứng giữa đường đánh nhau thế này thật là khó coi.”
Một giọng nam mang theo ý trêu đùa hàm súc vang lên, khiến Tô Miên và Hạ Diệp Chi đều quay lại nhìn hắn.
Tạ Ngọc Nam chớp chớp mắt với Hạ Diệp Chi:
“Hóa ra là cô Hạ à.”
Cũng chẳng biết vì sao, lúc cô nhìn thấy Tạ Ngọc Nam liền muốn cười.
“Buông tay!”
Tay của Tô Miên còn đang bị Tạ Ngọc Nam siết chặt, cô ta không tránh được. Tạ Ngọc Nam và Hạ Diệp Chi cứ thế không coi ai ra gì mà chào hỏi nhau, Tô Miên thậm chí còn thấy khó coi hơn.
Vóc dáng Tạ Ngọc Nam cũng rất cao, anh ta duỗi ngón tay buông tay của Tô Miên ra, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Tô Miên:
“Tôi nhớ kỹ cô. Cô và cái tên họ Mạc kia đi cùng nhau. Cô tên là gì?”
Lời nói của Tạ Ngọc Nam không coi Mạc Đình Kiên ra gì, dáng vẻ không đứng đắn khiến đáy mắt Tô Miên thoáng qua sự chán ghét:
“Mời anh nói chuyện cẩn thận, tôn trọng người khác một chút.”
“Tôn trọng?”
Tạ Ngọc Nam giống như nghe được chuyện tiếu lâm, đột nhiên nở nụ cười:
“Cô vừa rồi giống như người đàn bà chanh chua đuổi theo gây phiền toái cho cô Hạ, cũng là tôn trọng cô ấy hả?”
Tô Miên nổi đóa lên, ngược lại chỉ vào hắn và Hạ Diệp Chi nói:
“Thì ra các người cùng một bọn!”
“Qúy cô chanh chua này, xin hãy tự trọng một chút, không nên nói những lời khó nghe như vậy. Tôi và cô Hạ mới trao đổi danh thiếp ở dạ tiệc, quen biết rất đứng đắn.”
Tạ Ngọc Nam vẻ mặt thành thật giải thích với Tô Miên, quay đầu cười hỏi Hạ Diệp Chi:
“Cô Hạ, tôi nói đúng không?”
“Ừ.”
Hạ Diệp Chi nhịn cười:
“Đúng thế.
Hai người Tạ Ngọc Nam và Hạ Diệp Chi kẻ xướng người họa,Tô Miên tự biết không chiếm được lợi thế, cũng đành phải nhịn cục tức này, tự giác rời đi.
Lời Hạ Diệp Chi vừa nói vẫn để lại bóng ma trong lòng cô ta.
Dù sao trong mắt cô ta, Hạ Diệp Chi là người phụ nữ vô dụng thấp kém, nếu thật sự phát điên mà đánh cô, chẳng phải là muốn đánh nhau với cô sao?
Như thế cũng quá khó coi.
Tô Miên đi rồi, Tạ Ngọc Nam liền cười híp mắt nói:
“Thật ra tôi muốn xem người đẹp đánh nhau. Nhưng hôm nay cô Hạ ăn mặc đẹp như vậy, nếu đánh nhau thì đúng là làm hỏng cảnh đẹp.”