Cố Tri Dân tiến vào một thang máy khác, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ vẫn đứng chờ thang máy tới, rất nhanh đi xuống dưới.
Sau khi hai người tiến vào thang máy, Hạ Diệp Chi mới hỏi Thẩm Lệ: “Cậu và Cố Tri Dân lại làm sao vậy?”
“Tớ và anh ta có thể có chuyện gì được chứ? Anh ta là ông chủ, tớ là nhân viên, quan hệ cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi, không phải rất bình thường sao?” Thẩm Lệ nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình trên vách thang máy, nói với một vẻ mặt không để tâm.
Hạ Diệp Chi cười cười, căn bản không tin mấy lời ma quỷ của Thẩm Lệ.
Xem ra lại đang cãi nhau rồi.
Hơn nữa lần này còn rất nghiêm trọng, trước đây Thẩm Lệ và Cố Tri Dân dù cho có huyên náo đến như thế nào, Cố Tri Dân cũng chưa bao giờ không để ý tới Thẩm Lệ. Vậy mà trong lúc vừa rồi, Thẩm Lệ không thèm nhìn anh ta một cái, còn Tri Dân cũng coi như mình không nhìn thấy Thẩm Lệ.
Lần này cũng không biết là bởi vì tại sao nữa đây.
Hai người này đã dây dưa nhiều năm như vậy, rất nhiều lúc cô có cảm giác bọn họ “Không chết không thôi”.
Có một số việc, ngoài người trong cuộc ra, người ngoài cũng không tiện nói gì.
Giống như mối quan hệ của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, lại giống như quan hệ của cô và Mạc Đình Kiên.
Nghĩ đến Mạc Đình Kiên, ánh mắt Hạ Diệp Chi lại ảm đạm xuống.
Mãi đến tận khi ra khỏi cửa lớn của truyền thông Thịnh Hải, hai người ai cũng không nói gì thêm.
Hai người mở hai bên cửa xe ngồi vào trong, Hạ Diệp Chi lúc này mới hỏi Thẩm Lệ: “Đi bây giờ?”
Thẩm Lệ không có hứng thú nói: “Chỗ nào cũng được.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lái xe tới Kim Hải.
Đến cùng cũng không phải là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi có thể tùy ý hành động, bây giờ làm chuyện gì cũng đều phải nhìn trước ngó sau, đi giải sầu cũng phải tìm một nơi tương đối an toàn.
Sau khi tới Kim Hải, Thẩm Lệ có chút bất mãn: “Sao mà lại tới nơi này rồi.”
“Chỗ này rất tốt nha.” Hạ Diệp Chi vừa cởi đai an toàn vừa nói.
Hai người trực tiếp đi vào bên trong quán bar.
Quán bar vào lúc giữa trưa có chút vắng vẻ.
Nhân viên pha rượu cũng quen biết Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ, hơi kinh ngạc khi thấy các cô giữa trưa lại đến uống rượu. Nhưng vẫn nhiệt tình hỏi: “Các cô đã nghĩ ra muốn uống gì chưa?”
Hai người mỗi người gọi một ly rượu, sau khi uống vài hớp, Thẩm Lệ liền bắt đầu nôn khan.
Hạ Diệp Chi vội vã để ly rượu xuống: “Sao vậy? Cậu có phải là chưa ăn cơm hay không?”
Thẩm Lệ có bệnh đau dạ dày, không ăn cơm mà uống rượu thì nhất định sẽ khó chịu.
Thẩm Lệ nôn đến độ nước mắt lưng tròng, lắc đầu: “Không. . .”
Hạ Diệp Chi lập tức cầm ly rượu trong tay cô ấy đặt qua một bên: “Đừng uống nữa, chúng ta đi ăn cơm.”
“Không có chuyện gì, mình cũng không hay bị như vậy, uống thêm một chút. . .” Thẩm Lệ nói xong liền cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm.
“Sâu rượu!” Hạ Diệp Chi vỗ một cái lên đầu của cô ấy, chẳng qua ra tay rất nhẹ.
Thẩm Lệ bĩu môi, đặt ly rượu trở lại, chuẩn bị cùng Hạ Diệp Chi đi ăn cơm.
Trước đó Hạ Diệp Chi lúc đi tìm Mạc Đình Kiên cũng là chọn vào giờ cơm, cô định cùng Mạc Đình Kiên vừa ăn cơm vừa nói chuyện, nhưng mà lúc sau lại thấy anh và Tô Miên đang cùng nhau ăn cơm.
Bây giờ nghĩ lại, cô còn cảm thấy bản thân mình thật sự quá buồn cười.
Tại sao đến bây giờ mà cô vẫn chưa nhìn rõ sự thực cơ chứ?
Mạc Đình Kiên đã không còn là Mạc Đình Kiên trước đây nữa rồi, kể cả chỉ là nói chuyện, anh ấy cũng không muốn cùng cô vừa ăn cơm vừa bàn bạc.
Dù sao Mạc Đình Kiên cũng đã nói từ lâu, cô bây giờ chỉ là một người phụ nữ không có quan hệ gì với anh.
Đối với người không có quan hệ gì, Mạc Đình Kiên từ trước tới nay đều sẽ không dành ra nhiều thời gian và quan tâm tới.
Hai người đều chưa ăn gì, món ăn vừa lên đến không nói chuyện, trực tiếp bắt đầu ăn.
Sau khi ăn uống no say, con người ta đều sẽ bình tĩnh lại, suy nghĩ mọi chuyện cũng rõ ràng hơn.
Hạ Diệp Chi không muốn đi uống rượu nữa, nhưng Thẩm Lệ vẫn muốn đi.
Hạ Diệp Chi bị Thẩm Lệ kéo đi về hướng quán bar, bị ép đi theo: “Cậu đã ăn nhiều như vậy rồi mà còn có thể uống rượu sao?”
Thẩm Lệ hừ một tiếng: “Cậu lại còn chê tớ ăn nhiều à? Tớ cũng không phải là không ăn uống được, tại sao tớ lại không thể ăn nhiều cơ chứ!”
Hạ Diệp Chi bị nghẹn một chút, không còn lời nào để nói, chỉ có thể đi theo cô ấy tới quán bar.
Trước đó lúc các cô rời đi, trong quán rượu vẫn chưa có khách, bây giờ khi các cô quay lại trong quán đã có vai người khách.
Đều là mấy cô bé cậu bé nhìn rất trẻ, nhìn mặt có vẻ chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi.
Kim Hải sẽ không để cho vị thành niên vào quán bar uống rượu.
Nhóm người đang uống rượu có ba nam hai nữ, quan hệ trong đó cũng không rõ ràng.
Thẩm Lệ vừa uống rượu, vừa cười đùa với Hạ Diệp Chi: “Cậu đoán xem bên kia ai với ai là một đôi?”
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào ba nam hai nữ ở bên đó một lúc, sau đó nói: “Trong nhóm đó có năm người, hai cô bé, ba cậu bé, trong đó có một nam một nữ đang hẹn hò với nhau, mặt khác hai cậu bé kia đều cùng thích cô bé còn lại.”
“Làm sao mà cậu biết?” Thẩm Lệ hứng thú, cũng nhìn chằm chằm vào nhóm thanh niên ở bên kia.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Đoán.”
Thật ra cô cũng không chỉ là đoán mò.
Khi người yêu ở bên nhau, cô chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhìn ra được. Mà hai cậu bé còn lại vẫn luôn nhìn về phía cô bé bên cạnh, tỏ vẻ lấy lòng, mà thái độ của cô bé kia đối với hai cậu trai kia đều giống nhau, rất rõ ràng cô bé này không thích bất kì ai trong số hai cậu.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ nhìn một hồi, liền cảm thấy không còn gì thú vị, liền bắt đầu nói chuyện khác.
Một lát sau, có một cậu bé đi vào từ phía bên ngoài.
Ánh sáng trong quán rượu không quá tốt, Hạ Diệp Chi cũng chỉ qua loa liếc mắt nhìn, không thấy rõ người tiến vào dài ngắn ra sao, chỉ biết là là đây là một cậu trai rất cao lớn.
Hạ Diệp Chi đang muốn nói chuyện với Thẩm Lệ lại nghe thấy một tiếng “Đùng” vang thật lớn từ bên kia truyền đến.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng nhau quay đầu lại, liền nhìn thấy ba cậu trai trẻ ở bên kia đã cuốn lấy nhau, đánh nhau thành một đoàn, bất cứ thứ gì cầm ở trên tay đều bị bọn họ coi như vũ khí.
Chai rượu lượn quanh, bàn kế xô đẩy… Tất cả đều bị cầm lên coi như công cụ để đánh nhau.
Thẩm Lệ không khỏi thở dài nói: “Người trẻ tuổi chính là nóng máu nha!”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô ấy một cái: “Chúng ta cũng mới chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi, cũng được tính là người trẻ tuổi.”
Hai người rất bình tĩnh vừa uống rượu vừa nhìn mấy người bên kia đánh nhau.
Người pha rượu đã gọi điện thoại kêu bảo vệ tới đây.
Vốn dĩ biểu hiện của Hạ Diệp Chi chỉ như đang xem một cuộc vui, nhưng mà sau khi nhìn kĩ một chút, cô liền cảm thấy chàng trai đang đánh hăng say nhất bên trong đám kia càng nhìn càng quen mắt.
Cô để ly rượu xuống, chăm chú nhìn thật kĩ, kinh ngạc gọi ra một cái tên: “Mạc Gia Thành?”
“Ai?” Thẩm Lệ không nghe rõ Hạ Diệp Chi nói cái gì, hỏi lại.
“Mạc Gia Thành nha! Em họ của Mạc Đình Kiên!” Sắc mặt Hạ Diệp Chi có chút sốt ruột, cô đứng lên muốn đi qua phía bên kia.
Thẩm Lệ liền vội vàng kéo cô lại: “Em họ của Mạc Đình Kiên với cậu thì có quan hệ gì đâu!”
“Mạc Gia Thành ngoài là em họ của Mạc Đình Kiên, cậu ấy còn là Mạc Gia Thành, cậu ấy gọi tớ một tiếng chị thì tớ không thể ngồi yên không để ý đến cậu ấy được.”
Nghe Hạ Diệp Chi nói như vậy, Thẩm Lệ không thể làm gì khác hơn là buông tay.
Hạ Diệp Chi đi tới, gương mặt nghiêm túc, hét to một tiếng: “Dừng tay!”
Mấy cậu bé còn đang đánh nhau liền bị một tiếng hô bất thình lình này làm cho giật mình, dồn dập ngừng tay.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi rơi lên trên người Mạc Gia Thành.
Kể ra, cô cũng đã ròng rã hơn ba năm rồi chưa gặp lại Mạc Gia Thành.
Cậu bé con khi đó, mớ chỉ mấy năm thôi đã biến hóa khác hẳn.
Tính tính toán toán, năm nay Mạc Gia Thành cũng đã mười chín tuổi.
Một cậu bé mười chín tuổi, đã hơi có dáng dấp đàn ông, thân hình của cậu cất cao, làn da dường như cũng đen đi rất nhiều, nhưng vẫn là một đứa nhỏ đẹp trai.
Mạc Gia Thành nhìn thấy Hạ Diệp Chi cũng giật mình: “Chị Diệp Chi.