Hạ Diệp Chi không nói gì, im lặng một lúc, nói: “Cậu nghĩ lại kĩ một chút, Mạc Đình Kiên dạo này có gì bất thường không?”
Thời Dũng trầm mặc một lúc, do dự một chút mới nói: “Điểm bất thường…không có ạ.”
Nếu nói điểm bất thường thì không phải là sau khi chia tay với Hạ Diệp Chi liền ở cùng với Tô Miên sao?
Chỉ có điều, câu này chỉ có thể nói trong lòng , không thể nói ra ngoài được.
Hạ Diệp Chi lại trầm tư.
Là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Thời Dũng thấy cô không nói gì, gọi cô một tiếng: “Hạ tiểu thư?”
Hạ Diệp Chi lấy lại tinh thần, cười nói: “Cảm ơn cậu bận rộn mà vẫn đến gặp tôi, cảm ơn cậu.”
“Hạ tiểu thư không cần phải khách sáo nhưu vậy, cho dù cô mà thiếu gia không còn ở bên cạnh nhau nữa, chúng ta cũng vẫn là bạn.” Lời này của Thời Dũng là xuất phát từ đáy lòng.
Hạ Diệp chi cười: “Nếu đã coi tôi là bạn, thì đừng gọi tôi là Hạ tiểu thư nữa.”
“Không không không…” Thời Dũng sắc mặt hơi biến, liên tục từ chối.
Anh ở bên cạnh Mạc Đình Kiêm bao năm nay, cho dù Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi không còn ở với nhau nữa, nhưng Thời Dũng đã quen để cô ở vị trí ngang hàng với Mạc Đình Kiên rồi, làm gì dám gọi thân mật như vậy.
Hạ Diệp Chi cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, không ngờ lại dọa Mạc Đình Kiên đến như vậy.
“Trợ lí Thời nếu có việc có thể đi trước đi, tôi không còn việc gì nữa.” Hạ Diệp Chi thực ra trong lòng cũng có chút ngại, Thời Dũng rất bận, không dễ gì có mấy ngày nghỉ, lại bị cô gọi ra hỏi mấy chuyện này.
Thời Dũng cũng không lập tức rời đi, anh uống một ngụm cà phê, dường như có gì muốn nói.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Trợ lí thời còn có việc gì sao?”
Thời Dũng ho nhẹ một tiếng, nói: “Tin tức về Cố tổng, cô xem chưa?”
“Cậu nói tin Cố Tri Dân có con gái riêng à?” Hạ Diệp Chi không ngờ Thời Dũng cũng có lúc tin những cái tin bát quái ý: “Giả đó, hôm qua tôi đưa Hạ Hạ đến Kim Hải ăn cơm, có thể người khác tưởng Mạc Mạc là con của Cố Tri Dân.”
Thời Dũng gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, đứng lên rồi đi.
Sau khi anh rời đi, Hạ Diệp Chi dựa vào ghế, ánh mắt đầy phức tạp.
Đến cả người thân thiết bên cạnh Mạc Đình Kiên cũng nói anh vẫn bình thường, vậy gì rốt cuộc chỗ nào không đúng?
Hay là do cô nghĩ nhiều quá?
Hạ Diệp Chi rối bời…..
….
Sau kì nghỉ tết, không bao lâu, Tần Thủy San thông báo cho cô lịch trình cụ thể của đoàn làm phim.
Trước khi đến đoàn làm phim, Hạ Diệp Chi đi đến chỗ Mạc Đình Kiên thăm Mạc Hạ, khi cô đến Mạc Đình kiên không có nhà.
Những người làm ở biệt thự đều biết cô, gặp Hạ Diệp Chi đều chủ động chào hỏi với cô: “Thiếu gia mấy ngày này ra ngoài rất sớm, đến tối mới về cùng tiểu thư nhỏ ăn cơm.”
“Ồ.” Hạ Diệp Chi hơi ngượng, cô cười cười, lên tầng xem Mạc Hạ.
Cô rất muốn chăm sóc mạc Hạ, nhưng lát nữa cô lại phải đến đoàn làm phim.
Mạc Đình Kiên lại bận, Mạc Hạ thường ở nhà một mình.
Năm ngoái xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không thì đã cho Mạc Hạ đi nhà trẻ rồi, Hạ Diệp Chi cảm thấy, nếu cho Mạc Hạ đi nhà trẻ, có nhiều bạn chơi với nó, nhất định con bé sẽ rất vui.
“Hạ Hạ, con muốn đi nhà trẻ không? Đi nhà trẻ chơi với các bạn nhỏ.” Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Hạ.
Mạc Hạ phản ứng cực nhanh, đáp: “Mẹ muốn đưa con đi nhà trẻ à?”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi đáp, nói: “Con muốn đi không?”
Mạc Hạ tiếp tục hỏi: “Có vui không ạ?”
Hạ Diệp Chi xoa xoa đầu con, nói: “Vui hơn con ở nhà chơi một mình, nhưng cũng có thể gặp những bạn tính tình không tốt lắm.”
Mạc Hạ nhíu nhíu mày, sau đó cười: “Con muốn đi.”
“Vậy mẹ thương lượng với ba con một chút, đưa con đi nhà trẻ.” Hạ Diệp Chi dịu dàng véo véo mặt của Mạc Hạ.
Mạc Hạ gật đầu, buông tay Hạ Diệp chi ra: “Dạ.”
Tần Thủy San thông báo cho cô thời gian làm việc còn mấy ngày nữa, mấy ngày tuy có chút ngắn, nhưng dựa vào năng lực của cô và Mạc Đình Kiên rất nhanh có thể tìm được nhà trẻ thích hợp cho Mạc Hạ.
Sau khi Hạ Diệp Chi rời khỏi biệt thự của Mạc Đình Kiên, liền lái xe đến Mạc thị.
Khi đến Mạc thị, vừa vặn là giờ nghỉ trưa ăn cơm.
Cô đến đại sảnh của Mạc thị, mói gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Cô vừa gọi nhưng ngay lập tức bị ngắt máy.
Hạ Diệp Chi nhìn điện thoại mấy giây, lại gọi lần nữa.
Lần này điện thoại reo lên vài giaay thì có người nhấc máy.
Nghe máy là một người phụ nữ: “Anh ấy chưa xong việc, đợi anh ấy làm xong việc thì gọi lại cho cô.”
Hạ Diệp Chi không xa lạ gì với âm thanh là, là giọng của Tô Miên.
Mạc Đình Kiên luôn ở cạnh Tô Miên?
Hạ Diệp Chi nắm chặt điện thoại, không lập tức mở miệng.
Một lúc sau truyền đến giọng của Mạc Đình Kiên: “Có chuyện gì?”
Anh không nóng không lạnh, lãnh đạm hỏi.
“Chuyện muốn đưa Hạ Hạ đi nhà trẻ tôi muốn nói với anh một chút, mấy ngày nữa tôi phải đến đoàn làm phim, tôi hi vọng trước khi bắt đầu công việc có thể đưa con đi nhà trẻ, anh bỏ ra chút thời gian nói với tôi chuyện này rồi cùng tìm cho con nhà trẻ thích hợp.”
Hạ Diệp Chi dùng ngữ khí làm việc để nói chuyện.
Trước đây hai người từng thân mật, giờ đây nói chuyện lại giống như hai người xa lạ, chỉ vì chuyện của con mới có lí do để liên lạc đối đối phương.
“Tôi bây giờ có thời gian, tôi ở đối diện đại sảnh Mạc thị, cô qua đây.” Mạc Đình Kiên vừa nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Diệp Chi tức đến run người, cắn chặt môi.
Mạc Đình Kiên cư nhiên bảo cô đến tìm anh?
Lúc này âm thanh truyền đến rõ ràng là giọng của Tô Miên, ở cùng với Tô Miên, anh còn gọi cô qua để nói chuyện?
Anh ta đây là có ý gì?
Hại cô trước khi gặp anh còn lo lắng cho anh, còn gọi cho Thời Dũng để hỏi về tình hình của anh.
Bây giờ xem ra, cô quả thực là ngu không để đâu cho hết.
Hạ Diệp Chi hít một hơi, liền quay xe đi đến đối diện quán ăn.
Cô dừng xe ở trước quán ăn, đi vào bên trong.
Phục vụ tiếp đón cô: “Tiểu thư xin chào, cô đi mấy người ạ?”
“Tôi tìm người.” Hạ Diệp Chi đảo mắt qua một lượt, không nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Tô miên, hỏi phục vụ: “Mạc Đình Kiên ở chỗ các người không?”
Phục vụ đơ ra một lúc: “Cô nói là Tổng tài Mạc thị đối diện sao?”
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Phải.”
Phục vụ nhìn Hạ Diệp Chi một lúc, đáp: “Ngài ấy không có ở đây, trưa nay không đến ạ.”
“Không đến?” Hạ Diệp Chi tưởng phục vụ đang lừa cô: “Anh ta nói với tôi anh ta ở đây, anh ta ăn cơm ở đây.”
Phục vụ giải thích với cô: “Mạc tiên sinh thường ăn ở đây, nhưng hôm nay thực sự không đến ạ.”
Lúc này, điện thoại Hạ Diệp Chi vang lên.
Hạ Diệp Chi nhìn màn hình là Mạc Đình Kiên gọi đến.
Cô nghe máy, nói: “Anh lừa tôi à, anh không hề ở đây!”