Sáng sớm, Hạ Diệp Chi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô từ trong chăn với cái điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ Thẩm Lệ, lúc này mới tỉnh ngồi dậy nghe điện thoại.
“Tiểu Lệ, sao thế?” Thẩm Lệ khi ở đoàn làm phim, đều là buổi tối mới gọi điện cho cô, bình thường cũng toàn ngủ nướng, vậy mà hôm nay lại gọi điện sớm cho cô như vậy nhất định là có chuyện gì rồi.
“Chuyện của Cố Tri Dân, cậu biết không?”
Giọng Thẩm Lệ có chút khàn khàn, không biết là do không ngủ ngon hay bị ốm nữa.
“Cố Tri Dân sao thế?” Tối qua cô đưa Mạc Hạ đến Kim Hải ăn cơm, anh ta vẫn còn rất tốt mà, chỉ có một đêm thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
“Đợi một chút.” Thẩm Lệ nói.
Một lúc sau, điện thoại của Hạ Diệp Chi truyền đến một tin nhắn mới từ Facebook.
Hạ Diệp Chi cũng không tắt máy, mở tin nhắn ra xem.
Tin nhắn gửi đến là của Thẩm Lệ gửi cho cô.
Thẩm Lệ gửi cho cô mấy bức ảnh mà tin tức của bức ảnh.
“Tin tức nóng hổi, Tổng tài Cố Tri Dân Tập đoàn Truyền thông Thịnh Hải có con gái riêng…”
Con gái riêng???
Hạ Diệp Tri mơ hồ, Cố Tri Dân lấy đâu ra con gái riêng?
Nghĩ đến giọng điệu của Thẩm Lệ lúc nãy, Hạ Diệp Chi ho nhẹ một cái, nói: “Tiểu Lệ, không phải là cậu tin những cái tin vớ vẩn trên báo lá cải này chứ?”
“Tiêu đề viết rất rõ ràng, Cố Tri Dân đem con gái đi đến Kim Hải, mà con gái anh cũng đã mấy tuổi rồi! Bây giờ cả thành phố Hà Dương có ai là không biết Cố Tri Dân có một cô con gái khoảng ba, bốn tuổi đâu chứ!”
Thẩm Lệ càng nói càng tức, đạp cái ghế trước mặt.
Hạ Diệp Chi cảm thấy chuyện này có chút không đúng, lúc nãy cô chỉ xem qua tiêu đề tin tức với nội dung đại khái, không đọc kĩ là viết cái gì.
Hạ Diệp Chi quay lại đọc kĩ lại đoạn tin tức, phát hiện tin tức viết: “Hôm qua,….” Hạ Diệp Chi liền hiểu rõ là chuyện gì.
Hạ Diệp Chi nghĩ một chút, nói: “Tối qua, tớ đem Mạc Hạ đến Kim Hải ăn cơm. Cố Tri Dân lúc đó cũng có ở đó, anh ta liền đưa Mạc Hạ đi chơi một chút, lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy.”
“Thảo nào anh ta thích Hạ Hạ như vậy, thì ra là con gái anh ta a!” Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng, Hạ Diệp Chi ở bên đầu bên kia cũng cảm thấy cô đang oán hận.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Tiểu Lệ, sao lúc này cậu lại trở nên ấu trĩ như vậy thế? Tin tức viết là hôm qua, hôm qua Cố Tri Dân ở Kim Hải, có phải những người đó tưởng Mạc Hạ là con của anh ta không?”
Hạ Diệp Chi vừa nói xong, phía bên đầu bên kia liền yên lặng.
Một lúc sau, Thẩm Lệ mới nói: “Là như vậy à?”
Hạ Diệp Chi nói: “Không thì sao? Cậu sẽ không thực sự tin Cố Tri Dân có con gái với người khác chứ! Chả nhẽ cậu còn không rõ Cố Tri Dân là người như thế nào à!”
Thẩm Lệ lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, nhưng lại dứt khoát không chịu nhận: “Ai mà biết được Cố Tri Dân là người như thế nào, anh ta có con gái với ai liên quan gì đến tớ.”
“Ờ, cũng không biết lúc nãy ai như muốn khóc rồi ý nhỉ.”
“Ai biết, nhưng không phải là tớ, tớ còn có việc, cúp máy đây.”
Thẩm Lệ nói xong liền vội vàng cúp máy.
Hạ Diệp Chi nhìn vào điện thoại, thở dài.
Hai người này định dày vò lẫn nhau đến khi nào nữa đây.
Mới sáng sớm đã bị Thẩm Lệ đánh thức, lúc này Hạ Diệp Chi thực sự không buồn ngủ tí nào nữa rồi, dứt khoát rời giường.
Việc đầu tiên khi Hạ Diệp Chi rời giường đó là đi xem con gái của cô.
Mùa đông rất lạnh, tuy trong phòng có bật máy sưởi, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn sợ Mạc Hạ bị lạnh, nhưng Mạc Hạ kiên quyết đòi ngủ một mình, cô cũng không có cách nào.
Hạ Diệp Chi mở cửa phòng Mạc Hạ, rón rén đi đến bên giường, nhìn thấy Mạc Hạ đã tỉnh rồi, đang mở đôi mắt sáng long lanh nhìn cô.
Rõ ràng là tỉnh được một lúc lâu rồi.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Hạ Hạ sao tỉnh sớm vậy?”
“Dạ.” Mạc Hạ trực tiếp ngồi dậy.
Hạ Diệp Chi giúp con bé mặc quần áo, vừa mặc vừa hỏi con bé: “Tí nữa Hạ Hạ muốn ăn cái gì?”
Mạc Hạ dụi dụi mắt, nũng nịu nói: “Ăn cơm cơm ạ.”
“Con muốn ăn cháo à, mẹ nấu cho con.” Mạc Hạ nói là cơm cơm thì chính là cháo.
Cô mặc quần áo xong xuôi cho con gái, liền đun cháo, sau đó mới đưa Mạc Hạ đi rửa mặt.
Khi bữa sáng được chuẩn bị xong xuôi , hai người ngồi xuống ăn thì tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ Diệp Chi dạo này bị dị ứng với tiếng chuông cửa.
Cô bỏ thìa xuống nhưng không lập tức đứng lên, mà hỏi Mạc Hạ đối diện: “Hạ Hạ, con nghĩ là ai đang ở ngoài?”
Mạc Hạ húp một thìa cháo, sau đó mới nhìn ra phía cửa, thật thà đáp: “Là ba ạ.”
Mạc Đình Kiên.
Nghe Mạc Hạ nói vậy, Hạ Diệp Chi giật giật, cảm giác có gì đó không bình thường.
“Chưa chắc.”
Mạc Hạ xoa xoa cằm, khẳng định bên ngoài là Mạc Đình Kiên: “Mở cửa ra là biết rồi.”
Hạ Diệp Chi vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng Mạc Hạ lại khẳng định như vậy, đến cô cũng cảm thấy người ngoài cửa chính là Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi đi đến cửa, cũng không nhìn qua lỗ ở cửa xem là ai, mà trực tiếp mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Hạ Diệp Chi sững người.
Sau trận tuyết lớn đầu năm, nhiệt độ mấy ngày nay đều rất thấp. Một người vốn không sợ lạnh như Mạc Đình Kiên, hôm nay cũng khoác chiếc áo lông bên ngoài, trên cổ còn quàng một chiếc khăn màu xám, khiến cho anh càng thêm khí chất và ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh nhìn Hạ Diệp Chi, lãnh đạm nói: “Tôi đến đón Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi lùi bước cho anh đi vào.
Từ lúc Hạ Diệp Chi đi ra mở cửa , Mạc Hạ đã ngó ra xem xem.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi vào, con bé cười hi hi nói: “Con biết là ba mà.”
Hạ Diệp Chi giả bộ tức giận trừng mắt nhìn con bé, Mạc Hạ cười lại càng ngọt ngào.
Sau khi Mạc Đình Kiên đi vào, liền tháo khăn để ở trên sô pha, sau đó đến bên bàn ăn sáng.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Hạ, ghé vào gần con gái: “Ăn gì thế?”
“Cơm cơm ạ.” Mạc Hạ múc một thìa to đưa lên trước mặt Mạc Đình Kiên: “Ba ăn không?”
Mac Đình Kiên đang định há miệng ra ăn thì Mạc Hạ thu cái thìa cháo lại, cười giòn giã: “Ba không thể ăn của con, của con nhỏ quá, ba ăn của mẹ đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn thấy con gái đùa Mạc Đình Kiên, đang định cười, nghe thấy lời của Mạc Hạ, cô cười không nổi.
Cô cúi đầu, húp một hơi hết sạch bát cháo.
Sau đó không nóng không lạnh bảo Mạc Đình Kiên: “Của tôi hết rồi, anh muốn ăn thì tự đi mà múc.”
Cô không muốn phải ăn chung thìa cùng với anh.