Hạ Diệp Chi cười nhạo: “Bà cũng biết Hạ Hương Thảo đi nhầm đường, chưa làm được chuyện tốt gì à?”
Hạ Hương Thảo tuy không phải là con ruột của Tiêu Thanh Hà, nhưng lại do một tay Tiêu Thanh Hà nuôi lớn, cho đến hiện tại bà vẩn rất yêu thương Hạ Hương Thảo, tất nhiên cũng sẽ không thích nghe Hạ Diệp Chi nói Hạ Hương Thảo như vậy.
Bà ta liền lập tức giải thích: “Con cũng biết mà, Hương Thảo được chiều từ bé đến lớn, sau đó gặp phải nhiều chuyện đả kích con bé như vậy, từ lúc bạn trai con bé qua đời, tinh thần con bé càng ngàng càng giảm sút, con bé thực sự chỉ là…”
Hạ Diệp Chi nghe Tiêu Thanh Hà thanh minh biện hộ hộ Hạ Hương Thảo, chỉ cảm thấy ghê tởm đến tận cùng.
Cô tức đến mức phát run,hét lên: “Đủ rồi!”
“Đả kích? Bà cảm thấy những chuyện cô ta gặp phải rất kinh khủng sao?” Hạ Diệp Chi vừa nói vứa tiến lại gần Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà thấy sắc mặt của Hạ Diệp Chi lạnh băng, liền lùi về phía sau: “Hương Thảo con bé…”
Bà ta dần lùi về phía sau, đến khi chạm vào bức tường dường như không còn đường lui nữa.
Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ ra ngoài không mang giày cao gót, nhưng vẫn cao hơn Tiêu Thanh Hà đi giày cao gót khoảng 2cm.
Vì vậy trông Hạ Diệp Chi càng có khí thế, khiến Tiêu Thanh Hà không dám mở miệng.
“Hạ Hương Thảo cô ta tự làm tự chịu.” Hạ Diệp Chi nói, ngữ khí nhẹ tênh: “Còn đả kích lớn nhất cả đời tôi đó chính là có một người mẹ như bà.”
Tiêu Thanh Hà thất kinh, ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, môi động động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
“Từ nhỏ tới lớn, Hạ Hương Thảo làm gì cũng đúng, làm sai cũng là đúng. Còn tôi, làm sai là làm sai, làm đúng cũng là làm sai!” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, lui ra, cười nói: “Kể ra, tôi còn phải cảm ơn Hạ Hương Thảo mới đúng.”
Tiêu Thanh Hà bị lời của Hạ Diệp Chi làm cho khiếp sợ, nghe thấy Hạ Diệp Chi nói phải cảm ơn Hạ Hương Thảo, bà lập tức nói: “Nếu con đã muốn cảm ơn con bé, thì tha cho con bé đi.”
Hạ Diệp Chi cười nhạt: “Tôi phải cảm ơn cô ta đã chịu tội thay cho tôi, sự nuông chiều của bà hủy hoại cả đời của cô ta. Nếu người mà bà yêu thương là tôi mà không phải cô ta, thì bây giờ có lẽ tôi cũng bị rơi vào hoàn cảnh giống như cô ta bây giờ, không phải sao?”
“Hạ Diệp Chi, con…con…” Tiêu Thanh Hà cả đời này đều sống dựa vào đàn ông , bà mất nửa đời người đối tốt với Hạ Hương Thảo, lúc này bị Hạ Diệp Chi nói là bà hủy hoại cả đời của Hạ Hương Thảo, khiến bà tức không nói nên lời.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, người phụ nữ Tiêu Thanh Hà này, thật là vừa đáng giận vừa đáng hận.
Nếu Tiêu Thanh Hà không phải mẹ của cô, chỉ là một người qua đường, Hạ Diệp Chi cũng sẽ cảm thấy vừa đáng giận vừa đáng hận như vậy.
Rõ ràng là diện mạo xuất chúng, đủ chân đủ tay, sao không dựa vào sức mình nuôi sống bản thân, lại cứ thích đi dựa dẫm vào đàn ông, để đàn ông nuôi mình, đến cuối cùng tự đánh mất đi bản thân, giờ còn không phân biệt được đúng sai.
“Chuyện của Hạ Hương Thảo,… bà đi hỏi….” Hạ Diệp Chi vốn dĩ định nói là bà ta đi tìm Mạc Đình Kiên mà hỏi, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Bà đi tìm một người tên là Lưu Chiến Hằng, anh ta biết tin tức của Hạ Hương Thảo.”
Tiêu Thanh Hà nghe xong, mắt sáng lên: “Lưu Chiến Hằng?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Tiêu Thanh Hà thật sự là hết thuốc chữa rồi.
“Đúng, anh ta tên là Lưu Chiến Hằng, anh ta và Hạ Hương Thảo từng có qua lại với nhau, bà đi tìm anh ta hỏi.” Lưu Chiến Hằng quả thực từng lợi dụng Hạ Hương Thảo, bảo Tiêu Thanh Hà đi tìm anh ta cũng không sai.
Để cho bọn họ cắn xé lẫn nhau đi.
…….
Cố Tri Dân dắt Mạc Hạ đi chơi, vui vẻ hưng phấn dắt con bé đi dạo.
Vẫn trong đợt tết, người đến Thịnh Hải và người mời khách ăn cơm vẫn rất nhiều, Cố Tri Dân là ông chủ của Tập Đoàn truyền thông Thịnh Hải và cũng là ông chủ trên danh nghĩa của Kim Hải, người biết anh rất nhiều.
Anh đưa Mạc Hạ đi, có rất nhiều người chào hỏi với anh.
Vài người nhìn thấy Mạc Hạ, có chút hiếu kì hỏi: “Cô bé này là ai thế? Không phải là con của anh đấy chứ?”
Cố Tri Dân nửa thật nửa đùa hỏi: “Sao? Không giống à?”
Những người hỏi câu này vốn cũng không tin là con gái của Cố Tri Dân, nhưng thái độ của anh lại khiến cho người khác nghi ngờ đây thực sự là con gái của anh.
Nếu đây thật sự là con của Cố Tri Dân, vậy nếu bọn họ nói không giống, không phải là sẽ khiến cho Cố Tri Dân mất mặt sao?
Vậy là, đám người đó gật gật đầu, nói: “Rất giống! Quả thực rất giống, đôi mắt, cái mũi này, giống hệt với Cố tổng, giống như là một phiên bản khác của Cố tổng vậy.”
Cố Tri Dân cũng không định giải thích với bọn họ, đều là những người quan hệ ngoài mặt, Cố Tri Dân nói hai ba câu khách sáo rồi đi.
Cũng có người thấy Mạc Hạ khá đáng yêu, muốn ôm nựng con bé, nhưng Cố Tri Dân không cho phép, nói: “Làm gì thế? Định chiếm tiện nghi của con gái tôi à!”
“Chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, nhìn đáng yêu như vậy nên muốn ôm một chút…”
“Muốn ôm con gái thì tự sinh lấy một đứa đi!” Cố Tri Dân vừa nói vừa cười, cũng không đến nỗi khiến đám người ấy cảm thấy mất mặt.
Quanh đi quẩn lại, rất nhiều người đều biết Cố Tri Dân có con gái.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền đến mức gần như ai ai cũng biết.
Lúc Hạ Diệp Chi đi tìm Cố Tri Dân, trên đường đi nghe thấy nhân viên Kim Hải nói thầm với nhau Cố Tri Dân có con gái rồi.
“Con gái Cố tổng có xinh không?”
“Sao lại không xinh được cơ chứ, rất xinh.”
“Mẹ đứa nhỏ là ai thế? Cố tổng mấy năm nay hình như không có tin tức gì về bạn gái ngài ấy a.”
“Vậy có khi nào là Cố tổng nhận nhầm đứa nhỏ rồi không, đổ vỏ cho người khác đó?”
“Không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy đứa bé đó, rất giống với Cố tổng…”
Hạ Diệp Chi vừa đi vừa chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, cô thấy rất tức giận.
Cố Tri Dân cư nhiên có con gái? Anh ta lại phản bội Thẩm Lệ lăng nhăng với người phụ nữ khác.
Thẩm Lệ mấy năm nay công việc bận rộn, đừng nói là sinh em bé với Cố Tri Dân, đến cả yêu đương cô cũng không có thời gian. Nếu như Cố Tri Dân thực sự có con gái, vậy thì chắc chắn không phải là của Thẩm Lệ và anh ta rồi.
Hạ Diệp Chi nghi hoặc, dựa vào địa chỉ anh ta nói cho cô cô liền đi qua đó.
Lúc cô qua đó, Cố Tri Dân đang ở trên thang máy bên cạnh cửa kính lên xuống với Mạc hạ。
Cố Tri Dân hô lên: “Hạ Hạ con xem, chỗ kia có máy bay!”
Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn: “Đúng rồi.”
Cố Tri Dân lại nói: “Người ở dưới nhỏ quá!”
Mạc Hạ kinh ngac thốt lên: “Nhỏ giống như con kiến vậy.”
Cuộc đối thoại cua hai người rất ấu trĩ.
Hạ Diệp Chi trước đây luôn cảm thấy Cố Tri Dân có lúc rất không đáng tin, nhưng bây giờ cô mới hiểu, tính cách mỗi người không giống nhau, phương thức sống và xử lí sự việc cũng không hề giống nhau.
Cô nghĩ, Cố Tri Dân nếu như sau này có con gái, nhất định sẽ chiều con bé lên tận trời.