Nếu như là bình thường cũng thôi đi, Hạ Diệp Chi có thể tìm đại một lý do là có thể đuổi Mạc Đình Kiên đi.
Nhưng hôm nay là giao thừa, sau khi suy nghĩ mọi mặt, cô không có lý do gì đuổi Mạc Đình Kiên đi cả.
Mạc Hạ là con gái của hai người, không phải là vật riêng của bất kỳ ai.
Bọn họ chia tay là kết thúc tình cảm giữa hai người, là vấn đề của hai người họ. Mà Mạc Hạ muốn mọi người cùng nhau đón giao thừa, Hạ Diệp Chi không muốn làm con bé thất vọng.
Sau khi Hạ Diệp Chi nghĩ xong, cô nói nhỏ với Mạc Đình Kiên: “Ăn cơm xong thì tự tìm lý do để rời đi.”
Mạc Đình Kiên chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đêm giao thừa phải đón giao thừa.”
Đêm giao thừa phải đón giao thừa, vậy nên ý của anh là muốn ở lại đây đến mười hai giờ đêm sao?
“Anh…” Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên nói không thành câu.
Cô có thể nói gì nữa đây?
Đêm giao thừa đúng thật là phải đón giao thừa.
Cô nghĩ lại, Mạc Hạ là trẻ con, chắc chắn chưa tới mười hai giờ thì đã ngủ rồi.
Mạc Hạ ngủ rồi, cô cũng có thể đuổi Mạc Đình Kiên đi.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Hạ Diệp Chi cũng tốt lên đôi chút. Cô xoay người đi vào bếp.
…
Bởi vì có thêm một Mạc Đình Kiên nên thực đơn vốn được lên sẵn lại phải thêm vài món.
Buổi trưa chỉ ăn đại một chút, chủ yếu là bữa tối.
Mấy ngày qua Mạc Hạ không nhìn thấy Mạc Đình Kiên nên hôm nay cứ bám dính lấy anh.
Mạc Đình Kiên cũng rất nhẫn nại dỗ dành Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi gọt hoa quả, chuẩn bị đồ ăn vặt và nước cho Mạc Hạ.
Lúc cô đem những món ăn vặt đã chuẩn bị vào, thấy hai ba con đang cùng chơi một trò chơi có lợi cho não bộ.
Mạc Đình Kiên lười biếng dựa vào sofa, trông cực kỳ thoải mái.
Một tay anh đặt ra phía sau sofa, còn Mạc Hạ đang ngồi xếp bằng tròn ở bên cạnh anh, trong lòng có một chiếc ipad. Nửa người con bé dựa vào người Mạc Đình Kiên, dáng vẻ lười biếng giống hệt anh.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên nhìn vào chiếc ipad trong lòng Mạc Hạ, cho dù chỉ là chơi game với bạn nhỏ thôi thì vẻ mặt anh cũng rất chuyên chú và nghiêm túc.
Lúc nào Mạc Hạ không biết chơi thì sẽ quay sang nhìn Mạc Đình Kiên, còn Mạc Đình Kiên sẽ đưa tay ra giúp đỡ.
Lúc này, ánh mắt của Mạc Hạ sáng rực, khóe miệng của Mạc Đình Kiên cũng khẽ nhếch lên.
Chắc là do Hạ Diệp Chi nhìn hơi lâu, nên Mạc Đình Kiên mới nhìn lại về phía cô.
Anh nhìn quá đột ngột, Hạ Diệp Chi còn chưa kịp thu ánh mắt về, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Trái tim của Hạ Diệp Chi đập nhanh hơn rất nhiều giống như đang hoảng loạn.
Trước khi cô hoảng hốt rời mắt đi thì Mạc Đình Kiên đã sớm điềm nhiên nhìn đi chỗ khác rồi.
Tâm trạng của Hạ Diệp Chi đột nhiên trầm xuống, cô cụp mắt, đưa đồ ra phía sau rồi quay người đi.
Cô cầm điện thoại, ngồi xuống chiếc ghế cách xa sofa lướt lên lướt xuống trong vô thức.
Mở trang nào ra bên trên đều là lời chúc mừng năm mới.
Hạ Diệp Chi nhìn mãi, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Cô quay đầu nhìn sang sofa, thì phát hiện Mạc Đình Kiên đang nhìn mình.
Sau đó Mạc Đình Kiên nói nhỏ một câu: “Con bé ngủ rồi.”
Hóa ra là Mạc Hạ ngủ rồi.
Hạ Diệp Chi đứng dậy bước qua bên đó, quả nhiên thấy Mạc Hạ đang dựa vào người Mạc Đình Kiên ngủ say, ipad thì đã được Mạc Đình Kiên lấy ra đặt ở bên cạnh.
Hạ Diệp Chi cúi người muốn bế Mạc Hạ nhưng lại bị Mạc Đình Kiên đưa tay chặn lại.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên với vẻ khó hiểu: “Anh lại muốn làm gì?”
Mạc Đình Kiên điềm nhiên không để lộ ra chút cảm xúc nào: “Anh bế con bé về phòng, em mở cửa.”
Hạ Diệp Chi ngập ngừng đôi chút rồi cũng rút tay lại, cô đứng dậy đi mở cửa phòng Mạc Hạ.
Đi được hai bước, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay đầu lại nhìn về phía sau.
Đúng lúc Mạc Đình Kiên đang bế Mạc Hạ lên.
Mạc Hạ gần 15kg rồi, có lúc con bé ngủ quên ở ngoài, Hạ Diệp Chi phải tốn chút sức lực mới có thể bế nó lên.
Nhưng đối với Mạc Đình Kiên mà nói, chút cân nặng này của Mạc Hạ chẳng đáng là gì, anh nhẹ nhàng thoải mái cũng có thể bế đc Mạc Hạ lên rồi.
Hạ Diệp Chi đứng phía trước mở cửa, Mạc Đình Kiên nhanh chóng bế Mạc Hạ vào phòng.
Anh mới đặt Mạc Hạ xuống giường thì Hạ Diệp Chi đã bước qua đắp chăn cho con bé.
Cho đến khi ra khỏi phòng Mạc Hạ, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Mạc Đình Kiên xuất hiện từ sớm, mãi cho đến ban nãy đều là vì có Mạc Hạ ở đây, Hạ Diệp Chi mới cảm thấy không quá khó chịu.
Nhưng bây giờ Mạc Hạ đi ngủ rồi, cũng không biết đến lúc nào mới tỉnh lại, cô phải làm sao để đơn độc ở cùng với Mạc Đình Kiên trong căn phòng này đây?
Hạ Diệp Chi đi ra khỏi phòng, cứ thế đi thẳng về phòng mình.
“Hạ Diệp Chi.”
Cô có đi nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng giọng nói của anh.
Cô đâu thể làm như không nghe thấy nên chỉ đành dừng bước, cũng không quay đầu lại mà chỉ mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên có hơi nghiêm túc, nên Hạ Diệp Chi tưởng anh có chuyện gì.
Kết quả là hai giây sau, Mạc Đình Kiên chỉ nói ra ba chữ: “Anh đói rồi.”
Bữa cơm trưa hôm nay đúng là có ăn hơi sớm nhưng bây giờ mới có ba giờ chiều, anh nhanh đói đến vậy sao?
Hạ Diệp Chi không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn anh: “Mạc Đình Kiên, anh xem tôi là người hầu của anh đấy à?”
“Anh không sinh con với người hầu.” Mạc Đình Kiên hơi nhếch mắt, vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, nhưng khi vào tai Hạ Diệp Chi thì lại có cảm giác bị trêu chọc.
Hạ Diệp Chi nhất thời không biết phải nói gì, cô nắm chặt tay rồi lập tức buông lỏng: “Chờ chút.”
Hạ Diệp Chi cũng giật mình, ban nãy thật ra cô rất do dự, nhưng mở miệng ra lại là đồng ý làm cơm cho Mạc Đình Kiên ăn.
Buổi trưa cô làm ít món, về cơ bản cũng chẳng còn thừa lại gì.
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý muốn trả thù gì mà Hạ Diệp Chi chỉ muốn nấu cho Mạc Đình Kiên một bát mì rau cải qua quýt cho xong.
Nhưng khi vào trong bếp, cô lại theo thói quen lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, nấu cho Mạc Đình Kiên một bát mì thịt bò.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào bát mì thịt bò đã nấu xong, đưa tay vịn vào bàn bếp, trong lòng không biết phải làm sao.
Hạ Diệp Chi ơi là Hạ Diệp Chi, mày không thể khá hơn một chút được à?
Bọn mày đã chia tay lâu rồi, Mạc Đình Kiên cũng đã có người mới rồi, mày còn quan tâm anh ta như vậy làm gì?
Thảo nào mà người ta luôn nói phụ nữ nó nói một đằng nghĩ một nẻo, lừa mình dối người.
Hạ Diệp Chi tự giễu chính mình rồi đóng nắp lọ ớt vào.
Cứ coi như là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình đi, giả vờ quên mất rằng Mạc Đình Kiên thích ăn cay.
Hạ Diệp Chi ổn định lại tinh thần, bưng bát mì thịt bò đã nấu xong lên.
Mạc Đình Kiên đã ngồi trước bàn ăn chờ sẵn rồi.
“Cạch” một tiếng, Hạ Diệp Chi đã đặt bát mì xuống trước mặt Mạc Đình Kiên, còn khiến cho nước trong bát bắn ra tung tóe.
Mạc Đình Kiên cầm đũa đảo mì trong bát, vô cùng tự nhiên hỏi: “Có ớt không?”
“Ở trong bếp, tự lấy.” Hạ Diệp Chi bỏ lại câu này rồi quay người định đi về phòng.
Chưa được hai bước, cô chợt nhớ ra chuyện ngày hôm đó gặp Tiêu Thanh Hà trong siêu thị, bà ta tìm cô muốn hỏi về tung tích của Hạ Hương Thảo.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Hạ Hương Thảo là trong một tầng hầm của một tòa nhà ở nước M.
Chắc chắn Mạc Đình Kiên biết tung tích của Hạ Hương Thảo.