Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 677: ĐANG ĐỢI MẸ NHẶT XÁC CHO CÔ ẤY ĐẤY




Đã quá lâu chưa nghe được âm thanh này, trong chốc lát Hạ Diệp Chi có phần phản ứng không kịp.

Cô quay đầu, thấy Tiêu Thanh Hà với vẻ mặt vui mừng đi tới.

“Diệp Chi, thực sự là con……” Nét vui mừng trên mặt Tiêu Thanh Hà càng lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.

Người không biết còn tưởng rằng Tiêu Thanh Hà thực sự rất vui vẻ khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi.

Nhưng trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rõ hơn ai hết, Tiêu Thanh Hà tuyệt đối không bởi vì nhìn thấy cô mà vui vẻ.

Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà, không chút biến sắc che chắn Mạc Hạ sau lưng, không nói gì mà nhìn Tiêu Thanh Hà.

Cô cũng không biết Tiêu Thanh Hà muốn chơi trò gì.

Quãng thời gian mà lần trước cô nhìn thấy Tiêu Thanh Hà đã qua rất lâu, lần này, xem ra cả người bà ta có tinh thần rất tốt, tuy có chút gầy gò, nhưng xem ra vẫn rất có sức sống.

Hạ Diệp Chi cũng không biết tại sao cô lại đặc biệt chú ý đến trạng thái tinh thần của Tiêu Thanh Hà, chỉ là vô ý so sánh ở trong lòng.

Tiêu Thanh Hà nhiệt tình như vậy, mà Hạ Diệp Chi không nói một câu nào, Tiêu Thanh Hà cũng không cảm thấy lúng túng, trái lại tiếp tực cười nói: “Mua gì thế? Sắp qua năm mới rồi, con……có về nhà không?”

“Mẹ gọi con lại, là cố ý hỏi con có về nhà hay không ư?” Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà như nhìn mấy tên hề, đáy mắt hiện lên tia châm chọc rõ rệt.

Nhưng Tiêu Thanh Hà lại làm như không nhìn thấy, cười cười nói: “Dù sao con cũng là con ruột của mẹ, dĩ nhiên mẹ quan tâm năm mới con có về nhà hay không rồi.”

Hạ Diệp Chi thờ ơ nghe những lời dối trá mà Tiêu Thanh Hà nói này, cô đã mất hết kiên nhẫn: “Không nói thì con đi đây.”

Lúc này Tiêu Thanh Hà mới cuống lên, vội vàng ngăn cô lại: “Diệp Chi, con đừng đi! Mẹ……”

Hạ Diệp Chi thu lại bước chân vừa rồi, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Tiêu Thanh Hà: “Có chuyện gì thì nói.”

Vẫn luôn vô ý cố ý bị Hạ Diệp Chi che chắn ở phía sau, lúc này Mạc Hạ hiếu kì nhô đầu ra nhìn Tiêu Thanh Hà.

Tiêu Thanh Hà cũng nhìn thấy Mạc Hạ, dáng dấp cô bé đáng yêu, gương mặt phúng phính, đôi mắt vừa tròn vừa đen láy, mặt mũi nhìn có chút quen mắt.

Nhưng Tiêu Thanh Hà biết, đây tuyệt đối là lần đầu tiên bà nhìn thấy bé gái này.

Việc Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên sinh một đứa con gái, trước mắt, ngoại trừ nhà họ Mạc cùng với một vài người bạn bên cạnh bọn họ biết được, còn lại không công bố ra ngoài.

Trước đó truyền thông tung tin đồn thất thiệt, sau cùng cũng không biết được.

Xem như người ngoài tin Mạc Đình Kiên có một cô con gái, cũng chỉ có thể nghĩ rằng cô con gái này là của Mạc Đình Kiên và Tô Miên.

Dù sao ba năm trước Mạc Hạ được âm thầm sinh ra ở nước ngoài, không bị truyền thông nào đăng tin.

Hạ Diệp Chi chú ý tới ánh mắt Tiều Thanh Hà, nhích qua bên cạnh, che Mạc Hạ.

Tiêu Thanh Hà ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên: “Nó là……”

Hạ Diệp Chi nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, khiến cho Tiêu Thanh Hà không nói ra những lời còn dang dở.

Mấy năm nay Hạ Diệp Chi đã trải qua rất nhiều chuyện, ngoại trừ tỏ ra cảm ơn đối với người bên cạnh, lúc đối mặt với người khác, lại hiện rõ sự sắc bén, tỏ vẻ lạnh lùng.

Tiêu Thanh Hà có hơi sợ Hạ Diệp Chi, bà ổn định lại tâm trạng, mới cẩn thận hỏi Hạ Diệp Chi: “Hạ Chi, con……gần đây có gặp Hạ Hương Thảo không?”

Hạ Hương Thảo?

Nói mới nhớ, quả thực đã lâu lắm rồi Hạ Diệp Chi chưa gặp Hạ Hương Thảo.

Lúc cô rời nước Mỹ, liền bị Hạ Hương Thảo dẫn người bắt đi, vì vậy mới có hàng loạt sự việc về sau.

Sau khi Mạc Đình Kiên qua Mỹ cứu được cô, liền giam Hạ Hương Thảo lại, sau này cô tìm Lưu Chiến Hằng, đã không biết chuyện của Hạ Hương Thảo rồi.

Dựa theo tính cách Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cảm thấy, Hạ Hương Thảo phần nhiều là lành ít dữ nhiều.

Cô cảm thấy bản chất Mạc Đình Kiên thiện lương, nhưng phần lớn thời điểm, Mạc Đình Kiên thủ đoạn ngoan độc, huống chi lúc ấy Hạ Hương Thảo đã giẫm lên ranh giới cuối cùng của Mạc Đình Kiên.

“Chị ta là con gái mẹ, cũng không phải con con! Mẹ không biết chị ta ở đâu, sao con biết được chứ?” Hạ Diệp Chi mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Thanh Hà, giọng nói mang theo sự giễu cợt.

“Nhưng mà lúc nó rời nhà, nó nói là muốn tìm con……” Giọng của Tiêu Thanh Hà nhỏ lại, có hơi chột dạ không dám nhìn thẳng Hạ Diệp Chi.

“Tìm con?” Hạ Diệp Chi giận quá mà cười lên: “Vậy mẹ biết chị ta tìm con làm gì không?”

“Mẹ……”Ánh mắt Tiêu Thanh Hà né tránh, cứ tránh mặt không nhìn Hạ Diệp Chi, nói “Mẹ” cả nửa ngày trời cũng không nói ra gì.

Sau khi Trần Tuấn Tú chết, Hạ Hương Thảo tính tất cả nợ nần lên đầu Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, tất cả căm hận và thù oán đều muốn đòi lại trên người bọn họ.

Hạ Hương Thảo bày ra rõ ràng như vậy, sao Tiêu Thanh Hà không biết được chứ?

Nói cho cùng, trong lòng Tiêu Thanh Hà, vẫn xem trọng Hạ Hương Thảo.

Cho dù Hạ Hương Thảo không để bà trong mắt, chỉ xem Tiêu Thanh Hà như một người ở, Tiêu Thanh Hà vẫn coi cô ấy là con gái.

Còn thân hơn con gái ruột như cô.

Cô bị thương trên đảo, làm người thực vật ba năm, Tiêu Thanh Hà cũng không đi tìm cô như thế này.

Tiêu Thanh Hà vì hạ Hương Thảo quả thực đã hao tâm tổn sức. Nếu như cô không phải con ruột của Tiêu Thanh Hà, cô cũng sẽ cảm động.

Một người mẹ kế đối xử với con gái của vợ trước của chồng mười năm như một, coi như cô con gái đó không để bà vào trong lòng, bà cũng không rời không bỏ.

Nghe ra đúng là có chút cảm động.

Hạ Diệp Chi kiêng kị sau lưng còn có Mạc Hạ, cô tiến lên một bước, cúi đầu ghé vào tai Tiêu Thanh Hà, nhỏ giọng xuống, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói ra: “Từ trước đến nay Hạ Hương Thảo rất biết tìm đường chết, có lẽ lẻ loi chết ở một nơi nào đó, chờ mẹ nhặt xác cho chị ta đấy.”

Tiêu Thanh Hà nghe vậy, vẻ mặt đại biến, chỉ vào Hạ Diệp Chi, giọng nói run rẩy: “Con……có phải biết nó ở đâu hay không?”

“Mẹ mới là mẹ của chị ta, không phải con, sao con biết được?” Hạ Diệp Chi nói xong, lạnh lùng liếc bà, dẫn Mạc Hạ rời đi.

“Diệp Chi!”

Tiêu Thanh Hà còn ở sau lưng gọi tên cô, bước chân Hạ Diệp Chi càng bước càng lớn, đi cũng càng nhanh. Vốn người trong siêu thị đã nhiều, Hạ Diệp Chi nhanh chóng dẫn Mạc Hạ lẫn vào đám người, không thấy bóng dáng.

Tiêu Thanh Hà không nhìn thấy hạ Diệp Chi, gấp đến nỗi dậm chân tại chỗ. Nhưng những lời kia của Hạ Diệp Chi khiến cho bà nghĩ rằng nhất định Hạ Diệp Chi biết gì đó.

Bà sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Tiêu Thanh Hà không có ý cứ như vậy mà rời đi, bà dự định đến cửa siêu thị chờ. Nhưng cửa siêu thị khá nhiều, bà nghĩ ngợi, cảm thấy chờ ở cửa còn không bằng chờ ở cửa bãi giữ xe.

Nhất định Hạ Diệp Chi lái xe tới.

Nhưng bà tính sai một điểm, mặc dù Hạ Diệp Chi lái xe tới, nhưng bên này kẹt xe quá rồi, xe của cô cũng không lái vào bãi xe dưới mặt đất.

Hạ Diệp Chi mua đồ xong, cũng không có đi tầng hầm một, mà đẩy thẳng xe mua sắm ra, đi tới bãi xe bên cạnh, chất đồ vào rồi rời đi.