Sáng sớm hôm sau.
Cửa phòng Hạ Diệp Chi vang lên tiếng gõ cửa.
Cô mơ hồ có thể cảm nhận được, sớm như thế đến gõ cửa, tuyệt đối không phải là Tiêu Thâm.
Cô nhìn qua mắt mèo, là hai người mặc đồng phục cảnh sát.
Cảnh sát tìm đến cửa, nhất định là vì sự việc ngày hôm qua.
Hạ Diệp Chi không thấy ngạc nhiên lắm, tối qua nếu như cô thật sự rơi vào tay Khanh Tần, cũng không biết có thể sống để trở về hay không, mà Khanh Tần đương nhiên cũng sẽ thu dọn sạch sẽ.
Nhưng tối qua, Khanh Tần bọn họ không thực hiện thành công, chuyện hôm qua hắn đương nhiên cũng không thu dọn.
Khanh Tần là một tiên tiểu nhân không hơn không kém, tối qua anh ta bị thua lỗ, đương nhiên sẽ nghĩ cách tìm Hạ Diệp Chi gây phiền phức.
Lúc này, Hạ Diệp Chi cũng sớm đã chuẩn bị tinh thần.
Hạ Diệp Chi sửa sang lại quần áo, mở cửa.
Cảnh sát lấy ra một tờ giấy chứng nhận đưa tới trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Xin hỏi là Hạ Diệp Chi phải không?”
“Là tôi.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi dừng lại trên tờ giấy chứng nhận một lúc, mới rời ánh mắt đi.
“Mời đi cùng chúng tôi một chuyến, liên quan đến tai nạn xe xảy ra trên đường Hoàn Nam chiều qua, chúng tôi muốn tìm hiểu một chút tình hình từ cô.” Cảnh sát vừa đem giấy chứng nhận thu lại, vừa nói.
“Có thể đợi tôi thay quần áo không?” Hạ Diệp Chi nói xong, đóng cửa quay lại phòng.
Sau khi đóng cửa, vẻ mặt Hạ Diệp Chi nặng nề.
Trước đây cô chỉ nghĩ Khanh Tần sẽ từ phương diện này gây rắc rối cho cô, lại không ngờ, cho dù cảnh sát muốn tìm đến cô, chí ít hôm qua sẽ liên hệ với cô.
Hành động này có chút chậm.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn về phía cửa, đi đến ghế sofa và ngồi xuống, lấy điện thọai, tra vài từ khóa để tìm những tin tức liên quan.
Nhưng cô phát hiện, cái gì cũng không có.
Ngành truyền thông ở thành phố Hà Dương đang phát triển rất tốt, những chuyện này làm sao có thể không có tin tức?
Trong lòng Hạ Diệp Chi có chút nghi nghờ.
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Hạ tiểu thư, là tôi” Là giọng nói của Tiêu Thâm.
Hạ Diệp Chi nghe thấy thế, xoay người đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Tiêu Thâm với vẻ mặt không có biểu cảm gì đang đứng ở cửa, mà hai người cảnh sát vẫn đứng ở đó đợi cô.
Cảnh sát vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đi ra, liền hỏi: “Có thể đi chưa?”
“Đi đâu?” Tiêu Thâm hỏi.
Hạ Diệp Chi buông lỏng tay: “Có thể đi đâu.”
Tiêu Thâm liếc nhìn hai người cảnh sát, nói với Hạ Diệp Chi: “Tôi đi cùng cô.”
“Anh là gì của Hạ Diệp Chi?” Cảnh sát nghe thấy vậy, sự chú ý liền rơi trên người Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cảnh sát, nhẹ giọng nói: “Cùng đi đi”.
Hạ Diệp Chi chú ý đến vẻ mặt của hai người cảnh sát, phát hiện thấy có sự thay đổi.
Cô và Tiêu Thâm liếc nhìn nhau, Tiêu Thâm cái gì cùng không nói, ra hiệu cô có thể đi.
Hạ Diệp Chi đi trước, Tiêu Thâm trực tiếp theo sau.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Cảnh sát đi theo sau, sắc mặt không thay đổi.
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của các người?” Tiêu Thâm cười lạnh: “Vì các người là cảnh sát giả sao?”
Lời nói vừa nói ra, Tiêu Thâm vươn tay chắn trước Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi hiểu ý, lùi lại phía sau, anh thu tay lại, nhấc chân lên, trực tiếp hạ ngục hai tên cảnh sát giả xuống đất.
“Ngươi đây là đang tấn công cảnh sát!” Hai tên cảnh sát giả đã ngã xuống đất cũng không thừa nhận bản thân là giả.
“Vậy hãy gọi cảnh sát đi.” Tiêu Thâm nhìn Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi hiểu ý, lấy điện thoại muốn gọi cảnh sát.
Hai tên cảnh sát giả thấy vậy, từ mặt đất bò dậy chạy từ cửa thang bộ, thậm chí thang máy cũng không đợi.
Hạ Diệp Chi nhìn phương hướng hai tên cảnh sát vừa chạy mất, khẽ cau mày: “Thật sự là giả, tôi vừa nãy mới chỉ có chút nghi ngờ mà thôi.”
Tiêu Thâm không nói nhiều với cô về vấn đề này.
Anh ta lấy điện thoại ra: “Để lại số điện thoại, có việc gì có thể trực tiếp gọi cho tôi.”
Hạ Diệp Chi đọc số điện thoại của mình, Tiêu Thâm gọi qua cho cô, cô lưu lại số điện thoại của Tiêu Thâm.
Sau khi trao đổi xong số điện thoại Tiêu Thâm lại quay lại phòng.
Hạ Diệp Chi nhớ đến nửa đêm hôm qua, bát mà tối qua Tiêu Thâm mang cơm qua cho cô vẫn còn ở nhà cô, liền gọi Tiêu Thâm lại.
“Tiêu Thâm, anh đợi chút.”
Tiêu Thâm dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay lại phòng, lấy khay và bát đã được rửa sạch ra.
“Cảm ơn món cháo của anh.”
Tiêu Thâm nhận lại chiếc khay, Hạ Diệp Chi không nhịn được hỏi: “Anh còn biết làm cơm?”
“Không biết, tôi nhờ người làm.” Tiêu Thâm nói xong liền rời đi.
Đi chưa được hai bước, anh lại quay đầu hỏi cô: “Cô vẫn chưa ăn cơm?”
“Chưa” Hạ Diệp Chi lắc đầu.
Tiêu Thâm không nói gì, trực tiếp đi về phòng,
Hạ Diệp Chi bối rối đứng nguyên tại chỗ.
Người vệ sĩ này của cô thực sự không thiếu tiền, còn đặc biệt mời người về nấu ăn.
Người giống như Tiêu Thâm làm sao có thể biết nấu ăn.
Rất lâu sau, Hạ Diệp Chi cảm thấy bản thân vẫn là kết luận quá sớm, người như Tiêu Thâm biết nấu ăn cũng là một việc bình thường.
Hạ Diệp Chi quay lại phòng, qua một lúc, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Không cần nhìn qua mắt mèo, cô liền biết lại là Tiêu Thâm.
Cô mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Thâm đang đứng ở cửa.
Mặt anh không có biểu cảm gì bưng một phần bữa sáng đứng trước cửa, hai mắt thờ ơ, giống như bị ai đó ép mang bữa sáng cho cô.
“Không…cần đâu, tôi không đói.” Có vẻ rất miễn cưỡng, Hạ Diệp Chi cũng có chút không dám nhận.
Khóe miệng Tiêu Thâm hình như nâng lên một chút, nói: “Nấu nhiều rồi, dù sao cũng không ăn hết.”
Hạ Diệp Chi chỉ có thể nhận lấy, cô bây giờ có chút không chắc chắn bản thân là tìm một vệ sĩ hay một bảo mẫu.
Hạ Diệp Chi nhận lấy bữa sáng, Tiêu Thâm nói: “Vừa rồi hai tên cảnh sát giả kia là chuyện gì? Cô đã trêu trọc ai?”
“Khanh Tần, anh biết chứ?” Hạ Diệp Chi không có gì phải che giấu Tiêu Thâm.
“Ừ” Tiêu Thâm không có biểu cảm gì trả lời một tiếng, sau đó giọng nói nhàn nhạt hỏi một câu: “Cô muốn đối phó với anh ta như thế nào? Toàn thân hay tàn phế?”
Tay bưng khay của Hạ Diệp Chi run rẩy: “Hả?”
“Cô muốn đối phó với anh ta như thế nào, thì nói với tôi, nhưng nếu như muốn mạng của anh ta, phải nói từ đầu, nếu như chỉ muốn anh ta gãy chân gãy chân, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng là được.”
“….” Lúc này Hạ Diệp Chi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy bữa sáng trên tay có chút nặng nề.
Sau khi Tiêu Thâm đi, Hạ Diệp Chi đem bữa sáng quay lại phòng, ngồi trong phòng ăn vẫn là một khuôn mặt mù mịt.
Giọng điệu của Tiêu Thâm quá nhẹ nhàng và bình thản, điều này khiến Hạ Diệp Chi có chút sợ hãi.
Nếu như những lời nói này được nói ra từ những người khác, có thể sẽ không khiến Hạ Diệp Chi có loại cảm giác này, nhưng người nói những lời này là Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm là nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi lại một lần nữa nhận ra Tiêu Thâm là một người đôi tay đã dính máu chứ không phải là một vệ sĩ bình thường.
Cô nhớ lại bản thân lần trước ở trước mặt anh ta cố ý nhắc đến Mạc Cẩm Vân, mặc dù lúc đó Tiêu Thâm đã tức giận, nhưng cũng không ra tay, bây giờ nhớ lại cô thật sự rất may mắn.
Không dám tưởng tượng, lúc đó nếu như Tiêu Thâm không thể kiểm soát được bản thân….
Hạ Diệp Chi rùng mình, nhìn chằm chằm vào bữa sáng, ăn một cách cẩn thận.