Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 656




Hạ Diệp Chi đứng ở trước cửa phòng của mình cố ý mở cửa phòng thật chậm.

Cô mới vừa đem chìa khoá cắm vào ổ thì nghe thấy tiếng phòng bên kia mở cửa cùng đóng cửa.

Hạ Diệp chị quay đầu, vừa vặn trông thấy cửa phòng đối diện đóng lại.

Tiêu Thâm thật đúng là ở chỗ này?

Thật chỉ là trùng hợp sao?

Trên đời sẽ có việc trùng hợp như vậy?

Con ngươi Hạ Diệp Chi híp lại, trầm tư một lát rồi mở cửa vào phòng.

Tuy nhiên khi cô mới bước chân vào, phòng bên kia lại đột nhiên mở ra.

Tiêu Thâm đứng cạnh cửa, hướng mắt về phía phòng của Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.

“Tôi đã gặp cô ấy, cô ấy có hơi nghi ngờ tôi.”

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Tiêu Thâm mặt không thay đổi lên tiếng: “Tôi biết.”



Hôm sau.

Lúc Hạ Diệp Chi ra cửa cố ý nhìn qua phòng đối diện.

Cửa phòng đóng chặt, không biết Tiêu Thâm ở nhà hay đã đi ra ngoài

Hôm nay Hạ Diệp Chi dự định đến biệt thự của Mạc Đình Kiên để gặp Mạc Hạ, sau đó đến phòng làm việc của Tần Thủy San.

Hạ Diệp Chi ăn điểm tâm bên ngoài, lúc đi ngang qua tiệm bánh gato cô mua mấy khối bánh gato nhỏ xinh mang đến cho Mạc Hạ.

Cô cố ý căn thời gian, chắc chắn Mạc Đình Kiên đã ra cửa, lúc này mới lái xe đi đến biệt thự của anh.

Lúc Hạ Diệp Chi đến biệt thự của Mạc Đình Kiên, cô thấy trước cổng đỗ một chiếc xe, cốp phía sau đang mở, có một vệ sĩ đang đặt hành lý vào trong.

Có vẻ như ai đó chuẩn bị đi xa nhà.

Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua biệt thự, khẽ cau mày nói: “Mạc Đình Kiên ở nhà?”

Vệ sĩ biết Hạ Diệp Chi là ai, mặc dù bây giờ cô không còn sống trong biệt thự, nhưng Mạc Đình Kiên vẫn cho phép cô đến thăm Mạc Hạ liền biết địa vị của cô khá quan trọng.

Bởi vậy, vệ sĩ đối với cô cũng mười phần khách khí.

Nghe thấy cô hỏi, vệ sĩ cung kính nói: “Thiếu gia đã đi ra ngoài từ sớm.”

“Vậy các người đem hành lý đi đâu? Ai muốn đi?”

Hạ Diệp Chi vừa tra hỏi, vệ sĩ còn chưa lên tiếng, Mạc Cẩm Vân từ trong biệt thự đi ra, kêu một tiếng: “Hạ Diệp Chi.”

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu theo tiếng giọng nói phát ra đã nhìn thấy Mạc Cẩm Vân được bao bọc bởi chiếc khăn thật dày hướng phía cô đi đến.

Nhớ tới cuộc nói chuyện hôm qua cùng Tiêu Thâm, Hạ Diệp Chi hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Ra nước ngoài chữa bệnh.” Mạc Cẩm Vân cúi đầu, trên người quàng chiếc khăn thật dày, đeo găng tay, con người toát lên vẻ lạnh lùng, yếu đuối.

Hôm qua cô đã nghe Tiêu Thâm nói về chuyện này, cho nên Hạ Diệp Chi cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.

Chỉ là biểu hiện của Hạ Diệp Chi quá bình tĩnh, lại làm cho Mạc Cẩm Vân nảy ra suy nghĩ khác.

Mạc Cẩm Vân cho là chính Hạ Diệp Chi đã tác động gì đó với Mạc Đình Kiên nên anh mới nói với cô những lời đó và để cô đi ra nước ngoài chữa bệnh.

Mạc Cẩm Vân khịt khịt mũi một cái, giọng nói khàn nhỏ: “Cám ơn cô, Hạ Diệp Chi.”

Hạ Diệp Chi cảm thấy không hiểu: “Cám ơn tôi vì cái gì?”

Mạc Cẩm Vân không muốn cùng Hạ Diệp Chi nói tiếp chủ đề này nên chỉ mỉm miệng cười.

Khuôn mặt hiện tại của Mạc Cẩm Vân gần tương tự Mạc Đình Kiên, rất tốt, cho dù suy yếu cũng rất đẹp.

“Tiểu thư, đã đến giờ.” Người vệ sĩ đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Mạc Cẩm Vân.

Mạc Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Tôi phải đi, cô cùng Đình Kiên phải cố gắng thật tốt.”

Ngữ khí nhàn nhạt, cảm giác như một lời nhắn nhủ.

Hạ Diệp Chi mặt không biến sắc hỏi nàng: “Tiêu Thâm đâu? Sao anh ta lại không có ở đây?”

Mạc Cẩm Vân trong lòng hơi nao nao, lập tức lạnh nhạt nói: “Anh ta cùng tôi không có liên quan đến nhau, lý do gì để anh ta đi cùng tôi?”

Vậy là Tề Tành không cùng Mạc Cẩm Vân đi nước ngoài.

Nhưng Mạc Cẩm Vân cũng có sự kiêu ngạo của mình, cô sẽ không nói cho Hạ Diệp Chi biết rằng thực ra cô muốn Tiêu Thâm đi cùng nhưng anh ta không đi.

Những suy nghĩ trong lòng Mạc Cẩm Vân, Hạ Diệp Chi một chút cũng không hề hay biết.

Trong lòng cô cảm thấy có chút buồn bực, không ngờ những lời Tiêu Thâm nói là sự thật, Mạc Cẩm Vân thật không có đi cùng Tiêu Thâm ra nước ngoài.

Lúc này, Hạ Diệp Chi tâm trạng vẫn đang rất phức tạp khi đối mặt với Mạc Cẩm Vân, cuối cùng chỉ nói ra hai từ: “Bảo trọng.”

“Cô cũng vậy.” Mạc Cẩm Vân giống như còn có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ là muốn nói rồi lại thôi, cô từ từ cúi người ngồi vào trong xe.

Khi ô tô của Mạc Cẩm Vân rời đi, Hạ Diệp Chi mới tiến vào bên trong biệt thự.

Trong biệt thự thiếu Tiêu Thâm và Mạc Cẩm Vân, còn lại một vài vệ sĩ cùng người giúp việc trông coi, không gian rất vắng vẻ.

“… Hạ tiểu thư.” Người hầu còn có chút không quen, lên tiếng chào.

Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, đi lên lầu tìm Mạc Hạ.

Tình hình sức khỏe của Mạc Hạ dần dần chuyển biến tốt hơn, khi Hạ Diệp Chi mở cửa bước vào Mạc Hạ có nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu trông thấy Hạ Diệp Chi thì ánh mắt sáng lên, chỉ là không nói lời nào.

Hạ Diệp Chi nói chuyện cùng Mạc Hạ trong phòng một lúc sau đó dỗ Con bé xuống dưới lầu xem TV.

Cũng may phim hoạt hình có sức hút rất mạnh mẽ, mỗi đứa trẻ đều khó mà kháng cự.

Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ xuống dưới đại sảnh, cầm cái điều khiển từ xa chuyển kênh thấy những tin tức mới nhất đang được cập nhật.

“Đêm qua, có phóng viên chụp được ảnh tổng giám đốc đương nhiệm Mạc thị Mạc Đình Kiên dẫn một người phụ nữ về nhà, theo phán đoán người phụ nữ này trước đây từng có hôn ước với Mạc Đình Kiên…”

Hạ Diệp Chi mấp máy môi, thở hắt ra.

“Mạc Đình Kiên và vị hôn thê cũ ở cùng nhau…”

Không nghĩ tới chỉ chuyển kênh một cái mà lại biết được tin tức giải trí của Mạc Đình Kiên.

Cứ theo đà này, Mạc thị không cần tốn quá nhiều tiền quảng cáo nữa vì căn bản không cần mời đại minh tinh nổi tiếng gì, chính anh ta cũng đã mang đến một làn sóng lớn rồi.

Hạ Diệp Chi cắn răng, tiếp tục thở dài.

Liên tục đổi thêm mấy kênh truyền hình vẫn lại là tin tức của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi chán nản, đến TV cũng muốn chống đối cô.

Cô quay đầu, cười tủm tỉm đối Mạc Hạ nói: “Hạ Hạ, chúng ta không xem TV nữa nhé, chẳng có tin gì hay hết”.

Mạc Hạ chỉ chỉ TV, mở to hai mắt, đọc nhấn rõ ràng từng chữ: “Nhìn Mạc Ớt Xanh.”

Mạc Hạ cũng nhận ra trong tin tức có Mạc Đình Kiên.

“Hắn trông không đẹp mắt.” Hạ Diệp Chi vẫn muốn chuyển kênh.

Nhưng Mạc Hạ nhíu đôi lông mày hình chữ bát: “Đẹp mắt lắm.”

Hạ Diệp Chi: “…”

Cô đành phải chuyển lại kênh cũ.

Mạc Hạ chăm chú nhìn lên màn hình TV đang chiếu tin tức của Mạc Đình Kiên một cách say sưa, sau đó đột nhiên tung ra hai chữ: “Giống con.”

“Khụ khụ…” Hạ Diệp Chi đúng lúc đang cầm cốc nước uống, nghe thấy Mạc Hạ nói hai từ này suýt chút nữa bị sặc.

Mạc Hạ quay đầu, nghi ngờ nhìn Hạ Diệp Chi: “Mẹ bị cảm mạo.”

“Đúng… Mẹ bị cảm… Khụ khụ…” Hạ Diệp Chi giả vờ ho khan vài tiếng.

Cô vừa mới nghe thấy được cái gì?

Mạc Hạ nói Mạc Đình Kiên đẹp mắt, là bởi vì giống cô bé hay sao?

Mạc Hạ nghiêm túc nói: “Uống thuốc.”

“Mẹ lát nữa liền đi uống thuốc.” Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười.

Cô phát hiện ra là hôm nay Mạc Hạ nói tương đối nhiều, nhưng lại giống Mạc Đình Kiên – vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng.

Tin tức về Mạc Đình Kiên không dài, một lát là hết.

Lần này Hạ Diệp Chi chuyển sang một kênh hoạt hình thiếu nhi, Mạc Hạ cũng không lên tiếng phản đối.

Chẳng qua cũng không xem được lâu lắm, cô nghe thấy Mạc Hạ nhàn nhạt nói một câu: “Nhàm chán, không dễ nhìn.”