Nghĩ vậy, Hạ Diệp Chi liền đuổi theo.
“Tiêu Thâm, anh chờ một chút.”
Tiêu Thâm quả nhiên ngừng lại, ánh mắt không gợn sóng: “Hạ tiểu thư còn có việc?”
Ánh mắt của anh ta bình tĩnh mà lạnh lùng.
Hạ Diệp Chi cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Tiêu Thâm ngữ khí mười phần tùy ý: “Đi ngang qua.”
“Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?” Hạ Diệp Chi chắn đường Tiêu Thâm, Tiêu Thâm định rời đi đành phải ngẩng đầu nhìn cô.
Tiêu Thâm cười lạnh một tiếng: “Mạc Cẩm Vân muốn đi nước ngoài chữa trị, cô ấy không cần tôi.”
Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, ý của Tiêu Thâm muốn nói là… Mạc Cẩm Vân không cần anh ta nữa?
Cô vẫn luôn cảm nhận được Tiêu Thâm đối Mạc Cẩm Vân có chút gì đó đặc biệt, nói là đặc biệt, lại có chút riêng biệt, nhưng Mạc Cẩm Vân tính tình kiêu ngạo lại sẽ thích hạng người như vậy sao?
Hạ Diệp Chi nhận thấy Tiêu Thâm không muốn nói thêm về chuyện của Mạc Cẩm Vân nữa nên cô cũng không nói gì thêm.
Cô giống như vô tình hỏi: “Vậy tiếp theo anh định đi đâu?”
“Không phải đi chỗ nào cũng đều giống nhau cả sao?” Tiêu Thâm bật cười một tiếng, trên mặt hiện lên vài phần lãng tử, phóng khoáng.
Không biết vì cái gì, Hạ Diệp Chi đột nhiên cảm thấy, Tiêu Thâm không phải một người đàn ông suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết.
“Thôi vậy.” Hạ Diệp Chi gật gật đầu, đề nghị: “Hôm nay anh giúp tôi một tay, không bằng tôi mời anh đi ăn cơm.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ rất đơn giản chỉ là muốn tìm Tiêu Thâm nói chuyện một chút.
Mặc dù Tiêu Thâm có thể không đồng ý đi cùng cô, nhưng cũng không quan trọng, không đồng ý thì thôi.
Nhưng điều Hạ Diệp Chi kinh ngạc chính là, Tiêu Thâm nhẹ gật đầu: “Được.”
Điều này ngược lại làm Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ một chút.
Khu phố bên cạnh có một nhà hàng thịt nướng.
Tiêu Thâm không chút câu nệ, đi theo Hạ Diệp Chi tiến vào nhà hàng.
Nhân viên phục vụ đem menu đến, Tiêu Thâm cũng không hề khách sáo gọi rất nhiều thịt mang lên.
Nhưng loại này thịt nướng cửa hàng này giá cả không quá đắt, gọi nhiều như vậy cũng không tốn quá nhiều tiền.
Bộ dạng Tiêu Thâm ăn cơm không thể nói đẹp mắt nhưng mang lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, lịch sự.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, không khỏi nở nụ cười: “Trên phim truyền hình, hình như những sát thủ đều rất hung dữ và ăn cái gì cũng không để ý hình tượng”
Tiêu Thâm nhấp một hớp bia, ngẩng đầu liếc Hạ Diệp Chi một chút: “Tào lao.”
Hạ Diệp Chi suýt chút bị anh ta làm cho nghẹn họng.
Được rồi, không nên so đo, anh ta vừa mới còn giúp cô và cũng là cô muốn gợi chuyện để nói.
“Tôi chưa từng gặp ngoài đời, đương nhiên chỉ là trong TV người ta diễn làm sao thì thấy như vậy.” Hạ Diệp Chi dựa lưng vào ghế tỏ vẻ vô tội.
Tiêu Thâm bật cười một tiếng, thấp giọng nói, âm thanh đủ để hai người nghe thấy: “ Cô biết không? Giao dịch cuối cùng của tôi là làm giáo viên dạy văn tại một trường trung học, dạy học đến tận hai năm mới hoàn thành được giao dịch”
Nghe vậy cô đoán chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Thế nhưng lúc này anh ta nói chuyện một cách bình tĩnh đến lạ thường làm cho Hạ Diệp Chi có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tiêu Thâm một sát thủ, lại có thể đến một trường trung học để làm giáo viên dạy văn hai năm mà không hề lộ ra sơ hở.
Vì ý định giết một người mà ròng rã hai năm!
Càng làm cho Hạ Diệp Chi khiếp sợ là, Tiêu Thâm lại còn có khả năng làm giáo viên dạy văn!
Dù sao cũng nên là một giáo viên thể dục đi…
Sự ngạc nhiên của Hạ Diệp Chi được biểu hiện quá rõ ràng, Tiêu Thâm giật giật khóe miệng, cười như không cười, nói: “Thứ tôi biết không là gì so với Mạc Đình Kiên.”
Lần này đến phiên Hạ Diệp Chi giật nhẹ khóe miệng.
Cô gục đầu xuống, cầm cái que trúc xiên thịt chọc một khối đậu phụ, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Đột nhiên, cô tựa như nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm nhìn biểu cảm khuôn mặt của cô như gặp quỷ, khẽ nhíu mày: “Là chính cô muốn nói về chủ đề này, nhưng cô có thể yên tâm tôi sẽ không làm gì cô.”
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Thâm, hỏi: “Anh có biết người nào tên Lưu Chiến Hoằng không?”
“Ai?” Tiêu Thâm suy nghĩ một chút: “Không biết.”
Hạ Diệp Chi lại rơi vào trầm tư.
Tiêu Thâm vừa mới nói, giao dịch cuối cùng của hắn là ở trong trường trung học ẩn núp trọn vẹn hai năm.
Mà Lưu Chiến Hoằng năm đó cũng là bỏ ra ba năm để chăm sóc Hạ Diệp Chi và lấy được lòng tin từ cô trước khi bị vạch trần.
Hai chuyện này so ra thì quá giống nhau.
Điều này khiến cho Hạ Diệp Chi không thể không hoài nghi Lưu Chiến Hoằng có khả năng cùng tổ chức X có quan hệ.
“Thật sự không biết?”
Trong giọng nói của Hạ Diệp Chi chứa đầy vẻ hoài nghi khiến cho Tiêu Thâm không vui, anh lạnh giọng trả lời: “Trong tổ chức mỗi một người hành động ở bên ngoài đều cho biệt danh, chúng tôi không hề biết tên thật cũng thân phận của mỗi người.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, cả người đều có chút khiếp sợ.
Cô viết kịch bản đều không dám viêt như thế.
Mà hiện thực thực tế thường kịch tính hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Chi mặc dù còn muốn hiểu rõ hơn một chút chuyện của tổ chức X, nhưng đêm nay cô đã hỏi được tương đối nhiều.
Tiêu Thâm nói với cô những chuyện này có thể vì tâm tình đang tương đối tốt, cũng có thể muốn dọa cô một chút để cô sau này không còn dám hỏi về chuyện của tổ chức X nữa.
Sau đó, cô cũng không hỏi thêm thông tin gì từ Tiêu Thâm.
Hai người ăn xong đồ nướng, liền chào tạm biệt.
Nhưng là sau khi hai người chia tay, Hạ Diệp Chi phát hiện Tiêu Thâm cũng không có rời đi mà ngược lại lại ở sau lưng cô.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Hạ Diệp Chi đương nhiên sẽ không coi là Tiêu Thâm sợ cô lại xảy ra chuyển gì nên muốn đưa cô về nhà.
Tiêu Thâm đút tay vào túi áo, đeo khẩu trang và mũ lại, nhìn không khác gì những người bình thường đang đi lại ngoài kia.
Đôi lông mày giật giật, giọng nói dưới lớp khẩu trang nghe không được rõ ràng: “Tôi về nhà!”
Hạ Diệp Chi chỉ tay về con đường phía trước: “ Nhà của anh cũng đi hướng này?”
Tiêu Thâm lười trả lời, chân bước vượt qua cô, đi nhanh về phía trước.
Hạ Diệp Chi cũng đi sau lưng anh ta, trơ mắt nhìn anh ta tiến vào khu ph, rồi tiến vào tòa nhà nơi cô sống.
Trước cửa thang máy, Tiêu Thâm bước vào, hướng ra ngoài nơi Hạ Diệp Chi đang đứng hô lên một tiếng: “Haizzz, cô có đi hay không?”
Hạ Diệp Chi nhìn anh ta một cái, vẫn là nhấc chân đi vào.
Cô liếc nhìn thoáng qua thấy Tiêu Thâm ấn số tầng cần đi lên, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Thật trùng hợp, Tiêu Thâm không chỉ ở cùng một tòa nhà với cô mà còn ở cùng một tầng.
Tiêu Thâm thấy Hạ Diệp Chi không ấn số, liền hỏi: “Lầu mấy?”
Hạ Diệp Chi không nói chuyện, Tiêu Thâm xùy một tiếng, ngữ khí rất là khinh thường: “Tôi đã gặp qua vô số người phụ nữ, cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?”
Hạ Diệp Chi phát hiện ra Tiêu Thâm nếu như không bàn về quá khứ thì tình cách và thói quen của anh ta không khác gì một người bình thường.
“Tôi không có nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy rất trùng hợp”. Hạ Diệp Chi thu tầm mắt lại, buông thõng ánh mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.
Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, sau đó bước về hai phòng ở hai hướng đối diện nhau.