Hạ Diệp Chi vô cùng tức giận, cô lạnh lùng nói: “Ly, rốt cuộc thì cô muốn gì! Tôi biết vì Lưu Chiến Hằng nên cô vẫn còn khúc mắc với tôi nhưng cô cũng đừng khinh người quá!”
Ly cười khẩy, nghiến răng nói: “Hạ Diệp Chi, tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”
Tuy cô ta không cam lòng nhưng chỉ có thể hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Hạ Diệp Chi đợi Ly đi khỏi liền khóa cửa lại rồi đi tới mở tủ quần áo ra.
Cô mở cánh cửa trong cùng của tủ quần áo, rồi nhanh chóng lôi đống quần áo treo trong đó xuống thì thấy Mạc Đình Kiên đang đứng dựa vào vách tủ.
Mặc dù trốn trong tủ quần áo nhưng Mạc Đình Kiên chẳng chật vật chút nào ngược lại vẫn giữ được khí thế.
Một số người sinh ra đã cao quý rồi.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy như vậy rất thiệt thòi cho Mạc Đình Kiên.
Cô mím môi nói: “Cô ta đi rồi, anh ra đi.”
Mạc Đình Kiên nhìn cô, đôi mắt đen láy như mực toát lên sự u ám.
Hạ Diệp Chi chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Mạc Đình Kiên làm sao vậy?
Anh bước ra khỏi tủ quần áo, ngay cả quần áo cũng không chỉnh trang lại mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.
Dù Hạ Diệp Chi nghĩ mình chẳng làm gì khiến anh nổi giận nhưng không hiểu sao cô vẫn thấp thỏm lo âu.
Cô hỏi Mạc Đình Kiên: “Sao vậy?”
Mạc Đình Kiên cúi đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi trong chốc lát, rồi mới chầm chậm lên tiếng: “Một nửa chủ nhân? Bà chủ?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, hờ hững, không nhận ra sự tức giận trong đó.
Nhưng càng không nghe ra sự tức giận thì lại càng tức giận.
Hạ Diệp Chi mím môi, nói: “Nói vậy để chọc tức Ly mà thôi, anh cứ coi như không nghe thấy là được.”
“Nhưng anh đã nghe thấy.” Mạc Đình Kiên cau mày, tỏ rõ mình không có ý định từ bỏ.
“…”
Hạ Diệp Chi bĩu môi, nhất thời không tìm được lời nào để nói.
Hai người cứ đứng đó nhìn nhau một lúc thì Hạ Diệp Chi là người đầu tiên mất kiên nhẫn.
“Vậy thì kệ anh.”
Có những lúc Mạc Đình Kiên y chang trẻ con, dù biết cô không có ý đó nhưng vẫn giận dỗi.
Tuy nhiên hôm nay, Hạ Diệp Chi không có ý định dỗ dành anh, không thể lần nào cũng giận dỗi vô cớ rồi lại bắt cô đi dỗ dành anh được, cô cũng biết nổi giận chứ bộ.
Cô không dỗ Mạc Đình Kiên thì Mạc Đình Kiên lại càng cáu kỉnh hơn.
Anh nhìn Hạ Diệp Chi rồi quay đi đến bên cạnh cửa sổ, không nói tiếng nào đã mở cửa nhảy ra ngoài.
Hạ Diệp Chi sửng sốt trong chốc lát mới sực tỉnh, vội vàng chạy đến bên cửa sổ.
Cô đứng bên cửa sổ cúi người nhìn xuống, bên dưới tối đen như mực, chẳng thấy được gì nói chi đến bóng người.
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh một lượt nhưng không dám gọi lớn tên của anh mà chỉ có thể nén giọng cực thấp: “Mạc Đình Kiên!”
Nhưng Mạc Đình Kiên hoàn toàn không trả lời cô.
Hạ Diệp Chi đóng cửa sổ rồi xoay người đi tới đi lui trong phòng.
Cô vừa đi vừa lầm bầm: “Đâu phải mình không hiểu tính nết của anh ta đâu, mình không giận, mình không giận…”
Không giận mới lạ!
Hạ Diệp Chi ngồi xuống ghế salon, túm lấy cái gối đấm một trận, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn.
Đúng lúc này, cô liền cảm thấy trong túi áo mình như có vật gì đó
Hạ Diệp Chi mở túi ra xem thì phát hiện không biết từ lúc nào trong túi đã có một chiếc di dộng.
Hạ Diệp Chi thấy chiếc điện thoại này rất quen, nó là chiếc điện thoại mà Mạc Đình Kiên vẫn thường dùng.
Vừa rồi anh đã bỏ nó vào túi cô khi nào vậy?
Lúc này, bỗng dưng điện thoại di động rung lên, có cuộc gọi đến.
Hạ Diệp Chi do dự một chút mới bắt máy.
Có tiếng trầm ấm của Mạc Đình Kiên vang lên: “Ngày mai anh sẽ đến gặp em.”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc hỏi: “Ngày mai?”
Ngày mai, Mạc Đình Kiên muốn trèo cửa sổ tiếp sao?
“Ngày mai anh vẫn muốn trèo lên bằng đường cửa sổ sao?” Hạ Diệp Chi vội vã ngăn lại: “Không thể, không được leo bằng đường đó nữa.”
Hiện tại cô biết Mạc Đình Kiên an toàn là được rồi, cô không muốn Mạc Đình Kiên tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa.
Mạc Đình Kiên: “Ngủ ngon.”
Sau đó, anh không nói gì nữa.
Hạ Diệp Chi chẳng biết làm gì khác ngoài cúp máy.
…
Sáng sớm hôm sau.
Mạc Hạ tỉnh ngủ rất sớm, lăn qua lăn lại rồi mới leo xuống giường, vò vò cái đầu rối bù như tổ chim non nhìn khắp nơi.
Cô bé vừa thức dậy thì Hạ Diệp Chi cũng thức dậy theo.
Hạ Diệp Chi ngồi dậy, vươn vai rồi dùng tay chỉnh trang lại đầu tóc rối bù của Mạc Hạ: “Thức sớm vậy con.”
Mạc Hạ dụi mắt, hỏi Hạ Diệp Chi: “Ba đâu rồi?”
“Tối nay ba sẽ quay lại.” Hạ Diệp Chi biết, với tính cách của Mạc Đình Kiên dù cô không cho phép nhưng anh đã nói muốn leo thì nhất định sẽ leo.
Rất ít người có thể thay đổi quyết định mà Mạc Đình Kiên đã đưa ra.
Mạc Hạ nhăn mặt, bộ dạng như sắp khóc đến nơi: “Tại sao ba không đợi con một chút.”
Hạ Diệp Chi an ủi cô bé: “Vì con ngủ rồi, ba không muốn đánh thức con nên mới không gọi con dậy.”
Xem ra Mạc Hạ rất buồn nhưng lại nhanh chóng quên đi vì bị Hạ Diệp Chi chọc cười.
Khi hai mẹ con ra ngoài, Hạ Diệp Chi căn dặn Mạc Hạ: “Không được nói cho người khác biết con đã gặp ba? Biết không?”
“Vì sao?” Mạc Hạ mơ màng nhìn Hạ Diệp Chi, đột nhiên cười rộ lên: “Con biết rồi, bởi vì ba là siêu nhân, không thể để cho người ta biết được bí mật này!”
“… Đúng rồi, đó là một bí mật không được để người khác biết được.” Thật ra trí tưởng tượng phong phú của con nít đôi khi cũng có lợi.
Tối hôm qua, Mạc Hạ được gặp Mạc Đình Kiên nên rất vui.
Vì vậy vừa đến phòng ăn đã cất giọng ngọt ngào gọi mọi người: “Chú Lệ ơi, cô Ly ơi!”
Dù tối hôm qua Ly và Hạ Diệp Chi có xích mích thế nhưng khi Mạc Hạ gọi cô ta vẫn cười.
Có thể thấy, Ly rất thương con nít, Hạ Diệp Chi đoán có lẽ nó có liên quan đến thân thế của Ly.
Lúc trước Ly từng nói cha nuôi có lẽ đã gạt cô nhưng thân thế của cô có khi là thật, có khả năng lúc nhỏ cô ấy đúng là trẻ mồ côi, được nhận nuôi nên rất thương con nít.
Khi dùng xong bữa sáng, Lưu Chiến Hằng đột nhiên ngước nhìn Hạ Diệp Chi, dịu dàng hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Lúc trước Lưu Chiến Hằng cũng thường nói như vậy, nhưng bây giờ Hạ Diệp Chi lại thấy phản cảm với dáng vẻ đó của anh ta.
Hạ Diệp Chi không biết anh ta lại có ý đồ gì nên nói thẳng: “Không muốn, anh muốn gì cứ nói đừng quanh co nữa.”
Mạc Hạ ăn sáng xong nên đã đi sang bên kia chơi, vì thế Hạ Diệp Chi không cần phải lịch sự nữa.
Lưu Chiến Hằng vẫn không nói gì nhưng Ly thì đã đứng ngồi không yên rồi.
“Cô Hạ, cô tới đây cũng lâu rồi, ông chủ của chúng tôi sợ cô buồn bực nên mới muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo.”
Hai chữ “Cô Hạ” đầu tiên được Ly nhấn mạnh, thể hiện rõ ý cảnh cáo.
Hạ Diệp Chi nghe xong liền mỉm cười nhìn Ly: “Nếu đã vậy thì tôi có thể nhờ cô Ly đây đưa tôi ra ngoài đi dạo được không?”