Hạ Diệp Chi nhìn đồng hồ, bây giờ đang là mười giờ sáng, từ giờ cho đến trước tối ngày mai còn chưa tới hai mươi bốn giờ, chưa nói đến chuyện từ chỗ cô đến sân bay bao xa, mà chỉ riêng thời gian ngồi máy bay cũng phải mất mười mấy tiếng rồi.
Cho dù bây giờ cô xuất phát đến sân bay thì cũng chưa chắc mua được vé máy bay đi ngay.
Đây rõ ràng là Mạc Đình Kiên đang làm khó cô.
Hạ Diệp Chi tức giận nói: “Anh nghĩ người em có cánh à mà tự bay về ngay được?”
Mạc Đình Kiên cũng không nói gì, thái độ của anh đã rất rõ ràng, không quan tâm Hạ Diệp Chi mọc thêm cánh hay làm cách nào đề quay về, anh chỉ muốn cô quay về thôi.
Người đàn ông này chính là kiểu người không nói lý lẽ như vậy!
Hạ Diệp Chi lại nói thêm vài câu nữa dù biết Mạc Đình Kiên chẳng thèm nghe, cuối cùng, anh chỉ nói một câu: “Anh tới đón em.”
Hạ Diệp Chi nghe Mạc Đình Kiên nói xong thì nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Lúc này, Mạc Đình Kiên liền nói: “Anh đi ăn cơm đây.”
Ý của anh là bảo Hạ Diệp Chi cúp điện thoại.
Trước khi Hạ Diệp Chi cúp điện thoại đã nói với anh một câu: “Em có thể xử lý, anh không cần tới.”
Sau khi cúp máy mới nhớ lại, vừa rồi mình chỉ nói những lời vô ích với Mạc Đình Kiên còn những chuyện nên nói thì chẳng nói được câu nào.
Hạ Diệp Chi bực dọc để di động xuống rồi nhìn sang vali hành lý bên cạnh.
Cô nhìn chằm chằm vali hành lý một lát rồi mới bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Cô mới đến chỗ của Lưu Chiến Thiên ở một ngày một đêm mà thôi, cũng không cần phải dọn dẹp nhiều nên chẳng bao lâu đã dọn dẹp xong rồi.
Nếu cô cứ đi như vậy thì có thật là Lưu Chiến Thiên sẽ để cô đi không?
Nếu đúng như Lưu Chiến Hằng nói thì nếu cô muốn đi Lưu Chiến Thiên cũng không cản, cô tin lời Lưu Chiến Hằng, tin vào việc không sao hết mà anh ta đã nói.
Quyết định xong, Hạ Diệp Chi liền kéo vali hành lý ra ngoài.
Vừa bước ra cô đã gặp Ly.
Trên tay Ly có một cái khay, trong khay có một ly cà phê.
Cô ta thấy Hạ Diệp Chi liền mỉm cười chào: “Cô Hạ.”
Hạ Diệp Chi đoán rằng cô ta đang đi mang cà phê cho Lưu Chiến Thiên nên hỏi: “Lưu Chiến Thiên đang ở đâu?”
“Ngài ấy đang ở phòng làm việc…” Ly nhìn vali hành lý sau lưng Hạ Diệp Chi, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Cô Hạ, cô đây là… Muốn đi sao?”
Hạ Diệp Chi không trả lời Ly mà chỉ hỏi: “Phòng làm việc ở hướng nào, tôi tìm anh ta có việc.”
Ly thấy Hạ Diệp Chi không muốn trả lời nên bưng cái khay đi về phía trước: “Cô đi theo tôi.”
Ly dẫn Hạ Diệp Chi đến trước cửa một căn phòng nằm xa nhất trên hành lang, cô ta gõ cửa trước, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Hạ Diệp Chi đi theo sau Ly, thấy Lưu Chiến Thiên đang ngồi trước bàn làm việc.
Sau lưng Lưu Chiến Thiên là một cái kệ sách lớn, bên trên xếp rất nhiều sánh gốc tiếng Anh bìa cứng, có cả một vài đồ vật trang trí và ngoài ra còn có một số mô hình.
Nơi này đâu có giống phòng làm việc của một đầu bếp chứ?
Hơn nữa Hạ Diệp Chi lướt mắt một lượt chỉ thấy sách vở có liên quan đến y học, chẳng có một cuốn nào liên quan đến nấu ăn cả.
Cho nên, nghề đầu bếp khách sạn của Lưu Chiến Thiên chắc cũng chỉ là một vỏ bọc, e rằng anh ta thực sự làm gì thì chỉ có mình anh biết thôi.
Ly đi thẳng tới, đặt ly cà phê xuống trước mặt Lưu Chiến Thiên: “Thưa ngài, mời ngài dùng cà phê.”
Lưu Chiến Thiên nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Ly đặt cà phê xuống xong thì tự giác đi ra, còn tiện tay đóng cửa lại.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lưu Chiến Thiên hỏi cô.
Hạ Diệp Chi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn rời khỏi đây, quay về thành phố Hà Dương.”
Lưu Chiến Thiên nghe vậy thì im lặng một lát rồi bật cười: “Mới đợi có một ngày mà đã nôn nóng muốn đi rồi sao, không ngờ Lưu Chiến Hằng cũng có lúc nhìn nhầm, xem ra cô cũng chẳng quan tâm anh ta gì mấy, chỉ là một người phụ nữ vong ân phụ nghĩa.”
Những gì anh ta nói nghe có vẻ cay nghiệt nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có ẩn ý nào đó.
Hạ Diệp Chi khẽ nheo mắt nói: “Đừng nói những lời vô ích này, bây giơ tôi muốn đi.”
Lưu Chiến Thiên kéo cái hộc tủ bên cạnh ra, lấy một chùm chìa khóa quăng cho cô: “Không tiễn.”
Hạ Diệp Chi nhận ra ký hiệu trên chiếc chìa khóa xe đó, nó là chìa khóa của chiếc xe mà Lưu Chiến Thiên đã lái tới đây hôm qua.
Hành động của anh ta làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Hạ Diệp Chi.
Cô không ngờ Lưu Chiến Thiên lại dứt khoát đồng ý để cô đi như vậy.
Hạ Diệp Chi đưa tay ra nắm chặt lấy chìa khóa xe, những lời đã ra đến miệng cứ thế mà thốt ra: “Để tôi đi như vậy sao? Vậy ngay từ đầu tại sao anh lại hao tâm tổn sức dụ tôi đến nước M?”
Lưu Chiến Thiên ngẩng phắt lên nhìn cô, trong mắt hiện rõ sự khiếp sợ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đã hiểu rõ, cô chống tay xuống bàn làm việc, nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thiên, khẽ hỏi: “Bị tôi đoán trúng rồi?”
Ánh mắt của Lưu Chiến Thiên lạnh hẳn đi: “Cô vốn dĩ có thể đi nhưng bây giờ thì cô không thể đi nữa rồi.”
“Nếu đã cố ý dụ tôi đến nước M thì anh phải biết Mạc Đình Kiên là ai, nếu anh biết chuyện Lưu Chiến Hằng cứu cứu tôi thì cũng phải biết tôi và Mạc Đình Kiên là quan hệ như thế nào, tôi có thể đi hay không không phải do anh quyết định.”
Hạ Diệp Chi tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng đối mặt với Lưu Chiến Thiên, không nhường một bước.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Sau đó là tiếng của Ly cất lên.
“Thưa ngài, có khách tới.”
Lưu Chiến Thiên nghe thấy thế thì ngả người ra sau: “Cô đang uy hiếp tôi sao?”
“Không hề, chỉ muốn cho anh hiểu rõ tình hình thực tế mà thôi.” Hạ Diệp Chi nhếch môi, cười khẩy nhìn anh ta.
Ngay cả cô cũng không nhận ra, giọng điệu kiêu ngạo khi nói chuyện của cô giống y chang Mạc Đình Kiên.
Lưu Chiến Thiên hít sâu một hơi, xua tay: “Được, tôi hiểu rõ tình hình rồi, cô đi đi.”
Thỏa hiệp dễ như vậy sao?
Như vậy không giống phong cách làm việc của Lưu Chiến Thiên.
Tuy trong lòng Hạ Diệp Chi còn nghi ngờ, nhưng vẫn cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đi thì đi, cô muốn xem xem, tên họ Lưu này rốt cuộc muốn chơi trò gì.
Nếu, tính đâu ra đấy thì cô chỉ đến chỗ Lưu Chiến Thiên ở có hai mươi tư tiếng mà thôi, mặc dù trong hai mươi tư tiếng này không xảy ra chuyện gì nhưng cô càng nghĩ lại càng thấy kỳ lạ.
Có lẽ, rời khỏi nơi này mới là sự chọn lựa tốt nhất.
Cho dù cô cứ ngồi lỳ ở đây thì ngoại trừ bị quản chế trong căn biệt thự này ra cũng chẳng thể làm được gì, cho nên thay vì rơi vào thế bị động chi bằng rời khỏi nơi này trước, sau đó điều tra mọi chuyện theo hướng khác.
Cô vừa bước chân ra ngoài thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng ghế trượt trên sàn.
Lưu Chiến Thiên đi theo cô, cô nhớ ra vừa rồi Ly nói có khách đến nên lúc này mới thở phào một hơi.
Lưu Chiến Thiên xuống lầu tiếp khách chứ không phải đột ngột thay đổi ý định.
Trong biệt thự không có thang máy, Hạ Diệp Chi chỉ đành tự xách vali xuống dưới.
Nhưng khi đi tới đầu cầu thang thì có ai đó bước tới xách vali hành lý trong tay cô.
Cô quay lại thì thấy Lưu Chiến Thiên.
Anh cũng chẳng nói gì với Hạ Diệp Chi mà chỉ trực tiếp xách vali hành lý của cô đi trước.