Điện thoại rung một lúc rồi mới im lặng trở lại.
Nhưng không im lặng được bao lâu, cứ chút chút lại rung lên một cái.
Hạ Diệp Chi nghĩ rằng chuyện cô và Mạc Đình Kiên bị đưa lên hot search hôm qua, hôm nay sẽ không có tin hot gì nữa, nhưng không ngờ hôm nay vẫn nhận được nhiều tin nhắn cá nhân và @ đến như vậy.
Hạ Diệp Chi mở trang cá nhân ra, chưa kịp mở đến trang tin nhắn, thì đã thấy có người đang chửi cô.
“Đồ không biết xấu hổ …”
“Vợ bé!”
Sáng sớm đã bị chửi, cho dù Hạ Diệp Chi hiền đến mức nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi có chút bực mình.
Cô trở về trang thông báo tin nhắn, nhấn vào tin trên cùng, phát hiện lại là đề tài mới trên hot search.
Đề tài lần này trên hot search, có chút quen thuộc.
#Vợ bé Hạ Diệp Chi#
Hạ Diệp Chi nhíu mày, nhưng vẫn nhớ bản thân mình đang hâm nóng sữa, cô đổ sữa ra trước, rồi mới ngồi vào bàn từ từ xem tin trên fk.
Truyền thông moi tin đồn hôn ước trước đây của Mạc Đình Kiên và Tô Miên ra, cũng không xác minh xem đó có phải là sự thật không, liền gắn cái mác ‘vợ bé giật chồng’ cho Hạ Diệp Chi.
Từ không thành có, rồi mượn đề tài để phát huy.
Một số phóng viên hoặc cộng tác viên truyền thông, vì muốn thu hút sự chú ý theo dõi của đọc giả, nên cực lực phát huy hết mọi khả năng.
Hạ Diệp Chi nhìn vào phần bình luận bên dưới của fk, có người hung hồ, cũng có người chỉ theo dõi.
Cũng may, đại đa số người trên fk vẫn rất lý trí.
Hạ Diệp Chi tùy tiện lướt sơ qua, rồi để điện thoại qua một bên.
Cả nhà ba người họ hiếm lắm mới có cơ hội ngồi ăn sáng với nhau, Hạ Diệp Chi quyết định không nhắc đến chuyện này trước, đợi đến khi ăn xong mới nói.
Hạ Diệp Chi đứng lên, vừa tính đi gọi Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ thức dậy.
Cô đi đến trước cửa phòng của Mạc Đình Kiên, vừa đưa tay định gõ cửa, người ở trong phòng đã mở cửa ra.
Tay của Hạ Diệp Chi bị cứng đơ trên không trung vài giây, rồi sau đó cô liền lập tức phẩy phẩy tay: “Chào buổi sáng.”
Mạc Đình Kiên vẫn bộ dạng mặt không biểu cảm lên tiếng: “Chào.”
Sau đó nghiêng người lách qua Hạ Diệp Chi, đi vào phòng vệ sinh.
Hạ Diệp Chi xoay người đi gọi Mạc Hạ thức dậy.
Mạc Hạ chỉ thay quần áo, rửa mặt đánh răng là xong.
Cô và Mạc Hạ ngồi vào bàn ăn đợi một lúc, Mạc Đình Kiên mới đi ra.
Sắc mặt của anh rất khó coi, anh từ trong phòng vệ sinh bước ra nhìn thoáng qua Hạ Diệp Chi: “Anh đi trước, trễ chút sẽ có người đến đón Hạ Hạ.”
Nói xong, anh cầm lấy áo khoác rồi rời đi.
Hạ Diệp Chi thấy vậy, liền vội vàng đứng lên gọi anh lại: “Mạc Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên không xoay lại nhìn cô, hướng thẳng đi ra cửa.
Hạ Diệp Chi đành phải chạy đến giữ tay anh lại: “Ăn sáng xong rồi đi.”
Lúc này đứng gần anh, cô mới phát hiện ra sắc mặt của anh khó coi hơn lúc nãy rất nhiều.
Anh vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, bình tĩnh lên tiếng: “Có chút việc phải xử lý.”
“Dù là chuyện quan trọng thế nào đi nữa thì cũng phải ăn sáng chứ.” Hạ Diệp Chi nói xong, kéo anh trở về lại bàn ăn.
Lúc đầu Mạc Đình Kiên không hề nhúc nhích, nhưng vô tình anh xoay qua nhìn, sau khi thấy điện thoại của Hạ Diệp Chi nằm úp trên bàn ăn, anh mới đi theo cô về bàn ăn.
Không biết có phải là cảm nhận sai không, suốt cả buổi ăn, Hạ Diệp Chi cảm thấy dường như Mạc Đình Kiên đang để ý đến …điện thoại của cô.
Cũng may cô vốn không có thói quen vừa ăn vừa xài điện thoại.
Sau khi ăn xong, Hạ Diệp Chi mới hỏi anh: “Sao anh cứ nhìn điện thoại của em?”
“Không có gì, anh đi đây.”
Lần này Mạc Đình Kiên thật sự rời đi.
Sau khi anh đi khỏi, Hạ Diệp Chi mới sực nhớ tới cô chưa nói chuyện trên hot search cho anh biết.
Chỉ là khi cô lên fk lần nữa, thì cô phát hiện toàn bộ các tin liên quan đến ‘vợ bé Hạ Diệp Chi’ đã không còn nữa.
Ngay cả đến tin trên hot search của hai người ngày hôm qua cũng không thấy.
Chẳng lẽ vừa rồi, Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô là vì anh biết chuyện trên hot search và fk, sợ cô cầm đến điện thoại sẽ phát hiện?
Xử lý với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn chỉ có thể từ tay Mạc Đình Kiên mà ra.
Vừa rồi anh vội đi gấp như vậy, nói có chuyện cần xử lý, là xử lý chuyện này sao?
Hạ Diệp Chi suy nghĩ, bất chợt mặt cô hé ra nụ cười.
Mạc Hạ nằm dài trên bàn ăn, nghiên đầu hỏi cô: “Mẹ, mẹ đang cười cái gì?”
Hạ Diệp Chi sờ sờ đầu của cô bé nói: “Vì có chuyện vui, nên mẹ mới cười.”
“Ào.” Mạc Hạ gật gật đầu, trượt từ trên ghế xuống, rồi chạy qua một góc tự chơi.
Mạc Đình Kiên nói sẽ cho người tới đón Mạc Hạ, nhưng Hạ Diệp Chi đợi mãi không thấy, mà cô lại có việc phải ra ngoài, bèn tự lái xe đưa Mạc Hạ quay về chỗ của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi thay xong quần áo bước ra, Mạc Hạ vẻ mặt hưng phấn nhìn cô: “Đi chơi?”
Hạ Diệp Chi chải lại phần tóc trước trán cô bé, rồi nắm tay cô bé đi ra ngoài: “Mẹ đưa con về chỗ ba con.”
“Hừ! Không chịu!” Mạc Hạ đột nhiên hất tay cô ra, tự ôm lấy tay mình, không cho Hạ Diệp Chi nắm tay mình.
Mạc Hạ rất ít khi nổi giận, Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng hỏi Mạc Hạ: “Sao vậy?”
Mạc Hạ bĩu môi, không vui lên tiếng nói: “Ở đó không có mẹ!”
Trong lòng Hạ Diệp Chi khẽ rung, giọng nói của cô có chút bất lực: “Không phải mỗi ngày mẹ đều đến thăm con sao?”
Cô khuyên Mạc Hạ một hồi lâu sau, Mạc Hạ mới đồng ý theo cô về chỗ Mạc Đình Kiên.
Sau khi đưa Mạc Hạ về đến nhà Mạc Đình Kiên, trên đường trở về, Hạ Diệp Chi nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đang đóng phim ở bên ngoài, thông thường đều rất bận, cơ bản là ban ngày sẽ không có thời gian để gọi cho cô.
Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Không đóng phim sao?”
“Trời mưa, nên không quay được.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có chút buồn.
“Thành phố Hà Dương hôm qua cũng mưa, mưa lớn lắm, nhưng hôm nay thì trời nắng rồi.” Hạ Diệp Chi nghiên đầu nhìn lướt mặt trời đang chiếu trên cao.
“Chỗ tụi tớ mấy hôm nay mưa liên tục, quần áo giặt cũng không khô được, mặc vào rồi lại bị mưa làm ướt, cho nên sắp không có quần áo để mặc rồi…”
Thẩm Lệ than thở với cô một lúc, nhưng cuối cùng cũng nói: “Có thể qua vài ngày nữa trời sẽ nắng.”
*
Vì Thẩm Lệ than thở với Hạ Diệp Chi chỗ cô liên tục mấy ngày trời mưa, nên mấy ngày sau đó, Hạ Diệp Chi đều chú ý đến dự báo thời tiết khu vực thành phố chỗ Thẩm Lệ đang quay phim.
Nhưng không như ý người, mấy ngày tiếp theo, chỗ Thẩm Lệ quay phim vẫn liên tục mưa, hơn nữa còn là mưa liên tục không ngưng.
Hạ Diệp Chi gọi điện cho Thẩm Lệ, cô lại nói không thể quay được, chỉ có thể quay những phân cảnh trời mưa thôi.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Nếu như không quay được, tổ kịch không cho mọi người nghỉ vài ngày sao?”
“Đạo diễn lão nghệ thuật gia, rất nghiêm khắc, muốn cho mấy nhân vật chính tụi tớ có nhiều tiếp xúc với nhau, cho nên không dự tính cho tụi tớ nghỉ.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có chút bất lực.
Hạ Diệp Chi nói: “Để tớ đến thăm cậu, cậu muốn tớ mang theo gì không? Tớ mang cho cậu.”
Không ngờ Thẩm Lệ lại từ chối: “Tiết trời này cậu đến làm chi á, không cần đến đâu…”
“Cậu không nói thì tớ thích gì thì tớ mua đó nha, cậu đợi tớ đến là được rồi.”
Trong lòng Hạ Diệp Chi đã quyết định sẽ đi thăm Thẩm Lệ.