Hạ Diệp Chi nghe thấy phóng viên gọi tên mình, da đầu căng thẳng, kéo Tần Thủy San nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thế nhưng vẫn có một số phóng viên đuổi theo cô.
“Có chắc là Hạ Diệp Chi không?”
“Có lẽ là vậy!”
“Tại sao cô ấy lại tới đây? Người bên cạnh cô ấy là ai?”
Hạ Diệp Chi cũng không để ý phóng viên và nhà báo nói đều gì, kéo Tần Thủy San chạy ra bên ngoài.
Thế nhưng, trong hội trường đều là ghế dựa, hai cô muốn chạy ra ngoài cũng không dễ dàng.
Hạ Diệp Chi chỉ có thể khó khăn chạy qua khoảng trống giữa các hàng ghế.
Phóng viên và cánh nhà báo chia nhau ngăn cô lại, cô và Tần Thủy San chỉ có thể chạy xoay quanh trong hội trường.
Trong hội trường rơi vào hỗn loạn trong một phạm vi nhỏ.
Hạ Diệp Chi nhân cơ hội nhỏ giọng nói với Tần Thủy San: “Chia nhau ra chạy đi.”
Những lúc như thế này, nếu cô và Tần Thủy San chạy cùng nhau sẽ không thuận tiện.
Tần Thủy San lập tức gật đầu: “Ừ.”
Hai người chia nhau ra, một mình Hạ Diệp Chi cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Rất nhanh cô đã chạy tới cửa hội trường, đang muốn chạy ra ngoài, bỗng nhìn thấy phía trước có một nhóm người đang đi tới.
Người đi đầu không phải là Mạc Đình Kiên sao!
Mạc Đình Kiên được người khác vây quanh, đang đi về phía cô.
Sao anh lại tới đây?
Mặc dù Mạc Đình Kiên là ông chủ phía sau tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, thế nhưng anh vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của công ty, cũng không tham gia những hoạt động này.
Coi như anh có tham dự các hoạt động, cũng chỉ là tham gia một số hoạt động thương nghiệp có liên quan đến Mạc thị.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, Hạ Diệp Chi vô thức dừng trước cửa hội trường, rất nhanh cánh nhà báo và phóng viên đã đuổi tới bao vây cô.
Hạ Diệp Chi đeo khẩu trang, đưa tay chặn ánh đèn flash chói mắt ở phía trước.
“Cô là Hạ Diệp Chi sao? Cô có thể lấy khẩu trang xuống được không?”
“Mời cô tiếp nhận bài phỏng vấn của tôi một lát…”
“…”
Phóng viên tranh nhau chen lấn, đưa micro tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi bị dồn ép đến mức lùi về sau, dựa vào vách tường để tránh né.
Những phóng viên này chỉ chú ý tới Hạ Diệp Chi, trong nháy mắt cũng không để ý tới Mạc Đình Kiên cũng có mặt ở đây.
Đợi đến khi Mạc Đình Kiên dẫn một nhóm người đi tới gần, bọn họ mới phát hiện anh cũng có mặt ở đây.
Tất cả phóng viên đều sôi sục lên.
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi gần như chưa từng đứng chung một khung hình ở nơi công cộng.
Huống hồ sau khi bọn họ ly hôn.
Chỉ cần chụp một tấm ảnh có mặt hai người bọn họ, khi cầm về có thể viết một bài báo dài, chỉ cần tấm hình này cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác, tăng lên không ít lượt xem.
Những phóng viên kia cũng không vây quanh Hạ Diệp Chi nữa, tất cả đều cầm camera chụp một bức ảnh Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đứng chung với nhau.
Hạ Diệp Chi đứng dựa vào vách tường cạnh cửa, còn những phóng viên kia thì lùi về sau một chút, tìm một góc độ thích hợp không ngừng chụp ảnh.
Trong lúc nhất thời, ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh nối tiếp nhau.
Hạ Diệp Chi nhìn về phía Mạc Đình Kiên, đúng lúc đối diện với ánh mắt lơ đãng đang quét qua bên này của anh.
Ánh mắt của anh không dừng trên người Hạ Diệp Chi, giống như không nhận ra Hạ Diệp Chi.
Ánh mắt của anh trực tiếp lướt qua mặt cô, sau đó nhỏ giọng nói điều gì đó với người bên cạnh, rồi nhấc chân đi vào trong hội trường.
Rất nhanh những phóng viên đang chụp ảnh kia bị bảo vệ đuổi đi.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn bên trong hội trường, phát hiện Mạc Đình Kiên vẫn đang ngồi ở vị trí cuối cùng, giống như thật sự tới tham gia buổi họp báo tuyên truyền phim.
Cô đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó xoay người đi ra ngoài, bây giờ cô không tiện xuất hiện bên cạnh Mạc Đình Kiên.
Cô đi ra bên ngoài, tìm một khu nghỉ ngơi để ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Mạc Đình Kiên: “Sao anh lại tới đây?”
Mạc Đình Kiên cũng không nhắn lại cô.
Cũng may Hạ Diệp Chi đã sớm quen một Mạc Đình Kiên lạnh nhạt như vậy.
Cô đành phải gọi điện thoại cho Tần Thủy San.
Cô đi cùng Tần Thủy San tới đây, đương nhiên phải cùng cô ấy rời đi, lúc nãy hai người đã tách ra, không biết Tần Thủy San đã chạy đi đâu rồi.
Hạ Diệp Chi gọi cho Tần Thủy San hai cuộc, Tần Thủy San mới nghe điện thoại.
“Diệp Chi, cậu đang ở đâu vậy?” Nghe giọng nói của Tần Thủy San giống như đang thở hổn hển.
Hạ Diệp Chi vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh: “Tớ đang ở khu nghỉ ngơi, cậu đang ở đâu vậy? Có muốn tớ đi qua đó không?”
“Sao cậu lại đi tới khu nghỉ ngơi rồi? Xa như vậy, tớ không đi qua đó được.”
“Được rồi, vậy đợi lát nữa tớ sẽ tự mình trở về.”
Tần Thủy San không tới đây, Hạ Diệp Chi lập tức muốn đi về.
Cô ngồi nghịch điện thoại, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại.
Mạc Đình Kiên vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô.
Hạ Diệp Chi thở dài, đang muốn đứng đậy rời đi, bỗng dưng một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai cô.
“Thật sự đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy cô.”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Hương Thảo đứng đậy từ trên ghế sô pha cách đó không xa, đang đi về phía cô.
Ngày hôm nay, chắc Hạ Hương Thảo cũng tới tham gia hoạt động gì đó, trang điểm tinh xảo, bộ lễ phục cũng rất trang trọng, vừa nhìn là biết lựa chọn trang phục rất tỉ mỉ.
Gặp Hạ Hương Thảo ở đây cũng không có gì lạ.
Chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, chỉ nhíu mày nói: “Cũng như nhau thôi.”
Hạ Hương Thảo cười giễu cợt, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu mềm mại đến có chút quỷ dị: “Tôi nghe nói, Mạc Đình Kiên cũng tới đây?”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn cô ta: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi có thể làm gì chứ?”
Dường như Hạ Hương Thảo rất hưởng thụ dáng vẻ căng thẳng của Hạ Diệp Chi, cô ta gác hai chân lên, vẻ mặt u ám: “Đương nhiên tôi biết rất rõ, Mạc Đình Kiên là người như thế nào, chắc chắn tôi không thể làm gì anh ta được, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi, quan tâm đến bây giờ mối quan hệ giữa hai người như thế nào.”
Hạ Diệp Chi khẽ cau mày, bây giờ mỗi một câu nói của Hạ Diệp Chi đều làm cho người khác cảm thấy rất chán ghét.
Hạ Diệp Chi hơi ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Quan hệ giữa tôi và Mạc Đình Kiên thì có liên quan gì đến cô.”
“Tôi chỉ muốn biết bây giờ hai người có sống hạnh phúc hay không thôi, nếu như hai người sống không hạnh phúc, tôi sẽ rất vui, còn nếu hai người sống hạnh phúc, vậy thì tôi sẽ rất khó chịu.”
Hạ Hương Thảo hờ hững nói, giơ móng tay vừa mới mài duỗi của mình: “Chỉ có điều, lần trước nhìn thấy cô đi cùng người họ Lưu kia, vậy thì nói rõ, Mạc Đình Kiên đã không cần cô nữa rồi, cô đã trở thành người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, quả thật làm cho người khác phải đồng tình mà.”
Hạ Diệp Chi đang muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã đang tới gần.
Ngay sau đó, có người gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang sải bước đi về phía cô.
Nhóm người lúc trước đi theo anh không biết đã đi đâu rồi, chỉ có một mình anh đi tới đây, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt người Hạ Diệp Chi.
Trong đôi mắt đen như mực của anh còn ẩn chứa một cảm xúc khác.
Chỉ có điều, ánh mắt đó quá sâu, rất khó để phân biệt được.
Chân của anh rất dài, rất nhanh đã đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi.
Đầu tiên anh quan sát Hạ Diệp Chi một lát, sau đó lập tức di chuyển ánh mắt nhìn Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi cũng theo tầm mắt của anh, nhìn về phía Hạ Hương Thảo.
Cô nhìn thấy rất rõ, lúc Hạ Hương Thảo đối diện với ánh mắt của Mạc Đình Kiên đã rùng mình lên.