Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 432: SI TÂM VỌNG TƯỞNG




Một cục bột nhỏ mềm mại nhào vào lòng, Mạc Đình Kiên theo bản năng giơ tay đỡ lấy Mạc Hạ.

Mạc Hạ ôm lấy cổ Mạc Đình Kiên, hai mắt sáng lấp lánh.

Cô bé giơ tay chỉ vào phòng ăn: “Ba, ăn cơm thôi.”

Hạ Diệp Chi không biết sao đột nhiên Mạc Đình Kiên lại tới nhà Thẩm Lệ tìm cô nhưng cô biết Mạc Đình Kiên đến nhất định là có mục đích gì đó.

Mạc Hạ vui vẻ như vậy cho dù thật sự có chuyện gì Hạ Diệp Chi cũng sẽ không đi hỏi Mạc Đình Kiên lúc này.

Cô đang định nói thì thấy Thẩm Lệ đã đi trước cô một bước, nói: “Ông chủ, lâu… lâu rồi không gặp.”

Lần trước sau khi gặp nhau ở Kim Hải thì đây là lần đầu tiên Thẩm Lệ gặp lại Mạc Đình Kiên.

Giữa lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ gặp lại Mạc Đình Kiên cô cũng không tránh khỏi có hơi tò mò.

“Đều đứng hết làm gì vậy, đi vào ngồi đi.” Thẩm Lệ đứng bên cạnh Hạ Diệp Chi, nói xong cô còn đẩy đẩy người Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi hơi ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Vào đi.”

Thời Dũng nhỏ giọng nói bên tai Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, đi vào thôi.”

Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, cũng không biết đang nghĩ gì nhưng vẫn nhấc chân lên đi vào.

Anh vừa vào Mạc Hạ đã ngọ nguậy trượt từ người anh xuống, kéo tay anh đi đến bàn ăn.

Đi đến trước bàn ăn, cô bé còn giúp Mạc Đình Kiên kéo ghế.

“Ba ngồi đi, ăn cơm thôi.”

Có điều, ghế vừa to vừa nặng, Mạc Hạ dùng hết sức lực cũng chỉ kéo ra được một chút xíu.

Mạc Đình Kiên cụp mắt nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Hạ vì dùng sức mà đỏ bừng lên, khóe miệng mím chặt nhếch lên, bộ dạng quật cường mà lại chuyên chú.

Trước đó nghe Thời Dũng nói con gái anh rất đáng yêu.

Nhưng anh lại thấy tính từ “đáng yêu” này là một cảm nhận rất chủ quan.

Nhưng lúc này, anh cũng chủ quan cảm thấy cục bột nhỏ này rất đáng yêu.

Anh hơi cử động ngón tay muốn giúp Mạc Hạ nhưng thấy cô bé nghiêm túc như vậy lại thôi.

Hạ Diệp Chi từ sau khi anh bước vào vẫn luôn chú ý đến anh, mọi phản ứng dù là nhỏ nhất của anh cô đều nhìn thấy.

Người đàn ông này lấy đâu ra nhiều hứng thú xấu xa đến vậy?

Hạ Diệp Chi đi đến kéo Mạc Hạ ra: “Hạ Hạ, được rồi, ba có thể ngồi được rồi.”

Mạc Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, cô bé đưa tay lên gạt tóc mái của mình rồi vỗ vỗ ghế, kéo tay Mạc Đình Kiên ý bảo anh ngồi xuống.

Mạc Đình Kiên ngồi xuống thật.

Thẩm Lệ vẫn luôn sợ Mạc Đình Kiên.

Cô đợi Mạc Đình Kiên ngồi xuống sau đó mới chọn vị trí cách xa Mạc Đình Kiên nhất ngồi xuống.

Bàn ăn cũng không quá lớn, sau khi Thời Dũng và Thẩm Lệ ngồi xuống thì chỉ còn vị trí bên cạnh Mạc Đình Kiên là trống.

Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh Mạc Đình Kiên rồi để Mạc Hạ ngồi giữa hai người.

Trẻ nhỏ không có khái niệm rõ ràng về thời gian nhưng hai ngày không gặp Mạc Đình Kiên đối với Mạc Hạ mà nói cũng là một khoảng thời gian rất dài.

Biểu hiện vui vẻ của trẻ con cũng rất rõ ràng, trực tiếp.

Hạ Diệp Chi xới cơm cho cô bé, cô bé lại dùng đũa dính đầy cơm của mình gắp thức ăn đặt vào bát Mạc Đình Kiên, còn cười một cách rất lanh lợi, đáng yêu: “Ba ăn cái này đi.”

Thực ra Mạc Đình Kiên là người cũng ưa sạch sẽ.

Mặc dù khi anh và Hạ Diệp Chi ở bên nhau, biểu hiện không quá rõ như nếu muốn phát hiện thì cũng không khó.

Mạc Đình Kiên nhìn miếng thịt dính đầy cơm rồi lại nhìn khuôn mặt đầy kì vọng của Mạc Hạ, lông mày anh nhíu lại thành một đường.

Hạ Diệp Chi thầm nghĩ không ổn rồi, đang định mở miệng lại kinh ngạc thấy Mạc Đình Kiên gắp miếng thịt dính đầy cơm kia lên cho vào miệng.

Nhưng khi anh nhai, vẻ mặt lại rất cứng nhắc.

Hạ Diệp Chi hơi muốn cười chỉ là Mạc Đình Kiên đã bằng lòng phối hợp với Mạc Hạ như vậy đã là rất tốt rồi. Nếu như cô dám cười chắc chắn Mạc Đình Kiên sẽ trở mặt ngay.

Mạc Hạ thấy Mạc Đình Kiên đã ăn miếng thịt kia rồi liền vui vẻ cúi đầu ăn cơm.

Hạ Diệp Chi chỉ làm ba món ăn một món canh, may mà khi cô cắm cơm có ý định để sáng mai ăn cơm rang nên mới cắm nhiều cơm hơn một chút.

Trước kia Mạc Đình Kiêu mới chỉ ăn mỳ Hạ Diệp Chi làm, bây giờ ăn cơm cô nấu mới phát hiện tài năng nấu nướng của cô rất hợp khẩu vị anh.

Ba món ăn, một món canh đều được ăn sạch sẽ, chỉ còn thừa một đĩa.

Ăn cơm xong, Thẩm Lệ và Thời Dũng rất tự giác thu dọn bát đũa.

Phòng ăn chỉ còn lại một nhà ba người Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, sắc mặt trầm tĩnh, lại là một cậu chủ nhà họ Mạc cao cao tại thượng.

Hạ Diệp Chi lau miệng cho Mạc Hạ.

Sau đó Mạc Hạ liền nhảy xuống ghế đi chơi.

Trước bàn ăn chỉ còn lại hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi mở miệng nói trước: “Sao đột nhiên anh lại đến đây?”

Mạc Đình Kiên nói bằng giọng từ cổ họng trầm thấp, nghe không rõ cảm xúc khác: “Đến đón Mạc Hạ.”

“Đón Mạc Hạ?” Hạ Diệp Chi quay ngoắt đầu nhìn Mạc Đình Kiêu, trong giọng nói không kìm được mang theo sự châm biếm nhẹ nhàng: “Anh tới đón con bé về làm gì? Nổi cáu cho con bé xem? Hay là ném đồ đạc dọa con bé?”

Mạc Đình Kiên thấp giọng “A” một tiếng: “Hạ Diệp Chi.”

Giọng điệu anh so với vừa nãy lạnh hơn một chút, ngầm mang theo sự tức giận.

Hạ Diệp Chi mấp máy môi nhưng không nói gì.

Thấy Mạc Đình Kiên vẫn chưa nói trọng điểm nên cô đợi anh nói trước.

Kết quả, Mạc Đình Kiên sâu kín nói một câu: “Thái độ này của cô mà vẫn muốn tái hôn với tôi?”

Hạ Diệp Chi: “…”

Thực ra cô vẫn không hiểu lắm, trí nhớ Mạc Đình Kiên đã thêm được những gì.

Nhưng nghĩ lại, kí ức bây giờ của Mạc Đình Kiên chỉ dừng ở năm vừa hai mươi tuổi cũng có nghĩa là anh bây giờ hoàn toàn không có tình cảm gì với cô.

Có thể Thời Dũng đã nói những chuyện xảy ra vài năm này cho Mạc Đình Kiên rồi.

Bây giờ cô và Mạc Đình Kiên đã ly hôn, bây giờ cô lại vô cùng chủ động nên đương nhiên Mạc Đình Kiên sẽ nghĩ trên phương diện này.

Nghĩ ở một phương diện khác thì lời Mạc Đình Kiên nói cũng không sai.

Cô đúng là muốn tái hôn với Mạc Đình Kiên.

Cô muốn giúp anh khôi phục kí ức và một lần nữa được ở bên anh.

Bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy chỉ là muốn được ở bên nhau mà thôi.

Hạ Diệp Chi vừa nghĩ như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng, dễ chịu hơn: “Đúng vậy, đúng là em muốn tái hôn với anh, nằm mơ cũng muốn tái hôn với anh.”

Tối qua đột nhiên cô khôi phục trí nhớ, khi đối mặt với mọi việc trong lòng cũng cảm thấy có hơi bất công.

Nhìn thấy người đàn ông vốn nên là người chồng thân thiết lại đối xử với mình như người dưng, trong lòng cô cũng khó chịu.

Chỉ là, tình cảm không phải thứ dùng công bằng hay không công bằng để so sánh.

Chỉ cần có thể ở bên nhau là được rồi.

Mạc Đình Kiên cười nhạo một tiếng: “Si tâm vọng tưởng.”

Sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Hạ Diệp Chi nhoẻn miệng cười với anh: “Con người nếu như không có ý nghĩ ngông cuồng thì sống còn có ý nghĩa gì.”

Mạc Đình Kiên trừng mắt nhìn cô hai giây rồi lập tức đứng dậy, lạnh giọng nói: “Thời Dũng, đi.”

Phía sau cửa bếp trong phòng khách, Thời Dũng đang cùng Thẩm Lệ nghe lén, thấy vậy liền lập tức nhảy ra.

Anh sửa sang lại quần áo trên người rồi vội vàng nói với Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ, tôi đi trước đây, cảm ơn vì bữa tối.”