Hạ Diệp Chi đi rồi, Thời Dũng đi tới phòng làm việc của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng nhìn quanh tình hình trong phòng làm việc, yên lặng dựng ghế lên đẩy tới phía sau Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống sắc mặt xanh đen.
Ngữ khí của anh có phần u ám:” Hạ Diệp Chi đó là do cậu gọi tới sao?”
Thời Dũng trong lòng hồi hộp, mặt hơi biến sắc :” Vâng”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắc sắc bén :” Tôi mặc kệ trước đây tôi và cô ấy có mối quan hệ gì, sau này, không có lệnh của tôi, không cho phép cậu kêu người phụ nữ đó tới nhà tôi.”
Thời Dũng há hốc mồm, định nói lại thôi, đáp:” Vâng, tôi hiểu rồi.”
Tuy là không biết trước đó Hạ Diệp Chi đã làm gì Mạc Đình Kiên, nhưng nhìn bộ dáng tức giận của Mạc Đình Kiên lúc này tốt nhất là nên thuận theo.
Tính khí của Mạc Đình Kiên anh là người biết rất rõ.
Mạc Đình Kiên nghe vậy vẻ mặt không đổi nói: Đi ra đi.”
Thời Dũng xoay người đi ra, lúc đóng cửa nhìn thấy Mạc Đình Kiên lấy đũa đang ăn mỳ.
Động tác đóng của của Thời Dũng hơi dừng lại một chút.
Vừa nãy còn nói không có sựu cho phép của anh, sau này không được cho Hạ Diệp Chi tới đây sao ?”
Nói kiên quyết như thế, bây giờ lại đang ăn mỳ do Hạ Diệp Chi nấu?
Vậy, anh có cần phải gọi Hạ Diệp Chi tới nữa không ?
Lúc Hạ Diệp Chi lái xe về nhà Thẩm Lệ, Thảm Lương và Mạc Hạ còn đang hăng hái xem hoạt hình.
Bây giờ đã là 11 giờ hơn rồi mà hai người họ vẫn còn ngồi xem cười ha ha, xem ra vẫn còn tỉnh táo.
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng mở cửa, quay lại nhìn theo hướng Hạ Diệp Chi: ” Diệp Chi, cậu về rồi à.”
“Vẫn đang xem TV à.” Hạ Diệp Chi bước tới và ngồi xuống bên cạnh Hạ Hạ.
Hạ Hạ quay đầu lại nhìn cô, cực kì miễn cưỡng nói: “Mẹ.”
Rồi quay sang xem phim hoạt hình.
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười, cô ấy còn không có sức hấp dẫn bằng phim hoạt hình.
Thẩm Lệ đi vòng ra phía sau Hạ Hạ, ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi nói khẽ: “Hạ Hạ đặc biệt dễ dỗ.”
“Vất vả rồi,” Hạ Diệp Chi nói.
Thẩm Lương thuận tiện hỏi một câu:” Ông chủ sao rồi ?”
Ngay cả khi bị mất trí nhớ thì cũng là cậu chủ Mạc, người có tính khí thất thường.” Hạ Diệp Chi bất lực khi nhớ lại những gì Mạc Đình Kiên đã làm trước đây.
Hạ Diệp Chi nói vài câu với Thẩm Lệ xong liền đưa Mạc Hạ đi ngủ.
Đã quá muộn rồi, Hạ Hạ thoạt nhìn có vẻ tỉnh táo nhưng thực chất con bé đã buồn ngủ rồi, chỏ là cố để xem phim hoạt hình.
Hạ Hạ ngủ rất nhanh.
Dỗ Hạ Hạ ngủ xong, Hạ Diệp Chi mới bắt đàu đi rửa mặt.
Lúc đi ra, cô dựa người ở đầu giường, nhìn Mạc Hạ một hồi.
Mạc Hạ và Mạc Đình Kiên rất giống nhau, đặc biệt là ở đôi mắt.
Nghĩ đến Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi không khỏi thở dài.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, căn bản không cho Hạ Diệp Chi có thời gian phản ứng lại, đã buộc phải tiếp nhận tình trạng bây giờ của bản thân và của Mạc Đình Kiên.
Nhìn thấy bộ dạng Mạc Đình Kiên như thế cô thật sự rất buồn, nhưng đây không phải là lúc để buồn.
Mạc Hạ cần cô, và Mạc Đình Kiên cũng cần cô.
Trước đây, đều do Mạc Đình Kiên sắp xếp mọi thứ, lần này, hãy để cô giúp anh.
Hạ Diệp Chi nhìn xuống, lấy điện thoại, tìm số của Mạc Đình Kiên trong số liên lạc và gửi cho anh một tin nhắn: “Chúc ngủ ngon.”
Sau khi gửi tin nhắn, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại ngây ra.
Sau vài phút, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Hạ Diệp Chi giật mình, có chút hồi hộp nhìn vào điện thoại, phát hiện đó chỉ là một tin nhắn văn bản được gửi bởi nhà điều hành.
Vẫn là nên từ từ.
Ngày hôm sau
Hạ Diệp Chi liên lạc với Thời Dũng, nói về chuyện thôi miên nghe ngóng được từ Lệ Chiến Hằng
Thời Dũng cũng đem chuyện Mạc Cẩm Vân đưa Mạc Đình Kiên đi thôi miên nói với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nghe xong, trầm mặc vài giây nói:” Cô ta thật đúng là hao tổn tâm cơ”
Mạc Cẩm Vân hận cô như vậy sao.
Đầu tiên tôi muốn cô chết, và sau đó bắt Mạc Đình Kiên chấp nhận thôi miên để chặn ký ức.
Tuy Mạc Cẩm Vân cũng không trực tiếp ra tay với Hạ Diệp Chi, nhưng tất cả những gì Mạc Cẩm Vân làm chính là thủ đoạn giết người không thấy máu.
Hạ Hương Thảo hiện rõ ngoài mặt muốn trực tiếp giết chết Hạ Diệp Chi, nhưng thủ đoạn của Mạc Cẩm Vân càng cao minh hơn, đánh trúng điểm yếu của Hạ Diệp Chi.
Chỉ là Mạc Cẩm Vần vẫn tính sai.
Hạ Diệp Chi nhất định sẽ không để cô ta được như ý, cô nhất định sẽ khiến Mạc Đình Kiên khỏe lại
” Mạc Cẩm Vân xác định là không có nói dối sao ? Cô ta thật sự chưa gặp qua bác sĩ Lý, hay đó chỉ là một cái cớ?”
Mạc Cẩm Vân là một người phụ nữ khôn khéo, cô ta làm việc hết sức cẩn thận.
Cô ta lúc trước đã tìm nhà thôi miên và phong tỏa ký ức của Mạc Đình Kiên. Điều này phải được giữ bí mật.
Tuy đó là điều mà cô không muốn người khác biết đến, nhưng cô ta sao có thể chưa từng gặp mặt nhà thôi miên và đồng ý để anh thôi miên Mạc Đình Kiên ?
Mạc Cẩm Vân nếu đã sợ sự việc bị bại lộ, chắc chắn sẽ nghĩ ra được kế sách vẹn toàn, khẳng định là nắm được điểm yếu của nhà thôi miên kia trước để đề phòng trường hợp bị nhà thôi miên phản bội.
Thời Dũng ngừng lại một chút nói: “Chắc là không có nói dối đâu.”
Mạc Cẩm Vần lúc đó ngay cả tính mạng đều đã bị uy hiếp, sao có thể nói dối được.
Nhưng lúc đó Mạc Đình Kiên muốn bóp chết Mạc Cẩm Vân, việc này Thời Dũng chỉ để trong lòng chưa nói ra.
“Ừm” Hạ Diệp Chi tuy ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm đi tìm Mạc Cẩm Vân.
Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi quay đầu lại, đã nhìn thấy Thẩm Lệ và Mạc Hạ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi tren ghế sofa nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Diệp Chi có hơi sửng sốt, cười nói:” Chào buổi sáng.”
” Chào buổi sáng” Mạc Hạ vừa tỉnh dậy, giọng nói trẻ con nghe rất đáng yêu.
” Bữa sáng đã làm xong, rửa mặt xong là có thể ăn được rồi.” Hạ Diệp Chi nói xong ôm Mạc Hạ vào nhà về sinh.
Mạc Hạ rửa mặt xong là chạy đi vào phòng ăn.
Hạ Diệp Chi rửa tay xong, nói với Thẩm Lệ: “Lát nữa tớ có việc phải đi một chuyến, đi tìm Mạc Cẩm Vân.”
“Tìm cô ta làm gì ?” Thẩm Lệ bật cười một tiếng: “Cô chủ Mạc đó, là một người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, cậu đi tìm cô ta, cô ta sẽ cho cậu một cái nhìn thiện cảm chắc?”
Hạ Diệp Chi cười cười, có chút lạnh lùng trong đôi mắt: “Nói cứ như tớ sẽ cho cô ta cái nhìn thiện cảm chắc.”
” Haha, ngữ khí này không giống với Hạ Diệp Chi mà tớ từng quen.”Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, trong giọng nói mang vài phần chế nhạo,
“Chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm rồi và tất nhiên sẽ có những thay đổi. Bây giờ tớ là mẹ của Hạ Hạ và là vợ của Mạc Đình Kiên …” Hạ Diệp Chi cau mày: “Xém chút quên mất, Mạc Cẩm Vân đã giúp tớ và Mạc Đình Kiên ly hôn rồi. ”
Thẩm Lệ ồ một tiếng, sờ sờ cánh tay một cách khoa trương:” Chi Chi, giọng điệu này của cậu và ba của Hạ Hạ ngày càng giống nhau rồi đấy, nghe rất đáng sợ.”