Trong không khí đều là sự yên tĩnh đầy áp lực.
Hạ Diệp Chi gảy gảy tay đối mắt với Mạc Đình Kiên, vẫn bị thua trận dưới ánh mắt thâm trầm của anh.
Cô quay đầu sang phía khác trước, mím mím môi nói: “Anh muốn nói gì cũng được.”
Nhưng Mạc Đình Kiên cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì bác sĩ đã vào tới rồi.
Đầu tiên bác sĩ cung kính gọi anh một tiếng: “Ngài Mạc.”
Sau đó mới đưa báo cáo tổng kết cho Mạc Đình Kiên.
“Sức khỏe của cô Mạc đã hồi phục rất tốt rồi, các chứ năng của cơ thể rất nhanh sẽ bình thường trở lại, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi. . . . . .” Bác sĩ nói xong, dừng một chút lại hỏi: “Trên người cô Mạc thật sự không có chỗ nào khó chịu nữa sao?”
Bác sĩ nói xong câu này, chợt cảm thấy bầu không trong phòng có chút không đúng.
Cô ta nâng mắt lên thì phát hiện Mạc Đình Kiên đang bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt có chút âm u.
“Xin lỗi ngài Mạc, tôi không có ý xấu, bình thường những người có tình trạng giống cô Mạc, sau khi tỉnh lại đều có thể xuất hiện một vài di chứng. . . . . .”
Lúc nữ bác sĩ nói chuyện, ánh mắt lại không tự giác nhìn lại trên người Hạ Diệp Chi.
Tình trạng của Hạ Diệp Chi cũng không tính là bình thường, người làm bác sĩ đương nhiên sẽ thấy rất tò mò.
Tuy rằng biết Mạc Đình Kiên không dễ chọc, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.
Thật ra Hạ Diệp Chi cảm thấy cũng có thể hiểu cho câu hỏi này của bác sĩ, hơn nữa thật sự cô cũng có di chứng.
Mất trí nhớ, đó không phải là di chứng của cô hay sao?
Nhưng rất rõ ràng, Mạc Đình Kiên cũng không nghĩ như vậy.
Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Có di chứng hay không, không biết tự lấy mắt mình mà nhìn sao?”
Nữ bác sĩ còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị một bác sĩ khác kéo ra ngoài, sợ cô ta nói thêm nữa sẽ đắc tội Mạc Đình Kiên.
Tuy rằng bọn họ không nhìn ra cuối cùng Hạ Diệp Chi có di chứng hay không, nhưng có thể nhìn ra dáng vẻ không vui của Mạc Đình Kiên.
Đương nhiên Hạ Diệp Chi cũng cảm nhận rất rõ ràng.
Cô có chút không hiểu vì sao Mạc Đình Kiên lại không vui như vậy, nhưng cũng không dám hỏi.
Bác sĩ này lại nói một chút về tình trạng của Hạ Diệp Chi với Mạc Đình Kiên, sau đó mới rời đi.
Lúc này, có cấp dưới đi đến bên cạnh Mạc Đình Kiên, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói gì đó.
Mạc Đình Kiên nghe xong thì nói: “Dẫn ông ta tới đây.”
Còn có người muốn tới?
Hạ Diệp Chi thấy cấp dưới kia đi ra ngoài, bèn duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa.
Không lâu lắm, cấp dưới kia dẫn một nam bác sĩ mặc áo dài trắng đi đến.
Nam bác sĩ này thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn đem lại cho người khác một cảm giác cực kỳ ung dung, khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt nhìn khá hiền lành.
Ông ta đi đến trước mặt Mạc Đình Kiên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài là ngài Mạc à?”
Người đàn ông này chính là chuyên gia khoa não mà Thời Dũng hẹn giúp Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chậm rãi đứng dậy: “Tôi là Mạc Đình Kiên.”
“Xin lỗi, tôi vừa xuống bàn mổ, sáng mai còn có một ca mổ, chúng ta trực tiếp nói chuyện chính đi.” Ông ta trực tiếp ngồi xuống một phía khác.
Vẻ mặt của ông ta chắc chắc mà tự tin, có lẽ đây chính là quyền uy của chuyên gia.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Thoạt nhìn cô Hạ hồi phục rất tốt.”
Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc, chuyên gia này vậy mà lại quen cô.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy không có gì lạ, dù sao cũng là người mà Mạc Đình Kiên hẹn trước.
“Khá tốt.” Hạ Diệp Chi mỉm cười với ông ta.
“Trước đây sau khi ngài ấy liên hệ với tôi, tôi đã phân tích tỉ mỉ lại một chút những tài liệu về bệnh tình của cô Hạ qua các thời kì, vốn lúc trước cũng muốn tìm thời gian để gặp cô Mạc một lần, không nghĩ tới mọi người lại đến tìm tôi trước.”
Bác sĩ nhìn về phía Hạ Diệp Chi bằng ánh mắt nóng bỏng.
Những trường hợp hồi phục giống như Hạ Diệp Chi cũng không nhiều, đương nhiên sẽ khiến những nhân sĩ có liên quan tới lĩnh vực y học chú ý.
Bác sĩ nói xong thì quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, sau đó nói: “Nguyên nhân khiến người bị mất trí nhớ, cơ bản có thể chia làm ba loại, loại thứ nhất là đại não đã bị tổn thương vật lý nghiêm trọng, loại thứ hai là tổn thương tâm lý, loại thứ ba, còn có thể là một vài loại thuốc khiến cho trí nhớ biến mất. Trường hợp của cô Hạ, thuộc về loại thứ nhất.”
Ông ta nói tới đây thì khẽ dừng một chút, liếc nhìn Hạ Diệp Chi một cái rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đã xem phim chụp CT kiểm tra não của cô Hạ qua những giai đoạn trị liệu khác nhau, trong đó bị thương nặng đến mức độ đó sẽ gây ra mất trí nhớ cũng là chuyện rất bình thường, giai đoạn bây giờ là lúc thân thể của cô đang lành lại, còn về chuyện mất trí nhớ đến khi nào mới có thể nhớ lại, đây là một chuyện mang tính xác suất. . . . . .”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Tuy rằng bác sĩ không nói thẳng, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn nghe hiểu ý của ông ta.
Nói cách khác, cô có thể nhớ lại hay không, còn phải xem may mắn nữa.
Nếu như dễ khôi phục trí nhớ như vậy, bác sĩ sẽ không nói mấy lời lấp lửng sao cũng được thế này rồi.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Cô trở nên im lặng, lúc sau cũng chỉ nghe bác sĩ nói có thể kê toa trước cho cô một ít thuốc giúp đỡ điều trị.
Sau đó Mạc Đình Kiên lại nói gì đó với bác sĩ, nhưng cô cũng không có chú ý nghe.
Mãi đến khi ra khỏi phòng, mới phát hiện chỉ có mỗi mình đi ra.
Cô quay đầu lại, đi theo phía sau là cấp dưới của Mạc Đình Kiên, nhưng không có Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi hỏi: “Mạc Đình Kiên đâu?”
Cấp dưới đi theo phía sau cô chỉ cung kính nói: “Cậu chủ còn có chút chuyện.”
Hạ Diệp Chi cũng không có tâm trạng quan tâm Mạc Đình Kiên có chuyện gì, chỉ đi theo cấp dưới của Mạc Đình Kiên ra khỏi bệnh viện, ở trong xe chờ Mạc Đình Kiên đi xuống.
Hạ Diệp Chi đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Mạc Đình Kiên và bác sĩ.
Mạc Đình Kiên cầm túi tài liệu để bên cạnh từ trước lên, đưa cho bác sĩ: “Xem cái này một chút.”
Bác sĩ nghi ngờ nhận lấy túi tài liệu, vừa mở ra xem đã không nhịn được mà ngẩn đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Đây là bệnh án của Mạc Đình Kiên?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên thản nhiên lên tiếng, dựa vào trên sofa, ý bảo ông ta xem trước đi.
Bác sĩ có chút không nắm bắt được Mạc Đình Kiên có ý gì, nhưng cũng đành xem xong cái này trước.
Sau khi ông ấy xem xong, thấy Mạc Đình Kiên vẫn mang vẻ mặt vừa rồi thì nhíu mày nói: “Thoạt nhìn, vết thương của ngài Mạc lúc đó nhẹ hơn cô Hạ rất nhiều, theo bệnh án, lúc ấy ngài Mạc cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, còn cô Hạ lại là thập tử nhất sinh, có thể còn sống đã rất không dễ dàng, bây giờ cô ấy có thể hồi phục tốt như vậy, cũng là vô cùng may mắn rồi.
Mạc Đình Kiên nghe xong lời của ông ta, sắc mặt cực kỳ nặng nề, đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm khiến người ta nhìn thấy sẽ lập tức kinh hồn bạt vía.
Bác sĩ mím mím môi, vẻ mặt có chút không yên.
Ông ta là chuyên gia khoa não số một số hai trong nước, từng tiếp xúc với vô số nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng khí thế của người đàn ông trước mắt lại mạnh hơn bất kỳ người nào ông ta từng tiếp xúc nhiều.
Ông ta nhớ ra rằng trước khi đến đây có người từng nhắc nhở mình, nói Mạc Đình Kiên rất không dễ chọc. . . . . .
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên vang lên trong phòng: “Dựa theo bệnh tình, tôi cũng vì đại não bị tổn thương mới dẫn đến mất trí nhớ sao?”
“Anh cũng mất trí nhớ ?” Bác sĩ ngẩn người: “Không loại bỏ khả năng này, nhưng cũng có thể là nguyên nhân khác.”