Hạ Diệp Chi nghe vậy thì thoáng biến sắc.
Thẩm Lệ chú ý tới vẻ mặt của Hạ Diệp Chi, đoán được cô có thể không tin lại hỏi: “Bây giờ cậu có cảm giác gì với ông chủ lớn thế?”
“Tớ không có cảm giác gì cả.” Ngoại trừ chán ngắt và ấu trĩ, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên hình như cũng không có gì đặc biệt.
Thẩm Lệ “chà chà” hai tiếng nói: “Vậy cậu định làm thế nào? Cậu cũng không thể cứ ở với bọn họ mãi được.”
Thẩm Lệ nói đến đây thì dừng lại một lát mới phân tích cho cô: “Tớ có thể khẳng định với cậu, trước đây tình cảm của cậu và ông chủ lớn đặc biệt tốt. Tớ cảm thấy bây giờ cậu có thể làm ra hai lựa chọn, đầu tiên là cậu và anh ta khôi phục trí nhớ rồi tiếp tục yêu nhau. Thứ hai là hai người đều không khôi phục trí nhớ, không tiếp tục yêu nhau nữa, cậu sớm muộn gì cũng phải suy nghĩ đường lui cho mình…”
Đã nói đến mức này, trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rõ thì tốt rồi, Thẩm Lệ cũng không cần thiết phải nói quá nhiều.
“Tớ cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu liếc nhìn Mạc Hạ, phát hiện cô bé đang ngủ gà ngủ gật thì giơ tay bế cô bé ra.
Cô ôm Mạc Hạ vào trong lòng, Mạc Hạ chỉ nâng mí mắt lên liếc nhìn cô rồi tin cậy cọ vào trong ngực cô và lại ngủ thiếp đi.
Thẩm Lệ nghiêng người qua, khẽ hạ thấp giọng nói: “Con bé ngủ thiếp đi rồi à?”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi đáp một tiếng: “Con bé ngủ và ăn cơm đều đặc biệt khiến người ta yên tâm, không hề ầm ĩ.”
Thẩm Lệ không nhịn được giơ tay khẽ sờ lên mặt của Mạc Hạ: “Thật ngoan.”
Hạ Diệp Chi đổi cánh tay, để cho Mạc Hạ ngủ được thoải mái hơn, sau đó mới ngẩng đầu nói với Thẩm Lệ: “Cậu thích thì tự mình sinh một đứa.”
“Trước khi ba mươi tuổi, tớ sẽ không suy nghĩ tới chuyện kết hôn.” Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lệ giảm xuống: “Không nói về tớ nữa, nói chuyện của cậu đi.”
“Chuyện cậu vừa nói, tớ cũng suy nghĩ qua rồi. Tớ còn từng nghĩ về vấn đề quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ.” Hạ Diệp Chi nghiêm mặt nói: “Bây giờ nếu như tớ muốn tranh quyền nuôi con với Mạc Đình Kiên, vậy căn bản là chuyện không thể nào là được. Thôi thì đi bước nào hay bước đó vậy. Bây giờ tớ cần tìm được một công việc.”
Nếu cô muốn tranh thủ quyền nuôi Mạc Hạ, chuyện đầu tiên cô phải có kinh tế độc lập.
Mà bây giờ gay go nhất là cuộc sống của bản thân cô cũng đang hỏng bét.
Vừa nghe Hạ Diệp Chi nói vậy, Thẩm Lệ lại nghĩ tới kịch bản lúc đó Hạ Diệp Chi bán cho Tần Thủy San.
“Lúc trước cậu từng viết một kịch bản tên là Mất Thành. Hai năm trước Mất Thành đã được công chiếu, còn bán vé rất tốt. Trên facebook, rất nhiều fan hâm mộ đều giục cậu biết bộ thứ hai đấy.”
Thẩm Lệ nói xong liền lấy ra điện thoại di động của mình, lật tới facebook của Hạ Diệp Chi, cho cô xem những tin nhắn của fan hâm mộ.
Hạ Diệp Chi xem ID phía trên và lẩm bẩm nói: “Hạ Hạ à?”
Cho dù không nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó khi lấy bút danh này, nhưng cô biết bút danh này có thể có chút liên quan tới Mạc Hạ.
Thẩm Lệ vội lật cho Hạ Diệp Chi xem tin nhắn của fan hâm mộ để lại.
“Cũng đã hai năm rồi, ngài biên kịch không tính ra bộ thứ hai à?”
“Mất Thành nhiều hố như vậy cũng không lấp, biên kịch đi ra nói chuyện với chúng tôi đi!”
“Quỳ xin biên kịch đi ra viết bộ Mất Thành thứ hai.”
“Lần đăng facebook cuối cùng còn là từ ba năm trước, tôi cảm giác chắc chắn sẽ không đi ra viết bộ Mất Thành thứ hai đâu…”
Fan hâm mộ nhắn lại mới nhất là một ngày trước.
Hạ Diệp Chi lật lên trước, phát hiện lần đăng tin facebook cuối cùng thật sự là ba năm trước đây.
“Cậu thấy chưa, đây đều là fan Mất Thành của cậu đấy. Nếu như cậu làm việc lại, viết một bộ thứ hai bảo đảm sẽ lại hot thôi, nhất định sẽ có rất nhiều nhà sản xuất và đạo diễn tìm cậu. Mặc dù chỉ là kịch bản trên mạng nhưng trong nghề nắm rất nhiều giải thưởng, chủ đầu tư cũng có thể kiếm lời lớn đấy…”
Thẩm Lệ nghĩ còn có chút đau lòng: “Cũng không biết lúc đó cậu bán được bao nhiêu tiền, tớ luôn cảm thấy là bị thiệt.”
Năm đó Hạ Diệp Chi đột nhiên đốt cháy biệt thự chạy trốn, tạm thời bán mất kịch bản, Thẩm Lệ cũng không biết cô bán bao nhiêu tiền.
Hạ Diệp Chi ngược lại không suy nghĩ phức tạp như Thẩm Lệ.
Cô lấy ra điện thoại di động của mình và lên mạng tìm kiếm về Mất Thành.
Nhìn thấy nội dung Mất Thành, cô mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, nhìn thấy tên nhân vật chính trong kịch bản, trong đầu cô tự động xuất hiện một vài thiết lập hướng đi của kịch bản và nhân vật.
Điều này làm cho cô hơi kinh ngạc.
Cô nghĩ lại, nói không chừng thật sự có thể viết được một bộ thứ hai.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát hỏi: “Cậu biết tớ đã bán bộ thứ nhất cho ai không?”
Thẩm Lệ nói: “Tần Thủy San, nhà sản xuất mới nổi trong giới giải trí. Mấy năm qua giá trị của cô ta đã tăng lên rất nhanh. Cậu chuẩn bị viết bộ thứ hai rồi sao? Cậu có thể tiết lộ cho tớ biết một chút, tại sao cuối cùng Vệ Cận Thành lại bị bắt vậy?”
Hạ Diệp Chi nhìn về phía Thẩm Lệ với vẻ khó xử: “Tớ cũng không biết rõ lắm, dù sao bây giờ tớ còn chưa nhớ rõ nội dung là gì.”
Thẩm Lệ: “…”
Khi Hạ Diệp Chi định rời khỏi Kim Hải thì Mạc Hạ cũng tỉnh dậy.
Hạ Diệp Chi hỏi cô bé: “Mẹ bế hay con tự đi?”
“Con tự đi.” Mạc Hạ dịu mắt và ngoan ngoãn trượt xuống đất, kéo tay của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ cùng đi ra ngoài.
Mới mở cửa phòng ra, bọn họ đã nhìn thấy Cố Tri Dân đi về phía bên này, phía sau còn có một đàn em mang theo một thứ gì đó đi tới.
Đợi đến khi đến gần, Hạ Diệp Chi mới phát hiện ra đám đàn em sau lưng Cố Tri Dân mang một cái két sắt.
Không đợi Cố Tri Dân nói gì, Thẩm Lệ liền nhíu mày ngăn anh ta lại: “Anh lại làm gì thế?”
“Đây là quà gặp mặt của anh cho Tiểu Hạ Hạ.” Cố Tri Dân nói xong liền xoay người nhận lấy két sắt kia và đưa cho Hạ Diệp Chi: “Thời gian có hơi gấp nên chuẩn bị không được đầy đủ lắm.”
Nhiều người nhìn như vậy, Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chỉ có điều, Hạ Diệp Chi vừa giơ tay nhận lấy liền lại cảm giác tay cầm quá nặng, suýt nữa thì không giữ nổi.
Cô thật muốn hỏi Cố Tri Dân, ở trong này là vật gì vậy?
Còn đặc biệt dùng két sắt để đựng, chắc là đồ rất quý à?
Thật không biết có phải là vàng thỏi và tiền mặt các loại không nữa?
Mặc dù trong lòng không muốn tin tưởng nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy khả năng này là rất lớn.
Không phải cô có hiểu nhầm gì đối với thẳng nam cao to lắm tiền, mà Cố Tri Dân cho cô cảm giác là như vậy…
Cố Tri Dân nói: “Có hơi nặng, tôi sẽ bảo người cầm về giúp cô.”
Hạ Diệp Chi đang muốn nói nhưng khóe mắt nhìn thấy người xuất hiện ở phía sau lưng Cố Tri Dân thì đổi giọng nói: “Người mang đồ tới rồi.”
Cố Tri Dân nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Mạc Đình Kiên đang đi nhanh về phía bên này.
Thời Dũng đi theo phía sau Mạc Đình Kiên.
Cố Tri Dân cười “hì hì”: “Đình Kiêu.”
Mạc Đình Kiên chỉ liếc nhìn anh ta nhưng ánh mắt không dừng lại ở trên mặt anh ta mà nhìn sang phía Hạ Diệp Chi.
Mạc Hạ nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi tới thì kêu lên một tiếng với vẻ cao hứng lạ thường: “Ba!”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp một tiếng, ánh mắt lại trở về trên người Hạ Diệp Chi.
Thoáng thấy trong tay cô cầm theo két sắt, anh nhíu mày hỏi: “Thứ gì vậy?”
Lúc anh nói chuyện, thuận tiện nhận lấy két sắt trong tay của Hạ Diệp Chi.
Động tác lại không quá tự nhiên.