Bữa sáng này, Hạ Diệp Chi ăn rất no.
Lời Mạc Đình Kiên nói, cô lớn rồi có thể không để ý, nhưng sau khi Mạc Hạ ăn xong, lại đẩy đĩa ăn lên trước mặt cô, cho cô nhìn…
Hạ Diệp Chi cũng chỉ đành phải ăn hết.
Gần đây cô ăn đã xem như tốt hơn, nhưng vẫn ăn ít hơn so với phụ nữ bình thường.
Ăn sáng xong, Mạc Đình Kiên đi tới công ty luôn.
Hạ Diệp Chi chơi đồ chơi cùng Mạc Hạ.
Trước đây khi Mạc Hạ ở nhà cổ cũng sẽ có người giúp việc chơi cùng với cô bé, nhưng người giúp việc dù sao cũng có chỗ e ngại, sẽ không mở lòng chơi với Mạc Hạ giống như Hạ Diệp Chi.
Trẻ con cần nhất chính là bạn, chơi cùng trẻ con rất dễ dàng làm cho cô bé thấy gần gũi, thân thiết hơn.
Hơn nữa, Mạc Hạ vốn thích Hạ Diệp Chi.
Buổi trưa Mạc Đình Kiên không về ăn cơm, buổi trưa khi Mạc Hạ ngủ trưa lại làm nũng đòi Hạ Diệp Chi ngủ cùng cô bé.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là ngủ trưa cùng với Mạc Hạ.
Có lẽ Mạc Hạ có người ngủ trưa cùng nên ngủ rất lâu.
Mạc Hạ ngủ rất say, dẫn đến Hạ Diệp Chi cũng ngủ lâu theo.
Mãi đến khi cô mơ mơ màng màng nghe thấy được có tiếng mở cửa “Két” một cái, mới chợt mở mắt tỉnh lại.
Cô lập tức nhìn sang Mạc Hạ nằm ở bên cạnh.
Mạc Hạ đang ôm cánh tay của Hạ Diệp Chi ngủ say. Lúc này Hạ Diệp Chi mới ngước mắt nhìn về phía cửa.
Lúc này trời đã hơi tối, ánh sáng trong phòng có phần lờ mờ.
Cô khẽ nhíu mày, sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng mới phát hiện cửa phòng hé mở một nửa, người đứng ở đó là Mạc Đình Kiên.
Trên người Mạc Đình Kiên mặc bộ vest sáng sớm ra cửa, bộ vest phẳng lỳ lại tinh tế, càng tôn lên dáng vẻ cao ráo, rắn rỏi của anh.
Hạ Diệp Chi ngây người nhìn một lát, sau đó mới rón rén xoay người xuống giường, tiện tay cầm lấy điện thoại di động để ở đầu giường.
Xác định không làm Mạc Hạ giật mình tỉnh giấc, lúc này cô mới yên tâm đi ra trước cửa.
Mạc Đình Kiên thấy cô đi ra, cũng xoay người đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Hạ Diệp Chi đi theo sau lưng Mạc Đình Kiên, nhìn đồng hồ mới phát hiện bây giờ đã hơn năm giờ rồi, thảo nào Mạc Đình Kiên cũng đã trở về.
Lúc cô ngủ để điện thoại sang chế độ im lặng, bây giờ mới phát hiện ra có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Thẩm Lệ.
Có thể Thẩm Lệ gọi điện thoại cho cô nhưng phát hiện không ai nghe máy liền gửi tin nhắn cho cô.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Chiều mai có rảnh không? Hẹn nơi gặp mặt đi.”
Hạ Diệp Chi vội vàng nhắn tin lại: “Được.” Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế.
Khi cô ngẩng đầu nhìn Mạc Đình Kiên, phát hiện anh đã đứng ở cách đó không xa, đang dừng chân nhìn cô chằm chằm.
Hạ Diệp Chi bị anh nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, hỏi anh: “Buổi tối anh muốn ăn gì?”
Mạc Đình Kiên khẽ nói: “Đoán xem.”
Nghe như hai từ giống như nói đùa nhưng lại bị anh nói ra với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Hạ Diệp Chi mím môi không nói thêm gì nữa, đi thẳng xuống nhà bếp dưới tầng.
May là ban ngày cô có tìm người giúp việc hỏi qua về sở thích của Mạc Đình Kiên rồi.
Người đàn ông này thật đúng là… bất kỳ lúc nào cũng không quên đào hố chờ cô.
Bữa cơm tối được làm vô cùng phong phú.
Hạ Diệp Chi làm bảy, tám món ăn, trong đó hơn một nửa đều làm dựa theo sở thích của Mạc Đình Kiên.
Mấy món ăn khác, Hạ Diệp Chi làm rất dễ tiêu hóa, còn hầm hai món canh. Mà thức ăn cho trẻ con của Mạc Hạ Bảo Bảo lại khác, chay mặn phối hợp, bày ra đĩa trông rất đáng yêu.
Mạc Hạ cầm cái thìa với vẻ mặt không chờ được: “Thật là đáng yêu! Ăn rất ngon.”
Hạ Diệp Chi bật cười: “Con còn chưa ăn đâu.”
Cô múc chén canh và khuấy một lúc, cảm giác không nóng lắm mới đặt tới bên cạnh Mạc Hạ: “Con uống chút canh đi.”
Mạc Hạ cầm cái thìa múc một muỗng canh, sau đó cầm thẳng bát lên uống.
Hạ Diệp Chi mỉm cười lại múc cho cô bé thêm gần nửa bát nữa.
Canh trong tay cô còn chưa bớt nóng lại cảm giác được Mạc Đình Kiên ngồi đối diện dường như đang nhìn cô.
Cô ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Mạc Đình Kiên, phát hiện anh đang nhìn bát canh cô múc cho Mạc Hạ trong tay.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, lên tiếng hỏi: “Anh… muốn uống canh sao?”
Cô cho rằng, lấy tính cách của Mạc Đình Kiên có thể chỉ cho cô một ánh mắt bảo cô tự mình hiểu.
Không ngờ Mạc Đình Kiên lại “Ừ” một tiếng, để đôi đũa trong tay xuống, ngồi ở chỗ đó chờ cô múc canh cho anh.
Môi Hạ Diệp Chi hơi hé ra, có chút kinh ngạc nhưng không nói gì.
Cô múc canh cho Mạc Đình Kiên và đưa tới trước mặt anh, sau đó lại đi quấy cho canh của Mạc Hạ bớt nóng.
Hạ Diệp Chi nếm thử, cảm giác còn hơi nóng nên lại thổi một cái.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô vẫn cảm giác Mạc Đình Kiên còn đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu thấy Mạc Đình Kiên đúng là còn đang nhìn cô.
Cô đã múc canh giúp anh, anh còn muốn thế nào nữa?
Chẳng lẽ anh muốn cô đối xử giống như Mạc Hạ, quấy canh cho bớt nóng, nếu như còn nóng phải thổi nguội cho anh sao?
Hạ Diệp Chi bị ý nghĩ này của mình dọa rồi.
Mặc dù hành vi của Mạc Đình Kiên thoạt nhìn có chút ngây thơ, nhưng anh cũng đâu phải là trẻ con thật đâu.
Chắc hẳn… là do cô suy nghĩ nhiều rồi.
Khi bữa cơm tối sắp kết thúc, Hạ Diệp Chi nhận được tin nhắn của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gửi thời gian và địa điểm gặp mặt cho Hạ Diệp Chi, còn hỏi cô có thể dẫn theo Mạc Hạ đi cùng không.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, nếu mình và Mạc Đình Kiên ở cùng một nhà, chuyện như vậy vẫn nên nói với anh một tiếng.
Cô suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói với Mạc Đình Kiên: “Chiều mai em muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Mạc Đình Kiên nhận lấy khăn mặt do người giúp việc đưa tới, vừa lau tay vừa hỏi cô: “Em đi đâu?”
“Chuyện như vậy cũng cần phải thông báo sao?” Hạ Diệp Chi cảm thấy mình cũng không cần thiết phải nói tỉ mỉ cho anh biết.
Mạc Đình Kiên thả khăn mặt xuống và ngước mắt nhìn cô, chậm rãi lên tiếng nói: “Anh ở công ty, em muốn dẫn Hạ Hạ đi cùng, anh đương nhiên phải biết em định đi đâu rồi.”
“Em có thể dẫn theo Hạ Hạ cùng đi ra ngoài sao?” Hạ Diệp Chi không ngờ Mạc Đình Kiên sẽ cho phép cô dẫn theo Mạc Hạ ra ngoài.
Mạc Đình Kiên nhíu mày, trong giọng nói có ý trách mắng: “Em không định dẫn con bé ra ngoài, em muốn để cho con bé ở nhà một mình à?”
“Không phải…” Hạ Diệp Chi liền vội vàng lắc đầu: “Người đó anh cũng biết, em ra ngoài gặp Thẩm Lệ.”
“Ngày mai khi ra ngoài, sẽ có người đưa hai người đi.” Mạc Đình Kiên bỏ lại những lời này rồi đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Mạc Hạ ăn cơm no rồi, đang ngồi tê liệt ở trên ghế, dáng vẻ như đang suy nghĩ viển vông vậy.
Hạ Diệp Chi gọi cô bé một tiếng: “Hạ Hạ?”
Mạc Hạ không nhúc nhích: “Vâng.”
Hạ Diệp Chi đi tới ngồi xuống phía đối diện cô bé, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Ba của con nói, ngày mai con có thể đi với mẹ ra ngoài chơi!”
“Đi ra ngoài chơi ạ?” Mạc Hạ giống như lập tức sống lại, đôi mắt cũng sáng lên: “Con sắp được đi ra ngoài chơi rồi!”
Khi Mạc Hạ ở nhà cổ, bình thường Mạc Đình Kiên cũng phải đi làm, phạm vi hoạt động của cô bé cũng chỉ là ở trong nhà cổ, cô bé cũng muốn đi ra ngoài chơi.
Cho nên, lần trước Tô Miên mới có khả năng dễ dàng lừa cô bé ra ngoài như vậy.
Hạ Diệp Chi xoa đầu cô bé: “Ngày mai mẹ lại dẫn con ra ngoài chơi!”
Buổi chiều hôm sau, đến lúc xuất phát, Hạ Diệp Chi vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thời Dũng đứng chờ sẵn ở trước xe từ lâu.