Ngày Hạ Hương Thảo ra ngoài thì Lưu Chiến Hằng đúng lúc cũng cắt chỉ xuất viện.
Hạ Diệp Chi cùng đi tháo chỉ với Lưu Chiến Hằng, hoàn thành xong xuôi thủ tục xuất viện, lúc đi đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc thì thấy Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo vẫn trang điểm kiều diễm như cũ, thời tiết đầu thu, mặc một chiếc vảy màu đen mỏng manh, chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh.
Thấy Hạ Diệp Chi đi vào, cô ta thong thả ung dung đứng dậy: “Đây là chuẩn bị xuất viện hả? Cũng không cho tôi cơ hội nhận lỗi, thật là xa cách quá.”
Cô ta nói xong, vươn tay ra, đưa mắt liếc người đại diện phía sau một cái.
Người đại diện vội vàng đưa giỏ hoa quả đến, đặt giỏ hoa quả vào trong tay Hạ Hương Thảo.
Hạ Hương Thảo đưa tới trước mặt Hạ Diệp Chi: “Cầm đi, nhận lỗi với các người.”
Giọng nói của cô ta rời rạc, không có một chút thành ý.
Có chỗ nào là nhận lỗi, rõ ràng là tới làm cho Hạ Diệp Chi ngột ngạt.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi lạnh lùng, lên tiếng nói: “Cô sao lại được ra ngoài?”
“Đương nhiên là họ bảo tôi ra.” Hạ Hương Thảo đi lên phía trước hai bước, tay tùy tiện ném giỏ hoa quả xuống đất, nửa người trên hướng về phía trước, tiến đến bên tai Hạ Diệp Chi, gằn rõ ràng từng chữ: “Chỉ cần tôi còn sống, cô cũng đừng nghĩ sống yên ổn!”
Hạ Diệp Chi cắn cắn môi, khẽ nhếch hàm dưới, không có chút thoái nhượng nào: “Vậy cô cứ đến!”
“Hừ!” Hạ Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, đây chỉ là món khai vị dành cho cô mà thôi.”
Cô ta nói xong, mặt đầy tươi cười đứng dậy: “Hẹn gặp lại.”
Giọng nói nhẹ nhàng không mang theo một chút hận ý, còn mang theo một tia thân mật.
Hạ Hương Thảo vừa lòng nhìn sắc mặt Hạ Diệp Chi khẽ biến, cùng người đại diện và vệ sĩ của cô ta nghênh ngang ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt, thở phào một hơi, đang muốn đi ra ngoài thì thấy Lưu Chiến Hằng không biết từ khi nào đã qua đây.Vừa lúc anh ta đẩy cửa tiến vào.
Anh ta cũng là một người cẩn thận, vừa tiến vào đã chú ý tới giỏ quả nằm trên mặt đất.Giương mắt nhìn sắc mặt không đúng của Hạ Diệp Chi, không khỏi lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Ai tới?”
“Hạ Hương Thảo.” Hạ Diệp Chi cắn cắn môi: “Không nghĩ tới cô ta lại ra ngoài nhanh như vậy.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, mi tâm nhíu lại: “Tại sao lại như vậy? Cô ta không phải chỉ là một nghệ sĩ thôi sao? Có hậu trường lớn như vậy?”
“Tiểu Lệ nói, cô ta là chị cùng cha khác mẹ của em, em và cô ta quan hệ không tốt, em điều tra Hạ Thị, công ty cũng không lớn, em cảm thấy khẳng định không phải người trong nhà ra mặt giúp cô ta.”
Hạ Diệp Chi có thể biết được cũng chỉ có chừng đó, có thời gian cô vẫn muốn lại đi tìm Thẩm Lệ để tìm rõ tình huống hơn một chút.
Cô ngưng mắt nhìn chăm chú suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với Lưu Chiến Hằng: “Trước không nói cái này, chúng ta về trước đi.”
……
Xe Lưu Chiến Hằng bị đâm hỏng rồi, hai người ra bệnh viện thì lập tức gọi xe taxi.
Chỉ là, xe taxi lái đi được không xa đã bị mấy chiếc ô tô đen ngăn cản.
Từ trong ô tô đen đi xuống là vài người vệ sĩ cao to, trực tiếp đi đến mở cửa xe taxi ra.
Tài xế thấy thế, cuống quít nói: “Các anh là ai? Muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát đấy……”
Vệ sĩ mặc kệ tài xế nói, trực tiếp kéo tài xế ra ngoài.
Tài xế thấy bọn họ khí thế to lớn, cũng không dám lại lắm miệng, lăn xuống xe thì lập tức chạy xa.Vệ sĩ kia mở cửa xe ra, mặt vô biểu tình nói với Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ, đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, ánh mắt dừng ở sắc mặt tái nhợt của anh ta hai giây, ngay lập tức quay đầu nói với vệ sĩ: “Tôi có thể đi cùng các người, nhưng anh dù sao cũng phải nói cho tôi biết, ai phái các người tới?”
Lưu Chiến Hằng đã vì cô mà bị tội, thương tích này còn chưa khỏi, lại gặp được việc này, cô không thể lại liên lụy tới anh.
Lưu Chiến Hằng ở một bên nghe xong lời cô nói, đang muốn mở miệng, Hạ Diệp Chi đã không lên tiếng cũng không thay đổi sắc mặt duỗi tay đè lại cánh tay của anh ta.
Những người này nhất định không phải Hạ Hương Thảo phái tới, bởi vì Hạ Hương Thảo vừa mới tới.
Cũng không thể nào là Mặc Đình Kiên phái đến, bởi vì khi Mặc Đình Kiên tìm cô, có thể để Thời Dũng trực tiếp gọi điện cho cô, hoặc là để Thời Dũng dẫn người đến tìm cô.
Nhưng ngoại trừ hai người kia, Hạ Diệp Chi nghĩ không ra là còn có ai nữa.
Nhất định phải khôi phục được trí nhớ, như hiện tại cô đang rất bị động.Bị động đến nỗi đi nửa bước cũng cảm thấy vô cùng khó.
“Đi thì biết.” Vệ sĩ nói xong, thò tay muốn túm Hạ Diệp Chi đi.
Lưu Chiến Hằng không có khả năng để cho cô bị mấy người này mang đi.
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, có mấy chiếc xe vội vàng dừng ở ven đường.
Hạ Diệp Chi nhìn xuyên thấu qua cửa xe, nhìn thấy người cầm đầu là Thời Dũng.
Hạ Diệp Chi vội vàng kêu lên một tiếng: “Trợ lý Dũng.”
Thời Dũng mang người đến, vội vàng chạy tới, là muốn đem Hạ Diệp Chi đi, mấy người kia rất nhanh đã bị chế ngự.
Thời Dũng đi đến trước cửa xe, cung kính nói: “Cô Hạ, có một chút việc cần cô đi với chúng tôi một chuyến.”
“Được.” Hạ Diệp Chi không có từ chối, nhanh chóng đã nhận lời.
Lưu Chiến Hằng ở một bên lúc này mới lên tiếng: “Tôi và em cùng đi.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, giương mắt nhìn về phía Thời Dũng.
Thời Dũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đồng ý.
Con người Lưu Chiến Hằng này trên người có rất nhiều điểm đáng ngờ,lại không rõ lai lịch.
Nhưng dù sao anh ta đã cứu được Hạ Diệp Chi, hiện tại lại đang ở cùng với Hạ Diệp Chi, cho anh biết thân phận của Hạ Diệp Chi cũng tốt……Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng được Thời Dũng mang đến khu nhà cũ của nhà họ Mạc.
Đứng ở khu nhà cũ của nhà họ Mạc, ở cửa ra vào, đáy lòng Hạ Diệp Chi hiện lên một cảm giác quen thuộc.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Thời Dũng: “Trước kia tôi từng đến chỗ này?”
“Cô Hạ trước kia với thiếu gia là vợ chồng, dĩ nhiên là đã từng tới khu nhà cũ của nhà họ Mạc rồi.” Thời Dũng nói xong, bước chân đi lên phía trước dẫn đường.
Trong phòng khách, Mặc Đình Kiên và Mạc Cẩm Vân hai người ngồi mặt đối mặt, không khí vô cùng nghiêm túc.
Mạc Hạ ngồi phía bên kia của ghế sô pha chơi, trong tay cầm một con hổ nhỏ và một cái máy trong tay, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.Thời Dũng đưa người đi vào, trực tiếp đưa đến trước mặt Mặc Đình Kiên: “Cậu chủ.”
Mặc Đình Kiên ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua Lưu Chiến Hằng, rồi rơi lên người Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chỉ biết được Mặc Đình Kiên, còn đối với Mạc Cẩm Vân thì không có ấn tượng gì, cho nên cô chỉ liếc nhìn qua một cái.
Mà Mạc Cẩm Vân không có bình tĩnh như vậy.
Ba năm trước, cô cho rằng Hạ Diệp Chi thật sự đã chết. Mấy hôm trước nghe tin Hạ Diệp Chi sống cũng không tin tưởng lắm.
Cô còn có thể thấy được, Mặc Đình Kiên đã nhờ người cho Mạc Hạ và Hạ Diệp Chi làm xét nghiệm ADN, đây là thông tin được trích xuất từ cở sở dữ liệu ADN.
Mặt khác, cô trong lòng lại mang may mắn phái người đi thăm dò tin tức về Hạ Diệp Chi.
Nếu mà Hạ Diệp Chi thật sự còn sống, cô khẳng định là xong rồi.
Nhưng, người của cô vẫn chậm một bước.
Mạc Cẩm Vân sắc mặt trắng bệch nhìn Hạ Diệp Chi, khủng hoảng và sợ hãi đan xen trong lòng, con mắt chăm chú nhìn vào người cô: “Hạ Diệp Chi, cô vậy mà vẫn còn sống.”
Những lời này, Hạ Diệp Chi không phải là lần đầu tiên nghe thấy.
Giống như tất cả mọi người điều ngạc nhiên khi cô vẫn còn sống.