Tô Khương Nhung?
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, mới nhớ ra người phụ nữa này là ai.
Là hàng xóm khi còn bé của Trần Tuấn Tú, cũng là vợ chưa cưới của anh ta.
Nhưng Mạc Gia Thành đã nói với cô, mấy năm trước khi Tô Khương Nhung ra nước ngoài chụp tuyết, gặp tuyết lở, đã sống không thấy người chết không thấy xác.
Sao Mạc Đình Kiên tìm được cô ấy?
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không nói gì, kéo cô đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.
“Tô…” Hạ Diệp Chi không dò được ý tứ của Mạc Đình Kiên.
Theo Mạc Gia Thành nói thì quan hệ giữa Mạc Đình Kiên và Tô Khương Nhung cũng khá tốt, nhưng bây giờ loại tình huống này, không phải cô phải lên tiếng chào hỏi Tô Khương Nhung sao?
Tô Khương Nhung cũng ngồi xuống: “Cậu Mạc.”
Mạc Đình Kiên hỏi cô: “Tư liệu tôi đưa cho cô đều xem hết rồi chứ?”
“Đã xem hết rồi.” Tô Khương Nhung khẽ vuốt cằm, giọng nói êm dịu như lông vũ.
Hạ Diệp Chi nhìn hồi lâu, thực sự không nhịn được hỏi: “Cô đúng là Tô Khương Nhung sao?”
Tô Khương Nhung sờ lên mặt mình: “Mợ chủ cảm thấy tôi giống chứ?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp Tô Khương Nhung .”
Tô Khương Nhung mỉm cười, nhìn tao nhã dịu dàng: “Cả người tôi đều đã phẫu thuật.”
Hạ Diệp Chi nghẹn họng nhìn Tô Khương Nhung trân trối, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên giơ tay lên một cái, nói với Tô Khương Nhung: “Cô có thể đi ra rồi.”
“Vâng, cậu chủ.” Tô Khương Nhung đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải Tô Khương Nhung thật sự, mà là giả?”
Mạc Đình Kiên vừa gắp thức ăn cho cô, vừa hững hờ giải thích: “Ừ, anh tìm một người dáng vẻ khá giống Tô Khương Nhung, rồi tìm bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất ở nước ngoài, để biến cô ta thành dáng vẻ của Khương Nhung.”
Hạ Diệp Chi nhớ tới dáng vẻ “Tô Khương Nhung” vừa nãy, nhìn cực kỳ tự nhiên, còn vô cùng có khí chất, chắc chắn không giống như người đã được phẫu thuật thẩm mỹ ra.
Cô chưa từng gặp Tô Khương Nhung thật sự, cho nên cũng không biết phải chăng cô gái vốn giống Tô Khương Nhung như đúc.
Còn nữa, phẫu thuật thẩm mỹ cần thời gian dài dưỡng bệnh, mà trên mặt Tô Khương Nhung vừa nãy không hề có một vết sẹo, rõ ràng đã phẫu thuật chỉnh hình rất lâu trước đó, đồng thời đã hoàn toàn khôi phục.
Nói cách khác, từ rất lâu trước đó Mạc Đình Kiên đã bắt đầu đề phòng Trần Tuấn Tú.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phải dùng cô ấy tới đối phó Trần Tuấn Tú sao?”
“Chỉ cần là người trần mắt thịt, ai cũng có điểm yếu.” Mạc Đình Kiên đặt đũa vào tay cô: “Em ăn cơm đi.”
Hạ Diệp Chi nắm chặt đũa, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cô ăn vừa ít vừa chậm, Mạc Đình Kiên bên cạnh bên đốc thúc cô.
Hạ Diệp Chi thực sự ăn không thấy ngon, cô mấp máy môi, sắc mặt khó xử nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh có việc thì đi mau lên, không cần quản em, em cũng không phải sẽ không ăn cơm, em…”
Cô vẫn chưa nói xong, Mạc Đình Kiên đã cầm lấy đũa của cô: “Anh cho em ăn.”
Cuối cùng Hạ Diệp Chi bị anh ép ăn một chút, nhìn cô thực sự ăn không nổi nữa, Mạc Đình Kiên mới buông tha cô.
Về đến phòng, anh giúp Hạ Diệp Chi tắm rửa, rồi lại đi tầng hầm.
Cửa tầng hầm có người canh chừng, vệ sĩ trông thấy Mạc Đình Kiên tới, dáng vẻ như đang muốn nói lại thôi: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên liếc mắt nhìn anh ta, không hỏi nhiều, đi thẳng vào.
“Hoa thật lớn, một con cá, hai con … A, thật đáng sợ… Minh Hoàn đâu? Còn Tiểu Thành…”
Vừa đi đến cửa, Mạc Đình Kiên đã nghe thấy tiếng phụ nữ ồn ào.
Khi Mạc Đình Kiên đi vào, đã nhìn thấy trên đầu Mạc Liên quấn vải lụa trắng, vải lụa trắng bị máu nhuộm đỏ, mái tóc bình thường được bảo dưỡng cẩn thận đã bù xù như rơm, điên điên khùng khùng lẩm bẩm.
Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt bà ta, nhìn bà ta một lúc lâu, bà ta như không nhìn thấy anh, chỉ ôm một bình hoa từ nói thầm cái gì đó.
Mạc Đình Kiên hỏi Thời Dũng: “Bà ta thế nào?”
Thời Dũng nói ra: “Tỉnh lại thì đã như vậy, không nhận ra ai.”
Dứt lời, anh ta cẩn thận chú ý đến phản ứng của Mạc Đình Kiên.
Kết quả Mạc Đình Kiên chỉ nhếch miệng mỉa mai, sau đó mới nói: “Đưa bà ta đến bệnh viện kiểm tra xác nhận một chút.”
Mạc Đình Phong bị Mạc Đình Kiên đánh cho xuất huyết bên trong, còn đang phẫu thuật, lúc này nửa tỉnh nửa mê, nhưng sau khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cả người ông ta đều tỉnh táo lại.
“Mày mày…” Mạc Đình Phong đưa tay chỉ Mạc Đình Kiên, lúc lâu vẫn chưa nói hết câu.
Mạc Đình Kiên ngạo nghễ nhìn ông ta, vẻ mặt u ám, ác độc: “Lúc ấy, bọn cướp yêu cầu tăng giá bao nhiêu?”
Mạc Đình Phong biết, Mạc Đình Kiên nói là năm đó bọn cướp trói mẹ anh lại đòi thêm giá bao nhiêu.
Mạc Đình Phong đã thấy được sự tàn bạo của Mạc Đình Kiên, bị dọa đến toàn thân phát run: “Một… 300 tỷ…”
“300 tỷ.” Mạc Đình Kiên lặp lại một lần, tròng mắt đen hiện lên vẻ khát máu: “Chỉ vì 300 tỷ, vậy mà ông lại không cứu bà ấy. Vì ông vốn muốn bà ấy chết. Ông không thể được tha thứ.”
Ầm!
Mạc Đình Kiên đấm một đấm vỡ nát đèn bàn nhỏ bên cạnh giường.
Chụp đèn vỡ ra cắt vào tay Mạc Đình Kiên, nhưng anh không hề cảm thấy đau nhức, anh cười quỷ dị, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp giống nhưng đang lẩm bẩm: “Những năm này, ông đã đắc tội không ít người, nhưng không biết qua vài chục năm, họ sẽ đòi 300 tỷ hay là một tỷ.”
Sáng sớm hôm sau, trang bìa các báo lớn đều bị nhà họ Mạc chiếm lĩnh.
Đầu tiên là tiêu đề: “Nguyên tổng giám đốc tập đoàn Mạc Thị, Mạc Đình Phong bị người bắt cóc sống chết không rõ”, sau đó lại có báo nhanh chóng đưa tin “Tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Mạc Thị, Mạc Đình Kiên dẫn bạn gái mới về nhà cũ, nghi sắp có tin vui “.
Nếu hai tin tức lần lượt phát ra, tin sau hot hơn tin trước, huống hồ hai tin tức này đồn thời phát ra càng khiến người ta chú ý.
Mặc kệ đi tới chỗ nào, mọi người đều đang bàn luận về chuyện nhà họ Mạc.
“Nhà họ Mạc làm sao vậy? Có phải vì kiếm quá nhiều tiền nên người nhà họ Mạc đều phúc bạc hay không?”
“Anh suy nghĩ một chút, vợ Mạc Đình Kiên cũng là bị bắt cóc sau đó giết con tin? Ông cụ Mạc cũng biến thành kẻ ngốc, bây giờ Mạc Đình Phong cũng bị bắt cóc.”
“Nhưng người phụ nữ xem ra là mợ chủ tương lai của nhà họ Mạc đã được Mạc Đình Kiên mang về nhà cũ.”
“Có khả năng, nhìn rất có khí chất.”
“…”
Hai người qua đường cầm điện thoại, bàn luận tin tức vừa ra lò buổi sáng.
Đột nhiên, không biết một người đàn ông đội mũ lưỡi trai vũ trang đầy đủ từ nơi nào đi tới, cướp lấy điện thoại di động.
Trên màn hình điện thoại di động là ảnh chụp Mạc Đình Kiên và một người phụ nữ tiến vào nhà cũ nhà họ Mạc.
Ảnh chụp thẳng ngay mặt người phụ nữ, người phụ nữ đó kéo tay Mạc Đình Kiên, nét mặt tươi cười như hoa.
Trần Tuấn Tú nhìn tấm ảnh quen thuộc kia, run giọng gọi tên cô: “Khương Nhung!”