Dù cho anh đã chuẩn bị tâm lí cho trường hợp xấu nhất, nhưng khi anh tự mình lật từng bức màn trở ngại, khiến cho sự hoài nghi và chân tướng của bí mất xuất hiện, anh vẫn cảm thấy khó lòng tin được.
Vì đều là người thân có chung huyết thống.
Mạc Liên luôn đối xử tốt với anh, Trần Tuấn Tú từng là người anh em tốt của anh, Mạc Đình Phong cũng từng là người bố trong kí ức tuổi thơ vui vẻ của anh.
Anh lãnh đạm nhưng không máu lạnh, lúc mà tất cả mọi chuyện đều hướng tới khả năng này, anh có chút do dự nghi ngờ.
Anh không lập tức đi xác thực, mà là chờ đợi, chờ xem sự việc liệu có sự thay đổi gì khác biệt không.
Nhưng, đến cả Hạ Diệp Chi cũng có thể nghĩ đến sự việc ẩn sau như vậy, việc này còn có cơ hội xoay chuyển sao?
Bao năm nay, đã quá nhiều người bị liên lụy rồi.
Sự việc phải giải quyết mới được.
Thời Dũng phát hiện sau khi Mạc Đình Kiên rời đi vào buổi sáng thì vẫn chưa quay lại.
Cậu ta thử gọi điện cho Mạc Đình Kiên, nhưng kết quả là Mạc Đình Kiên không bắt máy.
Cậu biết Mạc Đình Kiên động đến việc liên quan đến Hạ Diệp Chi liền đánh mất lý trí, buổi sáng còn hút nhiều thuốc như vậy chắc chắn là hai người cãi nhau rất nghiêm trọng.
Càng nghĩ càng thấy lo, cậu chỉ đành gọi điện cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy tên ‘Thời Dũng’ hiện lên màn hình điện thoại, hơi kinh ngạc: “Thời Dũng? Có việc gì sao?”
“Mợ chủ, cậu chủ không tới tìm cô sao?”
Thời Dũng đã quen với việc gọi Hạ Diệp Chi là ‘mợ chủ’, Hạ Diệp Chi đã mắng cậu ta mấy lần, nhưng cậu ta vẫn gọi như vậy, cô đành mặc kệ.
“Không phải anh ấy nên ở công ty à, sao lại tới tìm tôi.” Hạ Diệp Chi đang tra tư liệu trên mạng, nghe cậu ta nói thì không nhịn được cau mày: “Anh ấy không ở công ty?”
Thời Dũng nghe cô nói như vậy thì càng thêm lo lắng.
“Ừm…” Thời Dũng muốn hỏi hai người họ có phải cãi nhau không nhưng lại cảm thấy có chút khó mở lời.
“Cậu có việc gì cứ nói đi.” Hạ Diêp Chi đẩy máy tính ở trước mặt ra, nghiêm túc nói chuyện điện thoại với Thời Dũng.
Thời Dũng cắn răng, hỏi: “Mợ chủ… có phải cãi nhau với cậu chủ rồi không?”
Làm trợ lý mà làm tới như này, e là không có nhiều.
Ngoài việc để ý đến hành tung, lịch trình và cuộc sống của Mạc Đình Kiên, còn phải để ý cả đời sống tình cảm.
Hạ Diệp Chi lập tức phủ nhận: “Ai dám cãi nhau với anh ấy! Không có chuyện đó.”
Cô nào dám cãi nhau với Mạc Đình Kiên, đa số những lần cô trêu chọc Mạc Đình Kiên, một ánh mắt của anh đã đủ khiến cô sợ hãi rồi.
Lại còn cãi nhau? Không thể nào.
“Không có sao?” Lần này đến lượt Thời Dũng kinh ngạc: “Sáng nay, cậu chủ ở trong phòng làm việc hút hết một bao thuốc.”
Hóa ra Mạc Đình Kiên hút nhiều thuốc như vậy, không phải vì cãi nhau với Hạ Diệp Chi.
Nghe cậu ta nói như vậy, Hạ Diệp Chi trong chốc lát không ngồi yên được nữa, đứng lên khỏi ghế: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy túi của mình, đi ra cửa thay giày, trực tiếp đi ra ngoài.
Ngữ khí của Thời Dũng nghiêm túc: “Tôi cũng không biết, cậu chủ ra ngoài thì sáng rồi, bây giờ vẫn chưa về.”
Mạc Đình Kiên là người có tính nguyên tắc cao, làm việc gì cũng nghiêm túc và chuyên tâm, trước giờ chưa từng có việc đang đi làm đột nhiên bỏ đi.
Đương nhiên, nếu như là vì Hạ Diệp Chi mà đột nhiên ra ngoài thì không tính.
“Tôi biết rồi, tôi ra ngoài tìm xem.”
Hạ Diệp Chi cúp điện thoại, xuống dưới lầu lái xe ra ngoài.
Mạc Đình Kiên nhất định là có chuyện gì đó, mới hút nhiều thuốc như vậy.
Sáng sớm này vẫn ổn mà, tại sao đến công ty lại thành ra như vậy rồi?
Hạ Diệp Chi vừa lái xe vừa gọi điện cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không nhận điện thoại, nhưng có gửi tin nhắn cho cô, chỉ có ba chữ đơn giản: “Việc gì thế?”
Hạ Diệp Chi hỏi anh ở đâu, anh cũng không nói.
Hạ Diệp Chi trước hết đến khu nhà của Mạc Đình Kiên, sau đó đến câu lạc bộ Kim Hải…
Tất cả những nơi có thể cô đều tìm rồi, cuối cùng gọi điện cho Cố Tri Dân.
“Diệp Chi, có việc gì vậy?” Cố Tri Dân về sau cũng biết người Hạ Diệp Chi hôn trong xe là Mạc Đình Kiên, đối với hiểu lầm của anh ta với Hạ Diệp Chi vẫn có chút chưa nguôi ngoai hoàn toàn, cho nên nhận được điện thoại của Hạ Diệp Chi, ngữ khí vô cùng tha thiết.
Hạ Diệp Chi trực tiếp hỏi: “Anh có gặp Mạc Đình Kiên không?”
Mạc Đình Kiên tuy rằng đã trả lời tin nhắn của cô, so với buổi tối không nhận điện thoại của cô lần trước có bước tiến dài, những Hạ Diệp Chi vẫn cảm thấy không an tâm.
Theo như Thời Dũng kể, thì có thể đoán được, tâm tình của Mạc Đình Kiên có gì không đúng.
“Không có! Bây giờ anh đang gặp ông cụ Mạc, giống như thường dân đi gặp hoàng đế vậy, nếu không phải cậu ta cải trang đi phỏng vấn riêng, thì làm sao anh dám gặp cậu ta!”
Nói đến đây, Cố Tri Dân liền cảm thấy tức giận.
Hạ Diệp Chi thở dài: “Em biết rồi.”
Thấy Hạ Diệp Chi sắp cúp máy, Cố Tri Dân vội vàng hỏi: “Sao thế? Cậu ta xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không biết nữa. Không biết anh ấy ở đâu, những nơi có thể em đều tìm rồi, cũng không tìm được anh ấy.” Hạ Diệp Chi có chút bất lực.
Cô cho rằng bản thân mình hiểu Mạc Đình kiên, nhưng lúc này mới phát hiện, cô thực ra không hiểu anh tới như vậy.
“Hừm…” Cố Tri Dân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Còn một nơi nữa, em nhất định chưa tìm!”
Hạ Diệp Chi lập tức hỏi: “Nơi nào?”
Cố Tri Dân: “Nghĩa trang.”
Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân sau khi gặp nhau ở cổng Thịnh Hải, thì cùng nhau đi đến nghĩa trang mai táng mẹ Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vẫn chưa từng đưa cô đi đến đó.
Hạ Diệp Chi trên đường đi nhìn thấy một tiệm hoa, đã vào mua một bó.
Cố Tri Dân ngồi ở ghết phụ, nhìn cô mua hoa liền nói: “Thật có tâm.”
Hai người cùng nhau đi đến nghĩa trang, Cố Tri Dân không lái xe.
Hạ Diệp Chi cong môi lộ ra ý cười.
Lúc hai người cùng nhau và nghĩa trang thì trời đột nhiên đổ mưa.
Cũng may trong xe Hạ Diệp Chi để ô dự phòng.
Cố Tri Dân cầm ô lên, hai người dùng chung một chiếc ô.
Vào lúc này, ở nghĩa trang vô cùng an tĩnh, trên đường vào không thấy bóng dáng ai đến thăm mộ.
Nghĩa trang ở trên một ngọn núi, sau khi Hạ Diệp Chi leo lên, từ xa đã thấy bóng dáng một người cao to.
“Là Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi nói rồi, chạy về phía anh.
Cố Tri Dân cầm ô chạy theo sau: “Trời đang mưa, cô chạy cái gì! Ở ngay trước mặt rồi, đi bộ đến thì có làm sao!”
Hạ Diệp Chi căn bản không nghe anh ta nói, anh ta chỉ có thể cầm ô chạy theo Hạ Diệp Chi.
Kết quả, anh ta phát hiện bản thân còn không theo kịp Hạ Diệp Chi…
“Mạc Đình Kiên!” Hạ Diệp Chi ôm hoa chạy đến.
Mưa rất lớn, quần áo trên người Mạc Đình Kiên đều đã đẫm nước rồi, mái tóc đen cũng bị ước sũng, tóc tạo thành từng nhúm, trông rất tả tơi.
Hạ Diệp Chi cũng không đỡ hơn là bao.
Nhìn thấy Mạc Đình Kiên hoàn toàn không có chút thương tổn nào đứng đó, Hạ Diệp Chi cũng không kịp nói gì nhiều, cô quay đầu nhìn lên bia mộ.
Mưa quá to rồi, mắt của cô có chút mở không nổi.