Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 318: CON RIÊNG




Hạ Diệp Chi đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó cô mới lái xe đến nhà Mạc Đình Kiên.

Hôm nay sẽ có kết quả xét nghiệm DNA cha con giữa Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Phong. Mặc dù thông qua Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi có thể chắc chắn hai người này là quan hệ cha con, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khẩn trương.

Cô nhớ tới Thẩm Sơ Hoàng đã từng nói, nước nhà họ Mạc quá sâu.

Lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được điều đó.

Khi cô đến nhà Mạc Đình Kiên, người đi lấy kết quả xét nghiệm DNA cha con còn chưa có về.

Mạc Đình Kiên đang ngồi trên sofa, giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc lá, nhưng không châm lửa.

Mạc Đình Kiên rất ít khi hút thuốc, ít nhất trước kia Mạc Đình Kiên không nghiện thuốc.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mạc Đình Kiên đặt điếu thuốc lá trong tay mình xuống bàn trà, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Trên đường đi em bị tắc đường à?”

Lúc ánh mắt anh nhìn thấy những túi đồ trên tay cô, anh hơi ngẩn ra, sau đó đứng dậy, sải bước đi về phía cô, cầm lấy tất cả những thứ trên tay cô.

“Em mua những thứ này đến làm gì?” Mạc Đình Kiên nhíu mày, giọng điệu của anh không tốt lắm, vẻ mặt không vui.

Hạ Diệp Chi biết nguyên nhân vì sao Mạc Đình Kiên không vui, cô nhẹ nhàng nói: “Hôm qua lúc bố anh đến tìm em, em có mượn cớ muốn đến đây nấu cơm để lấy lòng anh, dĩ nhiên phải giả bộ cho giống.”

Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ là sắc mặt anh lạnh lùng, đem đồ Hạ Diệp Chi mua đến, lần lượt bỏ vào trong tủ lạnh.

Hạ Diệp Chi đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy anh cúi người bỏ đồ vào trong đó, cô không nhịn được lên tiếng trêu chọc anh: “mặt anh lạnh lẽo giống hệt tủ lạnh vậy.”

Mạc Đình Kiên quay đầu liếc thoáng qua cô, sâu xa nói: “Anh còn có thể lạnh giống như băng tuyết, em có muốn cảm nhận không?”

“Em không muốn.” Hạ Diệp Chi vội vàng lắc đầu.

Mạc Đình Kiên đóng cửa tủ lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, đi về phía cô.

Hạ Diệp Chi vô thức lùi về sau một bước.

Sắc mặt Mạc Đình Kiên càng kém hơn, anh giữ lấy tay Hạ Diệp Chi lại: “Em trốn cái gì?”

Hạ Diệp Chi ăn ngay nói thật: “Em sợ bị anh đánh.”

“Ồ.” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Nếu mỗi lần em chọc giận anh, anh đều muốn đánh em, vậy thì em đã chết không dưới mười nghìn lần rồi.”

“Em thường xuyên chọc cho anh tức giận hả?” Hạ Diệp Chi bị một câu “mười nghìn lần” trong miệng anh làm cho khiếp sợ.

Hai người ít khi có dạng tranh cãi hài hòa như vậy, Hạ Diệp Chi rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Mạc Đình Kiên làm ra vẻ hung dữ: “Em cảm thấy như thế nào?”

Hạ Diệp Chi che miệng nở nụ cười, cô đang muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.

Hai người liếc thoáng qua nhau, biết là người mang kết quả xét nghiệm DNA cha con đến.

Hạ Diệp Chi vỗ nhẹ lên tay anh: “Em đi mở cửa.”

Mạc Đình Kiên buông cô ra, đi đến sofa ngồi xuống.

Hạ Diệp Chi mở cửa, phát hiện người đứng ở bên ngoài là Thời Dũng.

Thời Dũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi, anh ta không cảm thấy kinh ngạc, theo thói quen gọi một tiếng: “Mợ chủ.”

“Anh nhanh vào đi.” Hạ Diệp Chi nghiêng người đứng sang một bên, sau khi Thời Dũng đi vào, cô liền đóng cửa.

Thời Dũng cầm theo một chiếc túi giấy kraft, đi nhanh đến trước mặt Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, đây là kết quả xét nghiệm DNA.”

Mạc Đình Kiên lấy kết quả xét nghiệm DNA từ trong túi giấy kraft, lật từng tờ ra xem, cuối cùng ánh mắt anh dừng ở trên mấy chữ “có quan hệ cha con”.

Ánh mắt anh dừng lại ở trên đó mấy giây rồi đưa cho Hạ Diệp Chi.

Lúc anh đọc kết quả xét nghiệm DNA, Hạ Diệp Chi an tĩnh ngồi bên cạnh anh.

Hạ Diệp Chi cầm lấy, trên mặt không che giấu được vẻ khiếp sợ: “Không ngờ Trần Tuấn Tú thật đúng là con riêng của bố anh.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên iên tĩnh.

Hạ Diệp Chi đặt kết quả xét nghiệm DNA trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Nếu như Trần Tuấn Tú là con riêng của bố anh, như vậy mẹ đẻ của anh ta là ai?”

Mạc Đình Kiên không trả lời vấn đề của cô, anh chỉ nói: “Cô anh kết hôn từ rất sớm, lúc cô mười tám tuổi liền sinh ra Trần Tuấn Tú, chồng của cô là Trần Minh Hoàn, một người làm về nghệ thuật. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn thì ra nước ngoài định cư.”

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã sao? Như vậy tình cảm của bọn họ nhất định là rất tốt, đúng không anh?”

“Ừ, năm đó lúc anh ở nhà bọn họ, anh nhìn ra được, chú rất yêu cô.” Mạc Đình Kiên nói xong liền nhíu mày.

“Tết năm ngoái, vì sao người mọi nhà cô anh đều trở về, chỉ có chú là không?” Vấn đề này, giao thừa năm ngoái, Hạ Diệp Chi đã muốn hỏi.

Sau đó cô nghĩ đến những lời Mạc Gia Thành đã nói.

“Tiểu Thành có nói với em, cậu ta cảm thấy tình cảm của bố mẹ cậu ta không tốt, có lẽ người trẻ tuổi không thể hiểu được tình yêu của những người lớn, nhưng bố mẹ có yêu nhau hay không, cậu ta nhất định có thể cảm nhận được, hơn nữa ở vào độ tuổi này của cậu ta, Tiểu Thành rất mẫn cảm với loại chuyện này, em tin cậu ta không nói dối.”

Nếu như Trần Minh Hoàn và Mạc Liên là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, vào năm mười tám tuổi, hai người bọn họ đã sinh ra đứa bé đầu tiên, như vậy tình cảm của hai người nhất định rất sâu đậm.

Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều rất kỳ lạ.

“Nếu như Trần Tuấn Tú là con trai của bố anh, vậy con của cô anh đâu?”

Sau khi Hạ Diệp Chi nói xong, chính bản thân cô rơi vào trầm tư.

Mạc Đình Kiên bỗng nhiên nói: “Trong trí nhớ của anh, bố mẹ anh rất yêu thương nhau.”

“Trần Tuấn Tú lớn hơn anh hai tuổi, nếu như đây chỉ là do lúc còn trẻ, bố anh không cẩn thận phạm vào sai lầm mới có Trần Tuấn Tú, như vậy ông ấy sẽ không đưa Trần Tuấn Tú cho cô anh nuôi dưỡng, việc này nếu như bị ông nội biết, ông cụ chắc chắn sẽ không để cho cô anh nuôi dưỡng. Nói cách khác, ông nội không biết bố anh còn có con riêng, đúng không?”

Mạc Đình Kiên nghĩ đến những lời ông nội nói lúc giao thừa với mình, anh trầm giọng nói: “Chưa chắc.”

Trong lúc nhất thời, Hạ Diệp Chi nghĩ không ra.

Lúc này, Mạc Đình Kiên đột nhiên lên tiếng: “Thời Dũng, cậu đặt vé máy bay chuyến muộn giúp tôi, tôi muốn đến nước M một chuyến.”

Mạc Liên sống ở nước M.

Hạ Diệp Chi nghe thấy thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh muốn đi tìm cô?”

“Ừ.” Sắc mặt Mạc Đình Kiên hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Chuyện này chỉ có thể tìm được cửa đột phá từ chỗ cô anh.”

Từ chỗ Mạc Đình Phong, anh rất khó hỏi ra được chuyện gì.

Tuy trước mắt còn không có nhìn ra, việc Trần Tuấn Tú là con riêng của Mạc Đình Phong, có liên quan gì đến vụ án bắt cóc năm đó và chuyện Mạc Hạ bị cướp đi hay không, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể lần theo manh mối này để điều tra.

Chỉ cần là chuyện liên quan với Mạc Đình Phong thì đều điều tra.

Hạ Diệp Chi trầm mặc một lát rồi nói: “Em muốn đi cùng anh.”

Nhưng rõ ràng Mạc Đình Kiên không có dự định đưa cô đi cùng sang nước M: “Em ở nhà chờ anh về, có việc gì thì liên lạc với Thời Dũng hoặc Tri Dân.”

Hạ Diệp Chi còn muốn nói điều gì đó, Mạc Đình Kiên giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ, cắt ngang lời cô: “Bây giờ là mười một giờ, một lát nữa anh sẽ xuất phát đến sân bay, em không định nấu cơm trưa cho anh ăn sao?”

Hạ Diệp Chi mím môi nói: “Bây giờ em đi nấu.”

Nếu Mạc Đình Kiên đã quyết tâm không đưa cô đi theo, cô không đi thì tốt hơn.

Mạc Đình Kiên nhìn bóng lưng Hạ Diệp Chi đi vào nhà bếp, lúc này anh mới quay đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Lúc tôi không ở đây, cậu phái người để mắt tới nhà họ Mạc.”

Thời Dũng cung kính nói: “Vâng.”