Hạ Diệp Chi nghe Thẩm Sơ Hoàng nói vậy thì trong lòng chợt căng thẳng.
Trần Tuấn Tú đi làm xét nghiệm ADN, sau đó bắt đầu đối đầu với Mạc Đình Kiên.
Nếu quả thật muốn suy đoán về một người khác trong xét nghiệm ADN này, trong lòng Hạ Diệp Chi đã có người được chọn.
Nhưng cô cảm thấy điều này quá vô lý.
Thẩm Sơ Hoàng thấy vẻ Hạ Diệp Chi không ngừng thay đổi lại lên tiếng nói: “Anh nói không khó đoán, trong lòng em hẳn đã có đáp án rồi.”
Hạ Diệp Chi lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy được?”
Thẩm Sơ Hoàng chỉ im lặng nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến điều gì đó, hỏi anh ta: “Sao anh có được bản kết quả xét nghiệm ADN này?”
“Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm.” Khi Thẩm Sơ Hoàng nói lời này, vẻ mặt lạnh lùng.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến lời Mạc Đình Kiên nói với cô về thân thế của Thẩm Sơ Hoàng.
Mỗi người đều không thể chọn được người sinh ra mình.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến Trần Tuấn Tú.
Trước đây tình cảm giữa Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Kiên không tệ, nhưng sau khi anh ta biết mình và Mạc Đình Kiên không phải là anh em họ mà là anh em ruột, anh ta phải đối mặt với Mạc Đình Kiên thế nào?
Không sai, trong lòng Hạ Diệp Chi suy đoán một người khác trong bản kết quả xét nghiệm ADN này chính là Mạc Đình Phong.
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có kết quả thì dựa vào quan hệ nhân quả trong đó sẽ có thể có dấu vết để lần theo.
Trước đây, khi quay về nhà cổ vào dịp tết, Mạc Đình Phong đã nói muốn để cho Trần Tuấn Tú tới Mạc thị làm, còn nói muốn Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú chăm sóc lẫn nhau.
Trước đó, khi trên mạng truyền ra tin tức tiêu cực có liên quan tới Trần Tuấn Tú, Mạc Đình Phong cũng đi tìm Mạc Đình Kiên.
Lúc đó, Hạ Diệp Chi còn mơ hồ cảm giác Mạc Đình Phong quan tâm tới Trần Tuấn Tú chỉ hơn chứ không kém Mạc Đình Kiên.
Nếu như Trần Tuấn Tú là con riêng của Mạc Đình Phong, như vậy chuyện này cũng có thể giải thích được.
Hạ Diệp Chi càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là chính xác.
“Trời đã tối rồi, em không mời anh ăn một bữa cơm sao?” Giọng nói của Thẩm Sơ Hoàng cắt ngang mạch suy nghĩ của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vừa nói vừa xuống xe: “Được, chúng ta ra ngoài ăn đi. Tôi sẽ lái xe của mình.”
Thẩm Sơ Hoàng gọi cô lại: “Không thể tới nhà em ăn sao?”
Ở dưới tình huống biết rõ Thẩm Sơ Hoàng có thể có ý với cô, cô đương nhiên không thể để anh ta tới trong nhà ăn cơm được.
Hạ Diệp Chi dùng sự im lặng để thể hiện ý từ chối.
Thẩm Sơ Hoàng cười tự giễu: “Là anh đi sai một bước, những bước sau đều sai.”
Hạ Diệp Chi không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nói lời như vậy.
…
Để tỏ thành ý của mình, Hạ Diệp Chi tìm một nhà hàng vô cùng sang trọng để mời Thẩm Sơ Hoàng ăn cơm.
“Em hào phóng như vậy làm anh vừa mừng vừa lo đấy.” Thẩm Sơ Hoàng trêu chọc cô.
Hạ Diệp Chi mỉm cười: “Anh có thể lựa chọn không ăn.”
Khi gọi món ăn, Hạ Diệp Chi cảm giác được Thẩm Sơ Hoàng vẫn luôn nhìn cô.
Cô không được tự nhiên vội vàng gọi thức ăn, lại lấy điện thoại ra nghịch.
“Mạc Đình Kiên đã nói với em về chuyện của anh sao?”
Lời Thẩm Sơ Hoàng nói làm cho Hạ Diệp Chi không khỏi quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Không sai, anh chỉ là đứa con do mẹ anh và người đàn ông khác sinh ra. Anh không biết bố ruột của anh là ai. Sự tồn tại của anh chỉ là một tấm màn che giấu chuyện bố nuôi anh không thể sinh con.”
Cho dù đã nghe Mạc Đình Kiên nói qua về chuyện này, nhưng nghe Thẩm Sơ Hoàng tự mình nói ra, tâm trạng Hạ Diệp Chi vẫn có chút phức tạp.
Hạ Diệp Chi mím môi rồi lên tiếng nói: “Không phải là ăn cơm sao? Sao anh lại nói đến chuyện này?”
Thẩm Sơ Hoàng nhìn chằm chằm vào cô: “Em để cho anh nói hết đã.”
Hạ Diệp Chi không nói nữa. Anh ta muốn nói thì cứ để cho anh ta nói rõ đi.
“Bởi vì chuyện bố nuôi của anh không thể sinh con, cho nên mẹ anh vẫn luôn qua lại với người đàn ông khác ở bên ngoài. Ngoài mặt thì bọn họ có vẻ rất yêu thương nhau, nhưng thật ra lại thường cãi nhau. Anh muốn biết thân thế của mình cũng quá dễ dàng…”
Từ khi còn nhỏ, Thẩm Sơ Hoàng đã biết được mình không phải là con cháu nhà họ Thẩm, về sau gia sản của nhà họ Thẩm cũng không có phần của anh ta, người nhà họ Thẩm chẳng ai thương anh ta cả.
Cho nên khi anh ta ở bên ngoài vẫn giả vờ tao nhã là muốn người ta thích anh ta, làm cho người ta quan tâm tới anh ta.
Đồng thời, anh ta cũng muốn tìm một người vợ có gia thế không tệ.
Hạ Diệp Chi thích anh ta, vẫn luôn yêu anh ta, anh ta đều biết.
Anh ta rất hưởng thụ cảm giác được Hạ Diệp Chi thích, cho nên thỉnh thoảng lại đối xử tốt với cô, làm cho cô luôn thích anh ta.
Chỉ có điều, cuối cùng cô lại cưới Mạc Đình Kiên.
Cô lấy một người đàn ông cũng “vừa xấu lại vừa không thể quan hệ vợ chồng”.
Anh ta nghĩ đến mẹ của mình, sau đó bắt đầu chán ghét Hạ Diệp Chi.
Trong những cô gái thích anh ta, nhà họ Hạ xem như có gia thế không tệ, Hạ Hương Thảo lại rất được Hạ Lập Nguyên yêu chiều. Về sau anh ta và Hạ Hương Thảo kết hôn, Hạ Lập Nguyên nhất định sẽ cho đồ cưới lớn.
Chỉ có điều anh ta cũng không ngờ cuộc sống cá nhân của Hạ Hương Thảo có thể hỗn loạn đến mức đó.
Trong lúc anh ta đi học đã được rất nhiều cô gái yêu thích, nhưng trong nhiều cô gái thích anh ta như vậy, chỉ có Hạ Diệp Chi là khác.
Cô thật lòng yêu thích anh ta lại cố gắng che giấu sợ bị anh ta phát hiện ra.
Anh ta thông minh hơn ai khác, biết rõ mình muốn gì hơn bất kỳ ai. Cho nên, anh ta biết rõ mình sẽ không lựa chọn người phụ nữ như Hạ Diệp Chi làm vợ.
Đời người đại khái chính là như vậy, một bước sai thì những bước sau đều sai, luôn có lúc nhớ lại chuyện cũ thì bắt đầu hối hận.
Thẩm Sơ Hoàng cầm cốc nước trước mặt và vô cùng trịnh trọng nói: “Diệp Chi, anh thật sự thích em, chỉ là khi anh phát hiện thì đã quá muộn rồi.”
Càng là người bạc tình thì càng dễ cảm động.
Những năm tháng trong quá khứ kia, mỗi việc anh ta làm, mỗi người anh ta tiếp xúc đều có mục đích hiệu quả và lợi ích.
Mà chỉ có Hạ Diệp Chi, anh ta luôn như gần như xa với cô, chỉ muốn cô vẫn luôn thích anh ta.
Sau khi vật đổi sao dời, nghe được Thẩm Sơ Hoàng nói những lời đó, trong lòng Hạ Diệp Chi không hề thấy chấn động.
Hạ Diệp Chi không muốn cùng anh ta nhớ lại quá khứ, cô trầm ngâm một lát mới nói: “Chuyện đã qua thì không nên nói nữa. Sau khi ăn bữa cơm này, chúng ta vẫn là bạn.”
Không thể cứ mãi theo đuổi chuyện qua trong quá khứ, chuyện đã qua chính là qua rồi.
Con người đều phải nhìn về phía trước.
Cách giải quyết quá khứ ổn thoả tốt đẹp nhất chính là đặt nó ở trong quá khứ.
“Đúng vậy, chuyện đã qua cũng đã qua rồi.” Thẩm Sơ Hoàng nói đến đây thì dừng lại một lát mới nói tiếp: “Nhưng anh muốn nói cho em biết, không chỉ trước đây anh từng thích em, sau này anh vẫn sẽ tiếp tục thích em.”
Tay Hạ Diệp Chi đang muốn cầm cốc uống nước chợt cứng đờ.
“Mạc Đình Kiên đi tìm anh, anh ta nói anh ta có thể giúp anh lấy được Thẩm thị nhưng anh ta đưa ra điều kiện là sau này anh không thể chủ động tìm em.”
Thẩm Sơ Hoàng vừa nói, vừa chú ý tới vẻ mặt Hạ Diệp Chi: “Nhưng anh đã từ chối. Anh ta đưa ra điều kiện rất hấp dẫn. Chỉ có điều nếu anh chấp nhận điều kiện của anh ta, như vậy lúc này anh sẽ không thể sạch sẽ thẳng thắn ngồi ở đây nói thích em như vậy. Bây giờ anh mới phát hiện ra trong đời người có rất nhiều việc còn quan trọng hơn cả tiền và quyền lợi.”
Hạ Diệp Chi đã sớm phát hiện ra hôm nay Thẩm Sơ Hoàng có điểm không đúng.
Không ngờ hôm nay anh ta lại tới tỏ tình với cô.