Thẩm Lệ nghe xong, suy nghĩ một chút nói: “Không phải rất rõ ràng…”
Hạ Diệp Chi bỏ quả vải vào tủ lạnh, ra hỏi cô ấy: “Không nói cái này nữa, cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn cùng người đoàn làm phim rồi.” Thẩm Lệ nói xong, vỗ đầu mình một cái: “Tớ nhớ ra rồi, còn chuyện này, tớ xem video phỏng vấn của cậu rồi, cậu muốn làm gì vậy?”
Từ lần trước Hạ Diệp Chi bảo cô ấy tìm giúp phóng viên, liền đốt biệt thự sau đó chạy trốn, Thẩm Lệ thực sự có chút sợ Hạ Diệp Chi.
Trước đây cô ấy cho rằng mình rất có tài gây chuyện, bây giờ cô ấy lại phát hiện Hạ Diệp Chi còn lợi hại hơn cô ấy.
Hạ Diệp Chi cười một cái nói: “Để quảng bá kịch bản của tớ.
“Tớ tin được cậu mới lạ.” Thẩm Lệ liếc cô một cái.
Hạ Diệp Chi bê một đĩa vải vừa rửa để trước mặt Thẩm Lệ, giọng khó nghiêm túc được mấy phần: “Tiểu Lệ, nước nhà họ Mạc quá sâu, nếu tớ không chủ động làm chút gì đó, mãi mãi chỉ có thể bị bọn họ nắm bắt.”
Thẩm Lệ nghe cô nhắc tới nhà họ Mạc, vẻ mặt cũng nghiêm lại: “Tiểu Hạ Hạ vẫn không có chút tin tức gì sao?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, giọng nói trở nên có chút lạnh lùng: “Tớ đoán, nhà họ Mạc rất nhanh sẽ có người đến tìm tớ.”
…
Mạc Đình Kiên từ trong tòa chung cư của Hạ Diệp Chi đi ra, Thời Dũng liền vội vàng vòng qua phía sau mở cửa xe cho anh.
Thời Dũng lái xe, thỉnh thoảng quan sát Mạc Đình Kiên qua kính chiếu hậu.
Mạc Đình Kiên hơi nhắm mắt, mở miệng nói: “Có chuyện gì nói đi.”
Mạc Đình Kiên đã nói như vậy, Thời Dũng cũng không do dự nữa, trực tiếp hỏi: “Nếu cậu chủ không yên tâm, vì sao lại để mợ chủ dọn ra ngoài?”
Trong xe yên tĩnh chốc lát, giọng Mạc Đình Kiên mới chầm chậm vang lên: “Để cô ấy dọn ra ngoài, cô ấy mới có thể vui vẻ một chút.”
Thời Dũng nhớ năm ngoái, anh ta cũng từng nói với Mạc Đình Kiên đề tài này, lúc đó Mạc Đình Kiên nói gì?
Lúc đó, Mạc Đình Kiên nói, đại loại là tình nguyện chịu khổ cùng nhau?
Hơn nửa năm sau, suy nghĩ Mạc Đình Kiên lại không giống vậy.
…
Hạ Diệp Chi suy đoán không sai.
Nhà họ Mạc rất nhanh đã có người đến tìm cô.
Buổi tối hôm đó cô và Thẩm Lệ trò chuyện một hồi, vì hôm sau Thẩm Lệ còn có lịch làm việc, liền vội vàng rời đi.
Lịch trình hôm sau của Hạ Diệp Chi vẫn là đến đoàn làm phim.
Nhưng, cô vừa mới ra cửa, thì đã có một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến dừng lại trước mũi chân cô.
Cửa xe hạ xuống, để lộ ra gương mặt của người đàn ông trung niên có vài phần giống với Mạc Đình Kiên.
“Diệp Chi, đã lâu không gặp.”
Trong mặt Hạ Diệp Chi thoáng một cái nhìn chán ghét, rất nhanh chuyển thành vô cùng kinh ngạc: “Ngài Mạc.”
Trên mặt Mạc Đình Phong mang theo một nụ cười, thoạt nhìn như một người cha chú điềm đạm: “Mặc dù bây giờ cháu không ở cùng Mạc Đình Kiên, cũng không cần phải gọi khách sao như vậy, gọi một tiếng bác sẽ khiến cháu khó xử sao?”
Mặc dù vẻ mặt của ông ta là dáng vẻ điềm đạm, thế nhưng lúc ông ta nói chuyện với Hạ Diệp Chi vẫn ngồi trong xe, cảm giác xa cách như vậy.
Hạ Diệp Chi nghe lời gọi một tiếng: “Bác Mạc.”
Trong mặt Mạc Đình Phong hiện lên vẻ hài lòng: “Cháu muốn đi đâu sao, có thời gian uống với bác một cốc cà phê không?”
Hạ Diệp Chi mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là có thời gian ạ.”
Cô chính là đang chờ Mạc Đình Phong tìm đến cô, tất nhiên cô sẽ không từ chối lời mời của ông ta rồi.
“Lên xe đi.”
Lời Mạc Đình Phong vừa xong, Lãnh Tuấn lái xe phía trước, liền xuống xe mở cửa chỗ phía sau cho Hạ Diệp Chi.
“Cảm ơn chú Lãnh.” Hạ Diệp Chi hơi gật đầu với Lãnh Tuấn, sau đó mới lên xe.
Mạc Đình Phong ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt bình thản.
Hạ Diệp Chi hơi căng thẳng cúi đầu, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn Mạc Đình Phong.
Ô tô rất nhanh liền dừng lại trước một quán cà phê.
Cô và Mạc Đình Phong lần lượt bước vào, người phục vụ dẫn bọn họ tới chỗ đã được đặt trước ở ban công.
Cà phê đã được bê lên, Mạc Đình Phong khuấy cốc cà phê, dùng giọng ân cần như cũ hỏi han: “Nửa năm nay, ở nước ngoài có khỏe không?”
Hạ Diệp Chi cong môi, vô cùng lễ phép trả lời: “Làm phiền bác Mạc quan tâm, mọi thứ đều tốt.”
Mạc Đình Phong thở dài, sâu kín nói: “Chuyện ông cụ lúc trước, cũng là chúng ta đã quá nóng nảy, mới hiểu lầm cháu, cháu là một đứa trẻ ngoan, sao có thể làm chuyện đó chứ? Có lẽ ông cụ lớn tuổi đi đứng bất tiện, nên tự mình ngã từ trên cầu thang xuống.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, tay cầm thìa cà phê đột nhiên căng thẳng.
Lớn tuổi đi đứng bất tiện?
Ông cụ Mạc được chăm sóc tốt, cơ thể rất khoẻ mạnh đó là chuyện mọi người rõ như ban ngày.
Hơn nữa, buổi sáng hôm đó, rõ ràng có người cố ý tới gọi cô qua.
Rõ ràng là một chuyện đã được lên kế hoạch trước, bây giờ Mạc Đình Phong lại nói với cô, là ông cụ đi đứng bất tiện?
Lúc đó cùng vì cô vừa mới tỉnh ngủ, trong đầu không suy nghĩ nhiều như vậy, mới có thể bị người giúp việc kia chuyển lời gọi qua đó.
Sau này lúc nhớ lại, thường ông cụ gọi cô, hoàn toàn không để người giúp việc chuyển lời.
Cách nói đầy sơ hở này, hoàn toàn không hợp lý.
Thế nhưng, Hạ Diệp Chi lại không thể trực tiếp chất vấn ông ta.
Hạ Diệp Chi rũ mắt xuống, tay đặt dưới bàn véo vào đùi mình một cái.
Lực véo quá mạnh, cô đau đến mức nước mắt thoáng cái liền rơi xuống.
Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Phong, nghẹn ngào hỏi: “Bây giờ ông nội đã ổn chưa ạ?”
Hình như Mạc Đình Phong không ngờ Hạ Diệp Chi sẽ buồn như vậy, sửng sốt một chút mới nói: “Vẫn như cũ.”
Hạ Diệp Chi gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi: “Cháu có thể đi thăm ông một chút không ạ?”
Thật ra cô thực sự muốn đi thăm ông cụ Mạc
Chỉ có điều vẫn chưa có lý do chính đáng.
“Tất nhiên là được rồi.” Mạc Đình Phong đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, thoáng nghiêm túc hỏi: “Cháu và Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện gì vậy? Nghe tiểu Thành nói, nó còn mang con đi?”
Tinh….
Hạ Diệp Chi nghe ông ta nhắc tới con, tay buông lỏng, cái thìa trong tay cứ thế rơi vào cốc, va vào miệng cốc, tạo ra một tiếng lanh lảnh không lớn không nhỏ.
Mạc Đình Phong đây là ý gì?
Ông ta muốn thăm dò cái gì?
Ông ta đang thử thăm dò xem Hạ Diệp Chi biết bao nhiêu về chuyện của đứa bé, hay là đang thăm dò mối quan hệ giữa cô và Mạc Đình Kiên có thân mật không, chuyện con cô có chắc là bị người nhà họ Mạc trộm đi?
Hạ Diệp Chi tay đặt dưới bàn nắm chặt lại thành nắm đấm, lật lại lại buông ra.
Cô không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, dứt khoát cúi đầu, làm ra một vẻ buồn bã thương tâm.
Mỗi lần nghĩ đến Mạc Hạ, không khống chế được tình hình, nước mắt thoáng cái chảy ra.
Mạc Đình Phong hơi híp mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, chậm rãi lên tiếng nói: “Lần này Mạc Đình Kiên thật là quá đáng, mặc dù bác là ông nội đứa bé, đứa bé này chắc chắn là phải ở lại nhà họ Mạc, nhưng bây giờ con bé còn quá nhỏ, nói thế nào cũng nên lớn lên bên mẹ mới tốt…”
Hạ Diệp Chi dứt khoát trực tiếp che mặt khóc nấc lên: “Xin lỗi, bác Mạc, đúng là cháu rất buồn.