Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 277: BỨC ẢNH




Hạ Diệp Chi lăn con chuột, chậm rãi kéo xuống phía dưới.

Hiện tại có rất nhiều tin tức, đa số là dùng một tựa đề hiếu kỳ để thu hút người đọc, nội dung phần lớn không khác nhau nhiều.

Mà tin tức có liên quan đến Mạc Đình Kiên, đại đa số là có liên quan đến thương mại.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài tin tức tình ái bên lề, nhưng phần lớn chỉ là mấy tin đồn thất thiệt.

Mạc Đình Kiên tướng mạo anh tuấn, lại bản lĩnh hơn người, phía sau lại có quyền thế nhà họ Mạc, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Trước đây anh không có xuất hiện trước mặt công chúng, mọi người nhắc tới anh, chắc chắn sẽ nhắc đến mấy câu “Vừa xấu laị vừa vô sinh” này.

Mà bây giờ, tùy tiện tìm trên mạng, từ ngữ mô tả về con người anh đã thay đổi hoàn toàn.

Doanh nhân mới nổi giá trị con người hàng tỉ…

Người thừa kế duy nhất nhà họ Mạc…

Tùy ý chọn một cái nhãn hiệu ra, đều khiến người bình thường chỉ có thể ngước nhìn.

Mà Hạ Diệp Chi cũng là một người bình thường trong số những người bình thường này.

Lúc trước thời gian còn ở cùng Mạc Đình Kiên, cảm giác này cũng không rõ ràng, hai người xa nhau thời gian càng lâu, cảm giác này liền càng rõ ràng hơn.

Thỉnh thoảng Hạ Diệp Chi nhớ tới những ngày trước đây ở cùng Mạc Đình Kiên, đều cảm thấy giống như là một giấc mộng.

Bất thình lình cô cảm giác được Bảo Bảo trong bụng đá cô một cái.

Hạ Diệp Chi cúi đầu, đưa tay sờ một chút ở trên bụng của mình, nhỏ giọng trấn an: “Bảo Bảo, đây chính là bố của con, dáng dấp bố con rất đẹp trai, nhưng tính tình lại không tốt lắm…”

Nói xong, Hạ Diệp Chi lại đột nhiên không nói được nữa.

Cô mím mím môi, đứng dậy tắt máy tính đi, định đi phòng bếp làm ít đồ ăn.

Lúc mở tủ lạnh ra, mới phát hiện trong tủ lạnh không còn nguyên liệu nấu ăn gì.

Theo thân thể ngày càng nặng nề của cô, cô cũng muốn nhanh chóng sửa xong kịch bản cùng Tần Thủy San, gần đây đều không hề đi ra ngoài.

Xem ra hôm nay chỉ có thể đi ra ngoài ăn.

Hạ Diệp Chi trở về phòng thay quần áo khác, cầm lấy ví tiền đi ra.



Nhiệt độ ở Sydney vào tháng tư rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng.

Lúc Hạ Diệp Chi đi ra, phát hiện cổng lớn nhà bên cạnh mở ra, ở cổng còn đỗ mấy chiếc xe.

Cô đã ở chỗ này mấy tháng, cho tới giờ chưa từng thấy ai ở nhà bên cạnh.

Lúc cô đi ngang qua, không khỏi tò mò thò đầu nhìn vào bên trong.

Lúc này, bên trong đi ra mấy người con trai mười sáu mười bảy tuổi, có da đen, cũng có da trắng, mấy người đi cạnh nhau vừa nói vừa cười.

Hạ Diệp Chi thấy thế, sững sờ một chút, xoay người rời đi.

Mấy tên thiếu niên đó cũng nhìn thấy cô.

Người phương Đông gương mặt xinh đẹp không ít, nhưng mà phụ nữ độc thân lớn bụng lại có dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp, cũng rất ít gặp.

Sau lưng truyền đến tiếng huýt sáo của mấy người thiếu niên.

Trong đó còn kèm theo mấy câu nói bằng tiếng Anh, cơ bản chính là “Xinh đẹp” “Người đẹp”.

Hạ Diệp Chi nghe được ngữ khí của bọn họ không mấy thân thiện.

Hạ Diệp Chi phớt lờ bọn họ, tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi tới nhà hàng cô thường xuyên ăn cơm.

Bình thường phạm vi hoạt động của Hạ Diệp Chi không lớn, ngày thường mua đồ nấu ăn đều ở gần đây, lại thêm cô đặc biệt xinh đẹp, phục vụ trong nhà hàng đều biết cô.

Cô đi vào, liền có nhân viên phục vụ dùng tiếng Anh chào hỏi cô: “Cô Hạ, cô đã đến.”

Hạ Diệp Chi cười cười: “Tôi muốn một cái bánh pizza sáu inh, một ly nước trái cây.”

“Dạ được, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ mỉm cười giúp nàng chọn đơn, xoay người đi quầy hàng.

Chỗ Hạ Diệp Chi ngồi rất gần quầy hàng, còn có thể nghe thấy nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói chuyện: “Người phụ nữ có thai xinh đẹp kia lại tới đây ăn cơm…”

Cách nói này nghe có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Diệp Chi biết bọn họ cũng không có ý xấu.

Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi lại đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó mới trở về.

Khi đi ngang qua cổng nhà bên cạnh kia, Hạ Diệp Chi bước nhanh hơn.

Cũng may, mấy tên thiếu niên kia cũng không ở nhà, hình như là có việc ra ngoài rồi.



Thành phố Thượng Hải.

Mạc Đình Kiên từ cao ốc Mạc thị ra, đã là đêm khuya.

Thời Dũng nhìn thấy anh đi ra, liền chủ động thay anh mở cửa xe ra: “Cậu chủ.”

Mạc Đình Kiên không lên xe, mà là giương mắt nhìn anh ta.

Thời Dũng hiểu ý, đưa một tay khác ra, trên tay rõ ràng đang cầm một cái điện thoại di động.

Mạc Đình Kiên nhận lấy, cũng không vội lên xe, đứng ở cửa xe mở điện thoại ra.

Màn hình sáng lên, phía trên hiện ra chính là ảnh một người phụ nữ.

Trong bức ảnh người phụ nữ đó mặc một bộ áo khoác mỏng màu xám, bên trong là một bộ áo váy liền màu trắng rộng rãi, bụng phệ ngồi trong nhà hàng ăn cơm.

Người chụp ảnh chắc là ở xa chụp lén qua tủ kính, cho nên mặt người phụ nữ đó cũng không rõ ràng lắm.

Lúc cô cúi đầu ăn gì đó, tóc còn rủ xuống che khuất gần nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt Mạc Đình Kiên lại giống như là dính vào trên tấm ảnh, hơi ngây người.

Mãi sau, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng nói: “Gần đây cô ấy đều ăn những thứ này ở bên ngoài?”

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, ở trong gió đêm nghe thấy có mấy phần cô đơn.

Thời Dũng trả lời: “Bình thường mợ chủ đều sẽ tự mình nấu cơm, nhưng thời gian gần đây đều không hề đi ra ngoài, có thể là công việc bận rộn, trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn mới ra ngoài ăn.”

“Ừm.” Mạc Đình Kiên nhàn nhạt lên tiếng, lúc này mới cúi người ngồi vào trong xe.

Thời Dũng thấy anh như vậy, sau khi đóng cửa xe thay anh, không khỏi thở dài một cái.

Trước đây, Mạc Đình Kiên nói không muốn làm phiền Hạ Diệp Chi, Thời Dũng còn tưởng rằng cậu chủ nói chỉ là nói mà thôi.

Bởi vì với hiểu biết của anh ta về Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên không thể nào sau khi đã tìm thấy Hạ Diệp Chi còn không đem cô trở về.

Bởi vì Mạc Đình Kiên bị ám ảnh bởi vụ án bắt cóc lúc còn nhỏ, trong tính cách ít nhiều có chút thiếu hụt, cố chấp lại đa nghi, rất khó tin tưởng lời người khác.

Cho nên, lúc trước Thời Dũng nghe Mạc Đình Kiên nói, cũng không để tâm gì.

Chỉ coi là mấy ngày nữa Mạc Đình Kiên sẽ thay đổi ý định, đi bắt Hạ Diệp Chi đem trở về.

Nhưng không ngờ, anh ta lại đoán sai hoàn toàn.

Mạc Đình Kiên không chỉ không cho người đón Hạ Diệp Chi trở về, còn phái người đi Sydney âm thầm đi theo Hạ Diệp Chi, còn bắt những thuộc hạ kia không được để cho Hạ Diệp Chi phát hiện ra chuyện này, mỗi ngày đều phải chụp ảnh gửi tới.

Nếu như ngày nào Hạ Diệp Chi không đi ra ngoài, cho dù là gõ cửa nhà Hạ Diệp Chi, cũng phải cho anh một bức ảnh trở về.

Cố Tri Dân không chỉ một lần nói với Thời Dũng, Mạc Đình Kiên bị điên rồi.

Trong lòng Thời Dũng cũng cho là như thế.

Thời Dũng lắc đầu, đi qua một bên khác ngồi vào trong xe, lái xe đi về hướng khu nhà Mạc Đình Kiên ở.

Hạ Diệp Chi làm loạn đốt đi biệt thự của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên liền chuyển đến ở khu nhà gần Mạc thị, thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ lại trong công ty.

Thời Dũng vừa lái xe, vừa để ý Mạc Đình Kiên.

Trong tay Mạc Đình Kiên vẫn cầm điện thoại đang nhìn ảnh chụp Hạ Diệp Chi.

Hôm nay ảnh chụp gửi tới khá nhiều, mỗi một bức ảnh Mạc Đình Kiên đều muốn xem thật kỹ.

Đột nhiên, ngón tay hắn hơi ngừng lại.

Trong bức ảnh, khung cảnh sau lưng Hạ Diệp Chi, là một đám thiếu niên màu da khác nhau.

Hàng ngày nhìn ảnh chụp sinh hoạt của Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên hiển nhiên có thể nhận ra bối cảnh là căn phòng bên cạnh nhà Hạ Diệp Chi.

Mạc Đình Kiên giọng nói hơi trầm xuống: “Những người này là ai?”