Thẩm Lệ nói xong mới ý thức mình vừa nói gì.
Thẩm Lệ là người có cá tính. Khi Cố Tri Dân tức giận nhưng không thật sự làm gì cô ấy, Mạc Đình Kiên thì không chắc đâu.
Mạc Đình Kiên sẽ không hề thương tiếc cô ấy.
Thẩm Lệ cắn răng, hơi hối hận vì mình đã nhanh mồm nhanh miệng.
Quả nhiên trong phút chốc, cô ấy lại nghe được giọng nói thâm trầm cùng dọa người của Mạc Đình Kiên vang lên: “Cô lặp lại lần nữa.”
Thẩm Lệ làm gì dám nhắc lại chứ.
Cô ấy thật sự lo lắng sau khi mình nhắc lại sẽ bị Mạc Đình Kiên ném thẳng từ đây ra ngoài mất.
Đúng lúc này, cửa văn phòng Mạc Đình Kiên bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra.
Thẩm Lệ nhìn lại, phát hiện người đó chính là Cố Tri Dân với trán đầy mồ hôi.
Anh ta dường như vội vàng chạy tới, tóc rối bời, mệt mỏi thở không ra hơi.
Vừa nhìn thấy Thẩm Lệ, anh ta đi nhanh tới và kéo cô ấy ra sau người, hơi cao giọng nói: “Đình Kiên, tôi biết cậu không tìm thấy Diệp Chi nên sốt ruột, nhưng cậu tìm Thẩm Tiểu Lệ làm gì chứ?”
Anh ta hiểu rất rõ tính tình của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi vừa đi, bây giờ Mạc Đình Kiên đang trong trạng thái có thể nổi giận bất kỳ lúc nào, ai chọc tới anh, anh đều sẽ không nương tay.
Quan hệ giữa Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi rất tốt, dĩ nhiên sẽ đứng ở góc độ của Hạ Diệp Chi mà giúp đỡ cô. Cô ấy nói chuyện lại thẳng thắn, nhất định sẽ chọc tới Mạc Đình Kiên.
Nếu không phải anh ta nghe người khác nói Mạc Đình Kiên tìm Thẩm Lệ, cũng không biết hôm nay có thể xảy ra chuyện gì đâu.
Mạc Đình Kiên nhìn Cố Tri Dân với vẻ mặt khó hiểu, nhìn mãi tới khi da đầu Cố Tri Dân tê dại, anh mới khẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt và lãnh đạm nói: “Tìm cô ấy hỏi thử về chuyện của Hạ Diệp Chi thôi.”
Cố Tri Dân thấy Mạc Đình Kiên không có vẻ tức giận thì nói chuyện càng khí thế hơn: “Diệp Chi là vợ cậu chứ đâu phải vợ của Thẩm Tiểu Lệ, chuyện vợ mình mà cậu còn phải hỏi người khác mới biết được à?”
Cố Tri Dân nói câu này rất có đạo lý, cũng lại vô lý.
Nhưng khiến cho trong lòng Mạc Đình Kiên chấn động mạnh.
Hình như… anh thật sự không biết nhiều về chuyện của Hạ Diệp Chi.
Ngoại trừ những tài liệu mà ban đầu anh cho người ta điều tra về Hạ Diệp Chi, biết tình hình gia đình cô, biết cô muốn làm biên kịch… Hình như anh không biết chuyện gì khác.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên mới khẽ nói: “Các người ra ngoài đi.”
Giọng anh không lớn, trong giọng nói cũng không lộ rõ tâm trạng nhưng tự nhiên làm người ta không dám có ý kiến gì khác.
Cố Tri Dân vội vàng lôi Thẩm Lệ ra ngoài.
Thẩm Lệ hơi giãy giụa nhưng Cố Tri Dân không chỉ không thả ra, trái lại càng nắm chặt hơn.
Anh ta ghé sát bên tai của Thẩm Lệ khẽ nói: “Em muốn bị Đình Kiên ném ra khỏi đây sao?”
Thẩm Lệ trừng mắt nhìn anh ta và giơ chân đá mạnh vào bắp chân của anh ta.
Cố Tri Dân đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không làm gì được cô ấy.
Ra khỏi văn phòng, hai người rất không khí phách mà dựa vào trên cửa thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, Cố Tri Dân quay đầu hỏi cô ấy: “Em biết Diệp Chi ở đâu à?”
“Không biết.” Thẩm Lệ hừ một tiếng: “Tôi có biết cũng không nói cho anh. Đám đàn ông chẳng có kẻ nào tốt cả.”
Mệt cho cô ấy trước đây còn cảm thấy Mạc Đình Kiên rất tốt, kết quả không ngờ cuối cùng cũng là bộ dạng này.
Hạ Diệp Chi làm sao có thể đẩy ông cụ Mạc được, cô không phải là người ngu.
Thẩm Lệ trút giận lên Cố Tri Dân: “Sao đám đàn ông các anh đều tự mãn như vậy? Nếu không phải sếp lớn ép Diệp Chi của chúng tôi tới không còn đường lui, cô ấy có thể chạy trốn như vậy sao?”
“Cái gì gọi là đàn ông chúng tôi đều tự mãn như thế chứ?” Cố Tri Dân quay đầu lại, khoanh tay nhìn cô: “Đình Kiên ép Diệp Chi chỗ nào? Chuyện nhà họ Mạc đã qua, cũng không thể nói rõ được trong thời gian ngắn. Cho dù cô ấy không trốn, Đình Kiên cũng không để cho cô ấy xảy ra chuyện được.”
Thẩm Lệ ngoài cười nhưng trong không cười đáp một tiếng: “À, cho nên mọi chuyện của Diệp Chi đều bị chặn lại ở trên người Mạc Đình Kiên là đáng đời sao? Bởi vì một câu “sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện” không xác định này sao?”
Cố Tri Dân không thể nói được lời nào.
Thẩm Lệ cười lạnh và xoay người rời đi.
Cố Tri Dân đứng tại chỗ, buồn bực kéo tóc của mình.
Trước đó biết Mạc Đình Kiên gọi Thẩm Lệ qua, anh ta khẩn trương muốn chết, chỉ sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện.
Kết quả Thẩm Lệ không có việc gì, bây giờ là đổi thành anh ta có việc.
Bây giờ anh ta chỉ muốn nói chuyện tử tế với Thẩm Lệ vài câu cũng trở thành một hy vọng xa vời.
…
Trong văn phòng của tổng giám đốc.
Sau khi Cố Tri Dân và Thẩm Lệ ra ngoài, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Mạc Đình Kiên chậm rãi đi tới trên sô pha và ngồi xuống, dựa vào thành ghế sô pha và ngước đầu, ánh mắt trống rỗng, nhìn có vẻ mệt mỏi lạ thường.
Hạ Diệp Chi là một người cố chấp lại kiên trì.
Cô có thể chịu đựng người nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, cũng có thể dùng nghị lực và kiên trì chơi trò đuổi bắt với anh.
Nếu như anh cứ tìm kiếm thì cô sẽ trốn tránh mãi.
Bây giờ sợ rằng cô đang suy nghĩ tìm đường chạy trốn mới rồi.
Nghĩ tới đây, Mạc Đình Kiên không nhịn được mà khẽ cong môi lên cười giễu cợt.
Trên điểm này, thật ra anh và Hạ Diệp Chi có chút giống nhau.
Hai người đều cố chấp mà lại cứng nhắc.
Trong thời gian qua, hai người vẫn luôn trong trạng thái giằng co.
Thấy Hạ Diệp Chi không vui, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.
Chỉ là chuyện của ông cụ Mạc dinh dáng quá sâu, ngay cả anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh sợ Hạ Diệp Chi biết được nhiều sẽ biến thành kết quả giống như ông cụ Mạc vậy.
Con người một khi bị uy hiếp thì sẽ trở nên sợ đầu sợ đuôi.
Sau khi ông cụ Mạc xảy ra chuyện, anh trở nên rất bị động, không thể chủ động ra tay điều tra chuyện của mẹ, cũng không thể trả lại trong sạch cho Hạ Diệp Chi.
Có lẽ lần này Hạ Diệp Chi rời đi cũng là một chuyện tốt.
Làm cho anh không còn phải nhìn trước ngó nữa, có thể đi làm chuyện của mình.
Cốc cốc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mạc Đình Kiên ngồi thẳng dậy, trên mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm trước sau như một: “Vào đi.”
“Cậu chủ.” Người đi vào là Thời Dũng.
Anh ta đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên và khẽ gật đầu, vô cùng cung kính nói: “Đã tìm được mợ chủ rồi.”
Thời Dũng cho rằng Mạc Đình Kiên nghe được bọn họ tìm thấy Hạ Diệp Chi, sẽ ra lệnh cho bọn họ đi đưa Hạ Diệp Chi về.
Kết quả, Mạc Đình Kiên im lặng rất lâu không có phản ứng gì.
Anh ta nghiêng đầu, cẩn thận quan sát phản ứng của Mạc Đình Kiên, lại phát hiện trên mặt anh cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, dường như chỉ đang ngẩn người.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên mới yếu ớt hỏi: “Ở đâu?”
“Sydney.” Thời Dũng nói xong lại giải thích thêm: “Nhưng chắc cô ấy sẽ lập tức dời đi chỗ khác. Nếu bây giờ chúng ta phái người qua…”
Anh ta còn chưa nói hết đã bị Mạc Đình Kiên ngắt lời: “Đừng kinh động tới cô ấy.”
“Cái gì?” Thời Dũng nghi ngờ mình nghe nhầm.
Dựa theo hiểu biết của anh ta về Mạc Đình Kiên, chắc hẳn anh hận không thể lập tức bay Sydney đưa Hạ Diệp Chi về mới đúng.
Nhưng không ngờ anh ta lại nghe được Mạc Đình Kiên nói “Đừng kinh động tới cô ấy”.