Kết quả là, một giây sau, đã nghe thấy bà hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Tết, lại là Tết, một năm có thể có mấy cái Tết chứ.”
Trước kia Đào Triển Minh luôn nói Tết về nhà rồi tính, hiện giờ bà Đào không tin anh ta nữa.
Đào Triển Minh bật cười: “Cháu nói thật đó.”
“Vậy bà lại tin cháu một lần nữa.” Bà Đào nói với giọng điệu lúng túng.
Sau đó bà lại hỏi Đào Triển Minh: “Cháu dẫn con gái nhà ai về vậy? Trước khi về nhớ nói một tiếng, mắt bà cũng không khỏe, tránh đến lúc đó lại nhận lầm người thì sao.”
“Bà à, ngoại trừ cô nhóc nhà họ Cố, bà còn muốn mấy người cháu dâu nữa?” Đào Triển Minh dở khóc dở cười.
“Mấy năm trước bà cùng họ uống trà, nhìn thấy tấm ảnh của cô bé nhà họ Cố, một cô bé da trắng môi son, tóc đen như mun, mắt sáng như sao, hèn gì người ta đào hôn không muốn gả cho cháu…”
Bà Đào vừa khen Cố Mãn Mãn xong, đồng thời cũng không quên khinh bỉ Đào Triển Minh.
Đầu tiên nói công việc của anh ta quá bận rộn, sau đó lại nói anh ta luôn cười như kiểu của một con buôn, không thật lòng, chẳng qua cô nhóc thích…
Đợi đến khi bà lão nói xong, Đào Triển Minh cảm thấy tai đã sắp mọc kén.
Cúp điện thoại, Đào Triển Minh thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc đã kết thúc.
Anh ta lại xoay đầu nhìn vào tiểu khu mà Cố Mãn Mãn ở, lấy điện thoại ra, tiện tay lướt story một chút, vừa hay lướt đến story mà Cố Mãn Mãn đăng.
Nhanh như vậy đã đến nhà rồi?
Cố Mãn Mãn:
“[Hình ảnh], hoa đều nở hết rồi!”
Ảnh mà cô đăng kèm story này là hình một bó hoa.
Lúc nãy anh ta thì bị bà càm ràm, ngược lại cô còn có tâm trạng chụp hoa.
Nếu không phải tại cô, anh ta sẽ không bị bà giữ lại lải nhải như vậy.
Trong lòng Đào Triển Minh không thoải mái lắm.
Vì vậy, anh ta đã bình luận story của Cố Mãn Mãn bằng một dấu “.”.
Sau khi Cố Mãn Mãn đăng story, thì lướt xuống xem story của bạn thân đăng, lúc trở về, thì nhìn thấy có một thông báo mới. . truyện ngôn tình
Vừa mở ra thì thấy, vậy mà lại là Đào Triển Minh bình luận.
Trong lòng hơi mong đợi kỳ lạ, nhưng mở ra vừa nhìn thì phát hiện Đào Triển Minh chỉ bình luận một dấu chấm.
Cố Mãn Mãn trả lời: “?”
Hoa mấy hôm trước cô mua rất rẻ, tưởng là không nở được nữa, không ngờ hôm nay cô về nhà hoa đã nở hết rồi, nên không kiềm được chụp ảnh đăng cái story kia.
Đào Triển Minh ngẫu nhiên cũng sẽ ấn like story của cô, hầu như chưa từng bình luận.
Cũng không biết anh đây là có ý gì.
Nhưng sau khi cô trả lời, lướt cả buổi cũng không thấy câu trả lời của Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh không đếm xỉa cô nữa?
Có thể anh ta vứt điện thoại một bên, đang lái xe về nhà.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, cũng dẹp điện thoại qua bên, ôm đồ vào phòng tắm tắm rửa.
Đợi cô tắm, sấy khô tóc, dưỡng da xong, cũng đã một tiếng đồng hồ.
Cô vừa đi ra, đã gấp không chịu được mà xem điện thoại.
Story có thêm mười mấy cái thông báo.
“Mãn Mãn, gần đây chơi bời ở đâu?”
“Yo, em gái ơi, mấy bông hoa này nở khá đẹp nha.”
“Đẹp như cậu…”
“Hoa nở đẹp thật đó…”
Đủ kiểu bình luận, nhưng có vẻ đều vô cùng hời hợt, hầu như đều là bình luận của đám bạn độc thân kia đang trêu cô.
Sau khi cô bỏ nhà đi, thì không liên lạc gì với bạn bè trước kia, tường nhà cũng đã chặn bảng tin luôn.
Cố Mãn Mãn lướt một lượt bình luận của những người này, vẫn không thấy câu trả lời của Đào Triển Minh.
Rốt cuộc anh ta có ý gì.
Mà ở một nơi khác, Đào Triển Minh vừa về đến nhà.
Sau khi anh ta liếc qua story, cũng không đụng đến điện thoại nữa.
Đoán chừng đêm nay cô nhóc kia sẽ vò đầu bứt tai nghĩ ngợi, dấu chấm mà anh ta trả lời nghĩa là gì.