Rốt cuộc Thẩm Lệ cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân.
Có điều là ánh mắt của cô trống rỗng như là không có tiêu cự.
Qua mấy giây sau, ánh mắt của cô mới có tiêu cự, ánh mắt của cô dán ở trên người của Cố Tri Dân, dường như là cuối cùng mới nhìn thấy anh.
Thẩm Lệ thản nhiên nói: “Chuyện này đã qua rồi thì đừng nhắc nữa, Giang Vũ Thừa lừa em, em sẽ không giúp anh ta, em cũng không muốn nghe thấy tên của anh ta nữa. anh biết rồi đó, em ghét nhất là người khác lừa gạt em, anh cũng giống như vậy không phải sao?”
“Được được được, chúng ta không nhắc đến cậu ta nữa.” Cố Tri Dân phụ họa nói.
Thẩm Lệ quan sát vẻ mặt của Cố Tri Dân, trên mặt của anh lại không có chút chột dạ nào, giống như là anh căn bản cũng chưa từng lừa gạt cô.
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì chỉ sợ là cả đời này cô cũng sẽ không nghĩ đến Cố Tri Dân cũng có lúc lừa gạt cô.
Đều nói người làm chuyện lớn thì đều luôn bình tĩnh.
Dựa vào thân phận bây giờ của Cố Tri Dân, không phải là người làm chuyện lớn hay sao?
Cô cảm thấy cũng có đạo lý, nghĩ đi nghĩ lại không khỏi cười ra tiếng.
“Cười cái gì vậy?” Cố Tri Dân cũng không biết là Thẩm Lệ đang suy nghĩ cái gì, thấy cô cười, cho rằng tâm trạng của cô tốt cho nên cũng cười theo.
“Cảm thấy buồn cười thôi.” ý cười trên mặt của Thẩm Lệ phai nhạt mấy phần.
Cô nói xong thì lại cụp mắt xuống tiếp tục ăn sáng.
Thẩm Lệ hơi cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp, tóc mai có hơi tán loạn làm nổi bật lên sự dịu dàng của cô.
Hình ảnh như vậy trông xinh đẹp cực kì.
Nhưng mà Cố Tri Dân lại cảm thấy Thẩm Lệ cứ kỳ lạ.
Nhưng mà lại không nói được Thẩm Lệ kỳ lạ ở chỗ nào.
Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào Thẩm Lệ một lát, hỏi cô: “Gần đây có kế hoạch công việc gì khác không?”
“Ở bên phía thầy đã đưa kịch bản tới, bảo em đến đó diễn tập một chút, ngày mai em sẽ đi đến đó.” Thẩm Lệ cũng không ngẩng đầu lên.
“Vậy thì cũng tốt, gần đây quả thật không có kịch bản gì hay, nếu như có thì anh sẽ liên lạc với Mãn Mãn trước, kêu em ấy chọn lọc cho em trước.”
“Nói sau đi.”
Giọng điệu của Thẩm Lệ nghe như không phấn chấn lắm, giống như là không hứng thú lắm vậy.
Rốt cuộc là Cố Tri Dân cũng ý thức được Thẩm Lệ kỳ lạ ở chỗ nào.
Rất không có tinh thần, thiếu sức sống hơn bình thường.
Anh cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, suy nghĩ từ đó để phát hiện rốt cuộc là Thẩm Lệ bị ảnh hưởng bởi chuyện nào mà lại biến thành như thế này, nhưng cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không nghĩ ra được.
Chẳng lẽ là nguyên nhân sắp đến tháng?
Trước kia, trước sau mấy ngày Thẩm Lệ đến tháng thì đều sẽ có mấy ngày có trạng thái như vậy.
Thẩm Lệ cũng không ăn sáng được bao nhiêu thì liền để đũa xuống.
Lực chú ý của Cố Tri Dân vẫn lên dừng ở trên người của cô, thấy cô ăn ít như vậy thì hơi nhíu mày: “Không ăn thêm chút nữa hả?”
“Không muốn ăn nữa.” Thẩm Lệ lắc đầu.
Cố Tri Dân cũng không khuyên cô nữa: “Vậy thì để anh lái xe đưa em về thành phố.” . Truyện Võng Du
Thẩm Lệ cũng không nói lời từ chối.
Trên đường Cố Tri Dân lái xe trở về thành phố cùng với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ không hề nói câu nào, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt bình tĩnh.
Nhưng mà càng như vậy thì nó lại càng lạ thường hơn.
Quá yên tĩnh.
Mặc dù Thẩm Lệ cũng không phải là kiểu người thích nói nhiều, nhưng mà lúc ở cùng với anh thì sẽ luôn luôn có đủ loại chủ đề thảo luận với anh.
Đưa Thẩm Lệ đến phòng làm việc, sau khi Cố Tri Dân nhìn cô đi vào thì lại ngồi trong xe một hồi.
Cố Mãn Mãn đi ra mua cà phê, phát hiện Cố Tri Dân vẫn còn đang ở đó thì liền đi về phía anh.
“Anh họ, sao anh vẫn còn chưa đi vậy?”
Cố Tri Dân không trả lời mà hỏi lại: “Đi đâu vậy?”
“Em đi mua cà phê, hôm nay anh rất rảnh hả?” Cố Mãn Mãn dựa ở trước xe nói chuyện phiếm với anh.
“Bọn em… gần đây có xảy ra chuyện gì không?” Cố Tri Dân hỏi.