Tuy mấy năm nay Đào Triển Minh bận việc, không có thời gian yêu đương nhưng bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ săn đón.
Những người phụ nữ xum xoe đó loại nào cũng có.
Dịu dàng, nhiệt tình, phóng khoáng, kín đáo…
Chỉ là chưa từng gặp loại nào đầu óc không bình thường như Cố Mãn Mãn.
”Anh…không thích cách xưng hô này ư?” Cố Mãn Mãn thấy sắc mặt Đào Triển Minh thay đổi liền dè dặt hỏi.
Đào Triển Minh hít sâu một hơi, chậm rãi thốt ra: ”Em thấy thế nào?”
Cố Mãn Mãn: ”…”
Người đàn ông này sao vậy.
Không phải ”em nói xem”, mà là ”em thấy thế nào”.
Nếu cô biết còn phải hỏi anh ta chắc?
May Cố Mãn Mãn chỉ là bụng dạ chân thật chứ không phải ngốc.
Cô cũng nhìn ra được Đào Triển Minh không thích cách gọi này.
Nhưng gọi tên có mất lịch sự quá không?
” Đào…Đào Triển Minh?”
Cố Mãn Mãn cảm thấy gọi tên sẽ không sai nhưng vừa mở miệng liền ấp a ấp úng.
Vì Đào Triển Minh luôn trông giống như một doanh nhân ưu tú không bao giờ phạm sai lầm, điều này làm cho Cố Mãn Mãn có cảm giác xa cách, không thể thản nhiên gọi thẳng tên anh được, cảm thấy gọi tên anh sẽ phá hoại khí thế tinh anh thương giới của anh.
Đào Triển Minh thở dài.
Nói thế nào thì vẫn tốt hơn ”Ông Đào” đi.
”Xong chuyện thì về nhà sớm chút, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.” Đào Triển Minh dặn một câu rồi lái ô tô đi.
Cố Mãn Mãn đứng ở đó một lúc lâu, cảm thấy kết bạn với Đào Triển Minh rất đáng.
Lúc đầu cô cảm thấy dáng vẻ của tên Đào Triển Minh này không dễ chọc vào, còn vì anh lợi dụng Thẩm Lệ mà tức giận, cảm thấy anh chẳng phải người tốt đẹp gì.
Không ngờ đến giờ bọn họ lại thành bạn bè.
Cố Mãn Mãn nghĩ, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Cô có một người bạn tài giỏi…Đào Triển Minh.
…
Tin tức giả về việc hẹn hò của Đào Triển Minh và Thẩm Lệ trên mạng đã được Cố Mãn Mãn xử lý xong trước khi lên hot search.
Cố Mãn Mãn vừa xử lý xong tin tức kia thì lại nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
”Năng lực không tồi, xử lý cũng được đấy, tháng này thêm tiền thưởng cho em.”
”Đều là việc em nên làm thôi, không cần tiền thưởng đâu…”
Cố Mãn Mãn cảm thấy Thẩm Lệ đối với mình đủ tốt rồi, làm chút chuyện nhỏ, vốn không cần thêm tiền thưởng.
Thẩm Lệ bá đạo nói: ”Chị là bà chủ, chị nói thêm là thêm.”
Cố Mãn Mãn nhất thời không biết nói gì.
”Em với ông chủ Đào đi ăn gì ngon thế?” Thẩm Lệ lại hỏi.
Cố Mãn Mãn thành thực trả lời: ”Ăn chút đồ ăn nhanh thôi.”
”Cái gì cơ?” Thẩm Lệ cho là mình nghe nhầm.
”Anh ấy nói đang vội nên ăn tạm gì đó…” Cố Mãn Mãn có chút ngượng ngùng: ”Anh ấy còn xếp hàng mua, em nói lần sau sẽ mời anh ấy ăn.”
”Ồ…” Thẩm Lệ kéo dài giọng điệu, tỏ vẻ hứng thú.
Cố Mãn Mãn theo Thẩm Lệ Mấy ngày nay, với tính cách của Thẩm Lệ, trong lòng cô cũng phần nào hiểu được giọng điệu này của Thẩm Lệ là có ý gì.
”Không phải như chị nghĩ đâu, em với Đào Triển Minh chỉ là bạn bè bình thường thôi…” Cố Mãn Mãn giải thích.
”Đúng, bắt đầu gọi thẳng tên của ông chủ Đào, quả đúng là bạn bè bình thường.” Trong giọng nói của Thẩm Lệ tràn đầy cười nhạo.
”Chị tiểu Lệ, chị phiền quá à, em không nói với chị nữa, em đi giải quyết phỏng vấn cho chị.”
”Được thôi, Mãn Mãn nhà ta vất vả rồi.”
Thẩm Lệ ngắt điện thoại, phát hiện bát trước mặt mình đã chất thành một núi nhỏ, và đó là toàn bộ rau mà Cố Tri Dân đã gắp cho cô khi cô nghe điện thoại.
”Đừng gắp cho em nhiều rau như thế, không ăn được nhiều vậy đâu.” Ngoài miệng Thẩm Lệ tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn ăn hết.