Cố Tri Dân theo tiếng nói liền nhìn thấy Thẩm Lệ, trên mặt cũng khẽ giật mình.
Đạo diễn vừa nói dứt lời liền rời đi thật nhanh giống như là sợ Cố Tri Dân lại lôi kéo ông ta lại nói giống như muốn cắt Đào Triển Minh ra khỏi đoạn phim.
Cố Tri Dân ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ của bản thân cố gắng làm cho mình nhìn bình tĩnh một chút: “Bây giờ em còn mắc thêm bệnh thích nghe lén người khác nói chuyện nữa à?”
“Tôi chỉ đi trên đường thôi mà, là các anh không phát hiện ra tôi chứ không phải tôi muốn nghe lén.” Thẩm Lệ lườm Cố Tri Dân một cái, khóe miệng cong lên một độ cong châm biếm.
“Được thôi, dù sao anh cũng vừa nói cùng đạo diễn là cắt Đào Triển Minh ra khỏi đoạn phim rồi, nếu như em không muốn có thêm phiền toái thì tốt nhất nên nghe theo anh.” Giọng điệu của Cố Tri Dân còn đanh thép hơn so với vừa rồi lúc nói chuyện cùng đạo diễn.
Thẩm Lệ một tiếng liền từ chối: “Không cần cắt đâu.”
Như Cố Tri Dân nói, không cắt Đào Triển Minh ra khỏi đoạn phim thì cô sẽ có chút phiền phức.
Toàn mạng xã hội đều biết Thẩm Lệ hiện tại đang độc thân, mà Đào Triển Minh tuổi trẻ có triển vọng, anh tuấn nho nhã, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi, người xem rất có thể sẽ đẩy thuyền cho hai người thành một đôi.
Từ trước đến nay trong giới giải trí không có chuyện gì cũng còn có thể bị nói thành nghe cứ như thật vậy.
Khó tránh khỏi sẽ lại náo thành một loạt chuyện xấu.
Chuyện xấu đối với Thẩm Lệ mà nói chính là phiền toái không cần thiết.
Nhưng dù sao cô cũng nợ Đào Triển Minh một cái ân tình.
Đào Triển Minh cũng đã trực tiếp nói là muốn hưởng nhờ sự nổi tiếng của cô và cô cũng rất thưởng thức sự thẳng thắn này của anh ta nên cũng không ghét chuyện này.
“Thẩm Tiểu Lệ!” Cố Tri Dân hơi tức giận, giọng điệu cũng tăng thêm không ít.
Thẩm Lệ sửng sốt.
Đã rất lâu rồi không được nghe Cố Tri Dân gọi cô như vậy.
Gần đây Cố Tri Dân đều gọi tên đầy đủ của cô.
Thẩm Lệ lắc đầu một cái lại khôi phục lại sự tỉnh táo: “Mặc dù anh là ông chủ nhưng tôi và e-kip chương trình cũng đã ký hợp đồng rồi nên anh không có quyền can thiệp.”
Giọng điệu của Cố Tri Dân trở nên nặng nề: “Anh không có quyền can thiệp ư? Em đã quên mất hợp đồng em và anh đã ký với nhau rồi à?”
“Tùy anh, anh muốn phá vỡ hợp đồng cũng được, tự đi tìm Mạc Đình Kiên để nộp tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đi.” Thẩm Lệ nói xong liền đi về phía trước hai bước sau đó lại quay đầu lại nhìn về phía Cố Tri Dân: “Còn nữa, đối với tôi mà nói thì anh mới là phiền toái lớn nhất đấy, làm phiền cái phiền toái này là anh cách tôi xa một chút.”
Thẩm Lệ nói xong liền đi mất.
Trong lòng Cố Tri Dân uất khí khó tan, nhấc chân liền đá một cái vào vách tường bên cạnh.
…
Kỳ nghỉ ba ngày rất nhanh liền đến.
Mấy ngày nay Thẩm Lệ vẫn luôn phối hợp với e-kip chương trình quay «Tôi và cuộc sống của tôi» nhưng cũng may là chương trình tương đối thư giãn nên cô quay cũng không quá mệt mỏi.
Có lẽ lần này e-kip chương trình cũng đã cân nhắc đến chuyện thay đổi nơi quay của chương trình sợ Thẩm Lệ không rút ra được thời gian để tới quay «Tôi và cuộc sống của tôi»
nên ngay ngày nghỉ cuối cùng của Thẩm Lệ liền báo cho bọn họ tập hợp lại ghi hình chương trình.
Một lần quay hai tập, sau đó có thể đợi Thẩm Lệ quay xong hết «Mất Thành».
Lần ghi hình này Tiêu Văn không đến, lý do là thân thể không khỏe phải nhập viện rồi.
Trước đó mọi người đều thấy qua tin tức Tiêu Văn mang thai chỉ có điều cả hai người Cố Tri Dân và Tiêu Văn đều không nhắc đến nên mọi người cũng ngầm hiểu với nhau cùng không nhắc tới.
Có lẽ Kính Giai Nguyệt cảm thấy đó là một cơ hội cho nên liền muốn chứng thực một chút tính chân thực của tin tức này.
“Thân thể Văn Văn rất khỏe mạnh mà? Là bị cảm lạnh sao? Gần đây hình như rất dễ bị cảm lạnh đấy.” Kính Giai Nguyệt tra hỏi cũng vô cùng có kỹ xảo.
Nhưng Cố Tri Dân không mắc bẫy: “Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Kính Giai Nguyệt là người rất biết điều, thấy Cố Tri Dân như vậy nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Ghi hình chương trình đến tận mười giờ tối nên tất cả mọi người đều hơi mệt một chút.
Mà sáng sớm hôm sau Thẩm Lệ còn phải ngồi máy bay rời đi.