Cố Tri Dân như thể đang ở nhà mình, nghênh ngang đi vào trong.
Nhìn thấy trên bàn ăn của Thẩm Lệ có bày biện món trứng hấp cà chua, khiếp sợ quay đầu nhìn Thẩm Lệ: “Em làm?”
Thẩm Lệ vốn định nói “Liên quan gì đến anh”, nhưng nghĩ lại, bọn họ học nấu ăn cùng lúc, Cố Tri Dân làm cháy phòng bếp, mà cô lại làm được một món ăn, tuy mặn muốn chết, nhưng ít ra nhìn bề ngoài vẫn ổn.
“Đúng vậy đó, tôi không giống với ai kia đốt cả phòng bếp.” Thẩm Lệ khẽ nhếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cố Tri Dân suy nghĩ một hồi, thật sự vẫn không tìm ra thứ gì có thể đáp trả lại cô.
Anh dứt khoát đặt mông ngồi xuống bàn ăn, cầm cái muỗng Thẩm Lệ dùng lúc nãy, bắt đầu ăn trứng hấp cà chua.
“Anh dừng tay…” Thẩm Lệ muốn cản cũng nhưng kịp, Cố Tri Dân đã cho vào miệng.
Cố Tri Dân nhai hai miếng, sắc mặt khẽ thay đổi, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Thẩm Lệ hơi chột dạ.
Nhưng cô là Thẩm Lệ, dù có chột dạ thì cũng phải cố gắng giả vờ như đang rất bình tĩnh, thản nhiên.
Thẩm Lệ ra vẻ bình tĩnh nói: “Là tự anh muốn ăn.”
Cố Tri Dân chợt nở nụ cười: “Đừng hồi hộp.”
“Mẹ nó ai hồi hộp chứ!” Thẩm Lệ bước qua muốn giật lấy cái muỗng.
“Ôi ôi ôi, làm gì vậy. Cho dù không nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ lớn lên bên nhau của hai ta, thì cũng phải nghĩ đến chuyện anh làm cháy phòng bếp bị em tiết lộ cho Mạc Đình Kiên biết chứ, sau đó Mạc Đình Kiêu bọn họ đã thay phiên nhau gọi điện cười nhạo anh mấy lần, bồi thường cho anh một bữa tối, không tính là làm khó em chứ?”
Vẻ mặt Cố Tri Dân không nhìn ra chút gượng gạo nào.
Thẩm Lệ sửng sốt: “Anh…”
Cố Tri Dân cúi đầu tiếp tục ăn cơm, còn tò mò mà hỏi cô: “Em nuôi chó hồi nào vậy? Sao bảo vệ lại hỏi về con chó của em?”
Con chó đó không phải đang ở ngay trước mặt à.
Thẩm Lệ lườm Cố Tri Dân: “Anh là mẹ tôi à, quan tâm nhiều thế?”
Nhìn Cố Tri Dân ăn cơm ngấu nghiến, Thẩm Lệ cuối cùng vẫn không nỡ, rót một ly nước cho anh ta.
Nghe tiếng ly nước đặt lên bàn, Cố Tri Dân nhếch miệng cười: “Vẫn là em gái Tiểu Thẩm đối xử tốt với anh trai.”
Thẩm Lệ liền nhấc chân đạp chân anh ta.
“Hít hà…” Cố Tri Dân đau đến mức hít một hơi khí lạnh: “Em bạo lực như vậy, coi chừng sau này không gả đi được.”
“Tôi sống một mình không được hay sao? Hay ý anh là, tôi không lấy chồng thì sẽ chết?”
Cố Tri Dân ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Lệ đã lấy điện thoại trên bàn đi.
Mấy năm nay, sở dĩ anh vẫn luôn theo đuôi Thẩm Lệ như vậy, dù cô chưa từng đáp lại, anh cũng không nản chí, chính là vì Thẩm Lệ vẫn luôn độc thân.
Ở cái ngành giải trí dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn này, vẻ ngoài của Thẩm Lệ có thể khiến người ta vừa liếc mắt đã ngơ ngẩn.
Người theo đuổi rất nhiều, nhiều vô số kể.
Nhưng cô vẫn không có tình cảm với bất kỳ ai.
Anh cho rằng, cô đang đợi anh.
Nhưng hôm nay nhìn lại, dường như là cô vốn không muốn yêu đương.
“Cũng không phải không nên lập gia đình, em có thể yêu đương, hình ảnh mà công ty xây dựng cho em là thiên về kỹ thuật diễn xuất, nếu như em công khai người yêu, người hâm mộ cũng sẽ chúc phúc cho em.”
Cố Tri Dân đột nhiên nghiêm túc nói đến chuyện này như vậy, Thẩm Lệ bất chợt không quen.
Lập tức, muộn màng phát hiện rằng, Cố Tri Dân có thể thản nhiên nói về chuyện yêu đương với cô như vậy, nói lên anh đã thật sự buông tay.
Cố Tri Dân không phải kẻ si tình.
Cô biết rõ, đã sớm biết rõ.
Thẩm Lệ cụp mắt, che giấu vẻ tự giễu trong mắt.
Lúc ngẩng đầu lên, nét mặt của cô bình tĩnh mà lạnh nhạt: “Nếu gặp người thích hợp, có lẽ vẫn sẽ yêu đương thôi, chuyện sau này, ai biết được.”
Người thích hợp…
Tay đang cầm muỗng của Cố Tri Dân dần siết chặt, trong lòng cô, không lẽ anh không phải là người thích hợp ư?